• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời nắng gay gắt, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua nhưng cũng không làm cho không khí hạ nhiệt được vào lúc này. Đôi bạn trẻ vẫn hăng say làm tới, âm thanh phát ra từ cuộc vui mỗi lúc một lớn, không còn e dè, khe khẽ như lúc ban đầu nữa. Ở mương nước gần đó, một người phụ nữ trạc 50 tuổi đang cặm cụi dưới nước tìm kiếm thứ gì đó. Bên cạnh là 1 cái chậu nhôm cũ kĩ dính bùn đất đen sì, bên trong nào ốc nào trai, thỉnh thoảng có mấy con cua bò lổm ngổm. Thì ra người phụ nữ này đang mò cua bắt ốc. Ngụp lặn ở mương nước, hai bên bờ lại toàn cỏ dại mọc cao, bởi vậy nếu như đứng ở trên bờ ruộng, nhìn khắp cả cánh đồng cũng không thấy bóng dáng người nào cả.



Chính vì thế... mà ban nãy khi Trình đến đây, anh cứ nghĩ là nơi này không có ai khác ngoài Hoài... bởi vậy, giây phút này họ không kiêng dè mà lao vào nhau đắm đuối. Đang mò mẫm dưới lớp bùn đất, người phụ nữ trung niên nghe thấy âm thanh phát ra từ gò đất hoang. Bà ấy đâu có lạ lẫm gì cái thứ âm thanh này, bởi bà là người đã có chồng, nghe qua cũng biết được là có đôi nào đó đang làm trò bậy bạ quanh đây rồi. Chỉ có điều... bỏ mẹ thật!!! Người phụ nữ lẩm bẩm...



Trời nắng thế này, đứa chết tiệt nào lại rủ nhau ra đây mà hú hí không biết???



Buột miệng nói ra, song tính tò mò nổi lên, bà muốn xem xem, trên gò đất kia là ai mà lại giở thói n*ng giữa đồng không mông quạnh thế này? Cả là bà cũng muốn tận mắt chứng kiến, sau còn có cái đem đi buôn dưa lê với mấy bà trong làng. Nghĩ vậy, người phụ nữ ấy thôi không mò mẫm dưới nước nữa, bà ta đứng dậy bưng chậu ốc đặt lên bờ, hai tay giũ giũ xuống nước để gột rửa lớp bùn đất đen nhẻm. Bà rón rén đi đến gần gò đất hoang.



Cảnh tượng trước mắt thật khiến cho người ta động lòng. Hai tấm thân trần như nhộng đang dính lấy nhau, người con trai đang ra sức đẩy sâu vào thân dưới người con gái, mồ hôi vã ra ướt đầm đìa, kèm theo đó là tiếng kêu i ỉ, đôi lúc lại phá lên rất to. Bà nóng mắt thật sự! Nhìn chúng nó bà cũng thấy thèm thuồng... nhưng mà con cái nhà ai nhỉ? Sao lại ở đây? Bởi đứa con gái nằm dưới bị thằng con trai che mất mặt, bà chỉ nhìn thấy tấm lưng trần của thằng kia... và hai bộ phận của chúng nó đang xoắn lấy nhau nữa...



Hoài và Trình hồn nhiên giữa buổi trưa hè, không hề biết rằng có người thứ 3 xuất hiện. Khi đến cao trào, cả hai còn kêu la thảm thiết hơn nữa... người phụ nữ kia vẫn lặng im chứng kiến tất cả... cho đến khi Trình thôi không cử động nữa cũng là lúc bà ta bắt đầu tru tréo lên:



Ối dổ ôi! Ối dổ ôi!



Làng nước ơi!



Ối dổi ôi...



Cha tiên nhân con cái nhà ai chúng nó rủ nhau ra cánh đồng làm trò bậy bạ này làng nước ơi!!!



Ố dổ ôi!!



Giọng người đàn bà chua lanh lảnh cất lên, bất thình lình Trình và Hoài chột dạ. Chuyện gì thế này??? Trời ơi, tại sao lại có người xuất hiện ở đây? Cả hai luống cuống, Trình từ từ nằm xuống, quay ra, lúc này người đàn bà được thể mới nhìn rõ mặt cả hai. Bà ta vỡ lẽ và lại bắt đầu:



Cha tiên nhân con cái nhà...



Á à... con Hoài nhà ông Năm, mày ghê nhỉ? Tí tuổi đầu đã xí xớn rồi, dám dắt trai ra đồng mà trai trên gái dưới à?



Sung sướng chưa con? Để tao về tao nói cho ông bà Năm biết... con gái con đứa mất nết!!!



Hoài run sợ, vơ vội bộ quần áo và mặc lên người. Bao nhiêu cảm giác sung sướng khi nãy bây giờ tan biến hết, thay thế là nỗi sợ hãi đang bủa vây. Số cô đen quá, gặp ngay người làng thế này thì coi như xong rồi. Hoài mặc chỉnh tề xong lắp bắp như gà mắc thóc, mặt cô đỏ bừng lên, miệng lí nhí:



Cô Xoan! Cháu xin cô, cô đừng nói cho ai biết ạ!



Mày to gan nhỉ! Chưa chồng con gì mà đã thế này rồi. Để tao về tao nói cho bố mẹ mày biết, thế này á... về sau á... có mà chó nó lấy!



Cháu xin cô, cháu van cô, cô đừng nói cho ai biết ạ... cháu trót dại lần đầu tiên, cô thương tình giữ kín giúp cháu ạ...!



Mày có gan làm mà ko có gan chịu à???



Nói đoạn bà Xoan quay lưng đi, bưng chậu ốc bà đội lên đầu rồi bỏ về thẳng. Hoài sợ quá bật khóc huhu. Trình mặc quần áo xong quay ra an ủi Hoài:



Anh xin lỗi, khiến em khó xử.



Thôi chuyện đã rồi, ngay ngày mai anh sẽ sang nhà xin bố mẹ em cho cưới em về, được không?



Huhu... em sợ lắm anh Trình ơi!



Bà Xoan là vua nhiều chuyện ở làng mình rồi, cưới là 1 chuyện. Chỉ sợ bà ấy nói ra bố mẹ giết em đi mất. Rồi mang tiếng ăn cơm trước kẻng nữa... huhu... huhu... em sợ lắm



Em ko dám về đâu... huhu...



Hoài khóc nấc nghẹn từng cơn.



Thôi... nín đi, tin anh đi. Ngay ngày mai.. à không, tối nay anh sẽ sang thưa chuyện với bố mẹ em.



Dù sao thì mình cũng trót dại với nhau rồi, anh sẽ có trách nhiệm với em...



Được câu nói của Trình, Hoài thấy yên tâm hơn, nhưng cô vẫn lo lắm, không lo sao được, chuyện tày trời như vậy, bây giờ cô sợ nhất là về nhà và đối diện với khuôn mặt đáng sợ của ông Năm khi giận dữ. Cả hai lững thững đi về, Còn mấy cái bánh giò nhưng đâu còn tâm trạng để ăn nữa??? Hoài không nhớ ra, Trình cũng vậy, mấy cái bánh và chai nước vứt luôn ở đấy, toàn bộ số tiền đánh cá đêm qua Trình thức trắng mới mua được. Bây giờ vì chuyện này mà cả hai lãng phí.



Đi hết cánh đồng là con đường vào làng, dù ko muốn nhưng cả hai vẫn phải chia tay nhau, Trình về căn chòi tạm bợ bên bờ sông còn Hoài đi về trong làng. Dù rất lo cho cô ấy, song nếu giờ này anh xuất hiện có lẽ ko hay, bởi có lần anh đã đề cập chuyện qua lại với Hoài nhưng ông Năm ko đồng ý. Lý do là anh ko còn cha mẹ, nhà nghèo, ông Năm ko muốn gả con gái cho thằng khô rách áo ôm như anh. Giờ thêm chuyện này nữa... có lẽ anh xuất hiện sẽ làm cho Hoài khó xử hơn mà thôi. Về căn chòi, lòng anh nóng như lửa đốt, nghĩ đi nghĩ lại xem tối nay sẽ ăn nói thế nào để thuyết phục ông bà Năm cho anh đc cưới Hoài về làm vợ. Nếu căng quá, anh sẽ quỳ xuống để xin, đúng vậy. Anh sẽ quỳ, anh có gì đâu mà phải xấu hổ, anh nghèo thì cũng nghèo rồi, hèn cũng vậy, có quỳ xuống vì người con gái mình yêu cũng đáng.



Đúng thế. Anh ko thấy xấu hổ... chỉ cần ông bà Năm cho phép là xong. Anh yên tâm với suy nghĩ ấy nên cũng thấy tâm trạng bớt căng thẳng hơn... Về phần Hoài, cô vừa về đến đầu ngõ đã thấy ông Năm đứng ở sân, mặt ông hầm hầm, tay cầm cái gậy to như cổ tay. Thoáng nhìn thôi cô đã đoán được cơ sự rồi. Trăm phần trăm bà Xoan đã đến mách lẻo chuyện gì đó... Tim Hoài đập nhanh, chân run bước ko nổi, Hoài lết từng bước chân vào trong sân. Ông Năm lạnh lùng nói:



Hoài! Mày đi đâu bây giờ mới về?



Dạ.. con.. con.. đi làm cỏ lúa!



Cỏ lúa mà bây giờ mới về? Có biết mấy giờ rồi không?



Con ko biết!



Láo!



Ông Năm quát lên, đồng thời ông vung cánh tay cầm gậy giáng xuống đất 1 cái kêu cộc cộc, Hoài giật mình kinh sợ. Mặt cắt ko còn giọt máu, to mắt nhìn bố.



Tao bảo mày thế nào? Sao mày không nghe lời tao hả Hoài?



Ông Năm lại quát lớn.



Đi vào trong nhà, nằm xuống cái phản kia. Nhanh lên!!!



Hoài im phăng phắc làm theo lời bố, cô đi vào trong nhà và nằm sấp lên cái phản, tay chân run lập cập. Ông Năm đi vào trong, đương cơn tức giận, ông vung tay vút 1 cái thật đau vào mông Hoài cái đét. Hoài đau thấu tim gan, mông cô quắn lại vì 1 roi trời giáng ấy. Song cô ko dám kêu gào gì cả, vì biết mình sai rồi, vì quá đau nên hai hàng nước mắt cô chảy ra, hàm răng cắn chặt chịu đựng.



Con cái nhà, cơm ko ăn lại thích ăn c***t!!



Mày nói đi, mất công đẻ ra mày, nuôi mày lớn khôn để giờ mày bôi tro trát trấu vào mặt hai thân già này à? Hả? Hả?



Vừa nói ông Năm lại vút liên tiếp xuống Mông con gái. Ông giận lắm.. đúng thôi! Ko giận sao đc. Con dại cái mang, người làm cha mẹ như ông sao có thể chấp nhận chuyện con gái lén lút yêu đương lăng loàn rồi để người ta chê cườii thế được???



Không lẽ tao bóp chết mày ngay từ lúc đẻ mày ra... con gái con đứa... sao tao lại có đứa con mất nết như mày???



Giọng ông Năm gầm gừ.



Bà NĂM ở dưới bếp nhìn lên, bà chứng kiến tất cả. Bà đau lòng lắm, bà giận con gái 1, giờ phút này bà thương con gái bà 10. Bà mang nặng đẻ đau ra Hoài, có mình cô là con gái, bà thương chẳng hết, nhìn con phải chịu những đòn roi kia mà bà chạnh lòng. Bà biết chuyện Hoài và Trình yêu nhau, bà ko cấm nhưng tính ông Năm quyết đoán, gia trưởng bà ko dám can thiệp. Bây giờ mọi chuyện thành ra thế này... bà phải làm sao đây? Con ơi là con...



Những đòn đau giáng xuống khiến Hoài ko chịu đc nữa, quá đau đớn, cô bắt đầu khóc lóc:



Bố ơi. Con sai rồi.



Con xin lỗi bố... huhuhu..



Con đau lắm. Bố tha lỗi cho con, lần sau con không dám như thế nữa... hú hu hu hu...



Sai à? Sai à?



Ông Năm lại vút thêm 2 roi nữa.



Mày biết sai còn cố đâm đầu vào?



Tao cho mày ăn cơm hay ăn c**t mà mày ngu vậy con???



Lỡ như nó ko lấy mày thì chẳng phải đời này mày coi như xong rồi ko hả con? Rồi cái làng này còn ai dám lấy mày nữa??



Huhu... huhhu...



Khóc này.. khóc này...



Mày biết đau thì bây giờ cũng muộn rồi con ạ.



Thằng khốn nạn đấy đâu rồi, để tao cho nó 1 trận. Tao điên lắm rồi...



Nghe ông Năm nói vậy Hoài sợ hãi, cô vội nói:



Bố ơi con xin bố... con sai rồi.



Chúng con trót dại.. bố tha cho con, tha cho anh ấy...



Giờ là lúc nào rồi mày còn xin cho nó nữa?



Biết nó có tử tế không?



Chưa cả hỏi tao xem tao có cho cưới không?



Dám làm trò con mèo, nó mà vác mặt đến đây tao giết!!!



Huhu.. con xin bố.



Im mồm. Đi rửa mặt rồi xéo xuống dướu nhà cho ông đây đỡ ngứa mắt. Đi đi!



Đánh con gái 1 hồi ông Năm cũng thôi, vì quả thực khi vung tay xuống, quá tức giận nên ông dùng lực rất mạnh, ông biết Hoài đã đau đớn thế nào. Nhưng con hư tại cha mẹ, ông bất lực ko dạy đc con, bây giờ ông thương con nhưng cắn răng chịu đựng... Hoài cố ngồi dậy nhưng ko đc vì quá đau, bà Năm thấy vậy liền chạy vào dìu con gái xuống bếp. Hai mẹ con đi khỏi, ông Năm buông gậy và ngồi phịch xuống phản, tay chân ông rụng rời...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK