Lúc này nhà bên cạnh đột nhiên lại có một con heo nhỏ chạy ra ngoài. Phí Hảo Nguyệt thấy được liền cáo hứng chạy theo con heo nhỏ đáng yêu. Phí Hảo Lân sợ nàng đi lạc lại phải chạy theo nàng.
“Nguyệt nhi, chúng ta là phải luyện chữ đó.”
“Ngươi thích thì ở nhà luyện đi, ta cùng tiểu trư tử đi chơi nha.” Phí Hảo Nguyệt chu môi cãi lại. Nàng đương nhiên là nhớ chữ nhanh hơn một tiểu hài ba tuổi rồi, chỉ là chữ có chút không được đẹp thôi.
“Ngươi vì sao lại không nghe lời như vậy chứ?” Phí Hảo Lân cũng không chịu buông tha, mặc dù miệng đã thở phì phò nhưng vẫn đuổi theo.
Phí Hảo Nguyệt vì đáp lời mà quay lại phía sau khi quay trở về liền mất dấu con heo nhỏ. Nàng dừng chân nhìn xung quanh, đôi mày nhỏ chau lại miệng không trách: “Đều do ngươi làm tiểu trư tử chạy mất, ngươi mau tìm lại cho ta đi.”
“Mất rồi thì thôi chúng ta trở về đi.” Phí Hảo Lân nắm lấy tay của Phí Hảo Nguyệt kéo về nhà. Về đến hắn còn phải nói với nhà bên cạnh chuyện còn heo chạy mất nữa.
Phí Hảo Nguyệt hất tay hắn ra đi theo hướng ngược lại: “Ngươi không tìm ta tự tìm, không cần ngươi, cái gì mà bảo hộ ta chứ, theo ta thấy toàn là gạt người.”
Thấy tiểu tỷ tỷ mình lại có biểu hiện sắp khóc Phí Hảo Lân lập tức xoay người bước theo nàng: “Tìm thì tìm, đừng giận nữa.”
Thế là hai tỷ đệ đi lòng vòng tìm con heo nhỏ. Không biết từ lúc nào đi ra ngoài thôn. Đến khi thấy được bóng dáng con heo nhỏ Phí Hảo Nguyệt lập tức sáng mắt chạy theo phóng người nhào đến bắt. Khi nàng bắt được con heo nhỏ cũng là lúc nàng ngã sấp trên mặt đất, quá đau nàng buông con heo nhỏ ra.
Phí Hảo Lân thấy được liền chạy đến đỡ nàng ngồi lên, miệng không ngừng quan tâm nói: “Sao lại bất cẩn như vậy, để nương thấy được lại mắng nữa đó.”
Phí Hảo Nguyệt té đau mà con heo cũng chạy mất nàng sinh khí quát: “Ngươi gọi ta là muội muội của ngươi luôn đi.” Lúc nào cũng bày thái độ này cho nàng xem là thế nào?
Phí Hảo Lân đỏ mặt gãi đầu cười ngượng: “Kỳ thực, ta cũng muốn làm ca ca của ngươi lắm.” Hắn luôn hỏi nương chuyện này nhưng nương bảo do hắn chào đời trễ hơn Phí Hảo Nguyệt a.
Phí Hảo Nguyệt hả hê đắc ý nói: “Đáng tiếc là không được, ta vẫn là tỷ tỷ của ngươi, là tỷ tỷ đó có nghe thấy chưa.” Muốn leo lên đầu nàng ngồi sao? Mơ tưởng!
Lúc này hai tiểu gia hỏa đang lâm vào trong đối thoại không phát hiện bản thân đang chắn trước đường của người khác. Đám người theo dõi đoạn đối thoại kia cũng là có chút bất đắc dĩ cười. Bọn họ đoán được quan hệ của hai tiểu gia hỏa này rồi, chỉ là lúc đầu còn nghĩ nhầm a.
Một nam nhân cao to mặc một thân giáp trụ, bên thắt lưng đeo trường kiếm nhìn xuống hai tiểu gia hỏa bên chân của mình đang ầm ĩ. Phi phong hắc sắc của hắn bị gió thổi lên, một góc bay vào khuôn mặt khả ái của tiểu nữ hài đang ngồi trước chân hắn.
Phí Hảo Nguyệt bị góc phi phong làm cho khó chịu nàng sinh khí mắng: “Là tên nào quấy rối ta?” Tay nàng quệt một đường trên mặt ngửi được mùi máu tanh nhìn lại mới biết bản thân chảy máu rồi.
Phí Hảo Lân nhìn thấy nam nhân trước mặt tròng mắt run một cái khi mắt nhìn thấy thanh bội kiếm bên thắt lưng của người kia liền kéo tiểu tỷ tỷ mình đứng lên. Hắn thấp giọng nói nhỏ: “Là chúng ta chắn đường của người ta.” Hắn lại vô ý nắm ngay cái tay đang chảy máu đau của nàng.
Phí Hảo Nguyệt lại một phen tu tu khóc: “Ngươi làm ta đau quá, ta méc nương ngươi khi dễ ta.” Nàng rút tay lại, ngửa lòng bàn tay lên xem vết thương, đau lòng càng khóc lớn tiếng hơn. Nàng chưa từng để bản thương bị thương như vậy đâu.
Phí Hảo Lân cũng lúng túng vội vã lách người sang một bên rồi cầm tay tiểu tỷ tỷ lên xem: “Ta xin lỗi, ta không cố ý đâu, đau lắm không? Về nhà thoa thuốc thôi.”
Nam tử kia thấy được từ lúc hài tiểu gia hỏa xuất hiện tim hắn liền không hiểu lý do mà đập mạnh. Hai tiểu gia hỏa trước mặt hắn là giống nhau như đúc, nếu không do y phục sẽ không phân biệt được giới tính của cả hai.
“Gọi người đến xem giúp đi, Sài phó tướng, ngươi đi bắt lại con heo kia đi.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Sẫm Bí Uy không rời mắt, nhưng vẫn là tuyển chọn làm theo. Lập tức có một nam tử đến trước mặt hai tiểu gia hỏa ngồi xổm xuống nói: “Tiểu oa oa, để thúc thúc giúp ngươi băng bó vết thương được không?”
Trong khi vị quân y bên này mỉm cười bày ra vẻ dụ dỗ thì hai tiểu gia hỏa lại cảnh giác cùng hét to vào mặt hắn: “Ngươi là ai? Vì sao ta phải nghe theo ngươi?”
Vị quân y có chút dở khóc dở cười, cả đời người của hắn đây là lần đầu tiên có tiểu gia hỏa dám mắng hắn a. Nếu không phải Sẫm Bí Uy ra lệnh hắn còn lâu mới để ý đến. Nhưng hai câu hỏi kia thực khiến hắn khó trả lời.
“Ta có lòng tốt, thấy ngươi bị thương nên muốn giúp đỡ thôi mà.” Đồng ý nhanh chút đi để ta sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ.
Hai tỷ đệ nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
‘Nương dặn không được nghe lời người lạ, tuyệt đối không được tin tưởng hắn.’
‘Yên tâm, ta nhất định sẽ không bị hắn gạt đâu.’
‘Chúng ta mau chạy đi.’
‘Được’
Trong lòng hai tiểu gia hỏa đếm đến ba liền cong chân dùng tốc độ nhanh nhất đào tẩu. Vị quân y nhìn theo bóng lưng của hai tiểu gia hỏa kia khóc không ra nước mắt rồi, không lẽ mặt hắn dọa người như vậy?
Sẫm Bí Uy nhìn theo bóng lưng của hai tiểu gia hỏa đôi mày kiếm ninh chặt. Hắn phất tay nói: “Được rồi không cần đuổi theo, chúng ta vào thôn tìm chút ít lương thực không cần dọa bá tánh.”
Lúc này Nhâm phó tướng Nhâm Hồng Hiên ho khan hai tiếng nói: “Tướng quân, người vẫn còn mang trường kiếm.”
Sẫm Bí Uy nhìn lại mình liền quay trở về nơi đống quân cách thôn không xa hoán y phục. Cũng may hai tên gia hỏa kia không để ý nhiều đến hắn nếu không dọa phải khóc lên có lẽ lại phí thời gian dụ dỗ đây. Mà hắn lại không cũng biết dỗ tiểu hài tử a.
Bên này hai tiểu gia hỏa chạy thoát không có trở về nhà mà dừng lại ở bên một đóng rơm dọc đường thở gấp. Cũng may ‘tên bắt cóc’ không có đuổi theo. Phí Hảo Nguyệt tuy có thân thủ của võ thuật hiện đại chỉ là thân thể tiểu oa nhi ba tuổi thì làm được gì đây.
Phí Hảo Lân cầm lấy tay tiểu tỷ tỷ nhìn rồi nói: “Chúng ta đến chỗ nương thôi.” Hắn không biết xử lý vết thương thế nào hết. Lần này bảo vệ không thành công để tiểu tỷ tỷ bị thương lần sau hắn phải cẩn thận hơn mới được.
Lúc này Sài phó tướng Sài Kinh Duy ôm con heo nhỏ bước đến. Hắn phải cố gắng để không dọa phải tiểu hải tử. Lúc nãy trở về không thấy người đâu chỉ nghe vị quân y kia bị đám binh sĩ trêu ghẹo vì dọa chạy tiểu hài tử a.
Việc hắn làm đầu tiên là ngồi xổm xuống trước mặt hai tiểu gia hỏa rồi dâng con heo nhỏ lên: “Thúc thúc đã bắt được con heo nhỏ cho các ngươi rồi đây, đừng sợ, thúc thúc không phải người xấu.”
Phí Hảo Nguyệt nhìn thấy con heo nhỏ liền có chút không vui, là nó hạ nàng té, hại nàng bị thương: “Nó không phải của ta đâu.”
Sài Kinh Duy nghe được có chút phát mộng rồi. Rõ ràng hắn là bắt được con heo lúc nãy cơ mà, lý nào lại không phải. Hắn quan sát xung quanh con heo rất lâu xem có ký hiệu đắc biệt nào không mà nàng vừa nhìn một mắt đã phủ nhận rồi.
“Ngươi xác định?”
“Thúc thúc, con heo này không phải của chúng ta, là của thẩm thẩm bên nhà. Nàng thấy đáng yêu nên mới đuổi theo thôi.” Phí Hảo Lân tốt bụng giải thích.
Sài Kinh Duy nghe được lập tức gật đầu hiểu rõ, hắn lại nói: “Không biết hai ngươi nhà ở đâu? Ta đưa hai ngươi về nhân tiện trà con heo cho vị thẩm thẩm kia.”
Hai tiểu gia hỏa lại nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
‘Vì sao hắn muốn biết nhà chúng ta?’
‘Chúng ta không thể nghe hắn được, nhỡ bị lừa thì tiêu.’
‘Vậy phải tiếp tục chạy thôi.’
‘Được.’
Còn chưa kịp đứng dậy chạy đã thấy một bên của hai người bị bàn tay to lớn giữ lại. Một cái bóng đen to lớn bao phủ lại vai của hai người kèm theo âm thanh nhàn nhạt truyền xuống.
“Lại muốn chạy sao?”