• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của hoàng thượng đảo sang Mạch Nhiễm Thuần cùng Quân Tử Lan đang hành lễ cực kỳ nghiêm trang đúng quy cách thế mà Sẫm Hảo Nguyệt dám dùng lý do này để nói. Rõ ràng Quân Tử Lan ở biên cương mười một năm mới trở về cũng được ma ma trong cung đến dạy hành lễ, nàng có phải là đang nói hắn bỏ sót mình không? Hay nàng thực sự là hoàn khố?

“Trẫm nghe nói bên cạnh Sẫm nha đầu luôn có một người gọi là Lưu cố vấn chuyên nhắc nhở lễ nghi, vậy liền truyền Lưu cố vấn cùng ma ma dạy lễ nghi năm đó đến để Trẫm một lần trượng tễ vì tội thất trách.”

Sẫm Hảo Nguyệt vẫn là thờ ơ, đánh bọn họ thôi mà, hoàng thượng đánh cứ đánh đi nói với nàng làm gì. Nàng vẫn ngồi nhấp ngụm trà thơm trong ly trên tay đầy thường thức, miệng không quên hô to: “Mau mau gọi Lưu cố vấn đến không nên để hoàng thượng đợi lâu.”

Sẫm Minh Kiệt ở bên nhìn thấy được long nhan có chút không được tốt liền tấu: “Hồi hoàng thượng, đây không thể trách Lưu cố vấn cùng ma ma kia được. Là tôn nữ của lão thần quên liền để nàng học lại thôi.” Dám xem hắn như không khí, lần này phải mượn cơ hội này hảo hảo dọa nàng một phen mới được.

Sẫm Hảo Nguyệt vừa nghe đến lợi ích hoàn khố của mình bị thu giảm lập tức đứng lên ngón tay chỉ lên không trung cao giọng nói: “Đột nhiên người ta nhớ ra rồi.”

“Vậy liền hành lễ đi.” Hoàng thượng bỗng dưng bắt được Sẫm Hảo Nguyệt chỉ là lo đến lợi ích của bản thân thôi, vậy đây chính là hoàn khố nữ rồi. Nhưng những chuyện phát sinh kia...lại phải giải thích thế nào?

Sẫm Hảo Nguyệt nhìn hai nữ nhân đang hành lễ rồi lúng túng vờ như bắt trước bọn họ cũng khom người: “Thần nữ tham kiến hoàng thượng.”

“Miễn lễ.” Lúc này hoàng thượng thu hồi suy nghĩ hô một tiếng, ánh mắt nhìn một đống gỗ nhỏ hình hộp dài nằm ngổng ngang trên bàn.

Đám người từ nãy đến giờ hành lễ đến cả thân người mỏi nhừ, mồ hồi liên tục xuất vừa được miễn liền đứng lên lau mồ hôi. Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi, đến cùng nàng vẫn tránh không thoát.

Hoàng thượng lại hỏi: “Đó là thứ gì, còn có ngươi vì sao lại trút hết y phục thế này?”

Sất Ngạo Lang vội đáp lời. Sau khi hoàng thượng nghe xong mọi chuyện liền hỏi: “Vậy trò chơi này lúc nào mới có thể kết thúc?” Chẳng phải là Thôi Cẩn Hòa chỉ còn mỗi bộ trung y thôi sao?

Sất Duệ Kỳ nhanh chóng tiếp lời: “Hồi phụ hoàng, trò chơi sẽ kết thúc khi người thua không còn món nào trên người.” Chuyện này không nên để những người khác nói. Dù sao hắn nói cũng bị trách phạt nhẹ hơn a.

“Hồ nháo, các ngươi làm sao có thể chơi những trò như vậy, đây là chủ ý của người nào?” Hoàng thượng quát to một tiếng hỏi.

Sất Vưu Thần là bắt đúng cơ hội chậm rãi xen vào: “Hồi phụ hoàng, chủ ý này là của...”

Hắn còn chưa nói hết Sất Ngạo Lang liền chen vào: “Là Hảo Nguyệt đưa ra chủ ý này.” Hắn thầm đắc ý chờ xem dáng dấp bị trách phạt của Sẫm Hảo Nguyệt.

Sẫm Minh Kiệt mở to mắt không thể tin nhìn tôn nữ. Nàng sao lại chơi cái trò này ở trong hoàng cung a. Nàng có thể hoàn khố ở bên ngoài cơ mà, hiện giờ...bảo hắn làm sao giúp đây? Trong lòng khổi khỏi khẩn trương lên, phải mau mau nghĩ cách thôi.

Hoàng thượng ninh chặt mi lại lần nữa nhìn chầm chầm Sẫm Hảo Nguyệt như muốn hỏi ‘thật chăng?’. Đây thực sự là trò chơi của một hoàn khố a.

Sẫm Hảo Nguyệt ngây thơ gật đầu cười: “Đúng a, lúc nãy Ngạo vương gia cùng Kinh Lang vương gia cũng rất hào sảng tán thành a. Ngạo vương gia còn bắt Mạch tiểu thư chịu phạt nữa cơ.”

Hoàng thượng lại nhìn sang, quả thực Mạch Nhiễm Thuần lúc này không có đến một trang sức trên tóc, một kiện ngoại bào cũng được khoác hờ trên vai. Đây là lúc này Ân Mặc Nguyên nhanh tay mà vì nàng khoác lên a.

“Nam nữ hữu biệt các ngươi có biết không?”

Sẫm Hảo Nguyệt chạy đến ôm lấy soái gia gia, một tay ngậm trong miệng ngây thơ hỏi: “Gia gia, vì sao nam nữ lại khác biệt? Người ta thấy đều giống cả thôi.”

Hoàng thượng nghe đến vấn đề này mới phát hiện Sẫm Hảo Nguyệt đã lâu không có học, những chuyện này nàng thậm chí có lẽ cũng là không biết đi, bởi nàng có thể phá phách ở bất kỳ ngõ ngách nào trong kinh thành trừ Trường Sinh nhai cùng Bất Thụy nhai a. Hai nơi đó luôn là điểm đến an toàn nhất cho người muốn tránh hoàn khố nữ, chỉ là có tránh thế nào cũng không thoát thôi.

Hắn hít một hỏi sâu liền cao giọng trách phạt đám người đã làm lễ cập kê, đương nhiên cũng phạt không ít tội a. Lớn như thế này còn chấp nhận chơi hình phạt ấu trĩ như vậy. Đã thế còn kéo cả nữ tử vào cùng chơi nữa, mắt hắn không tự chủ nhìn về phía Sất Ngạo Lang.

Sẫm Duệ Kỳ lập tức quỳ xuống cầu xin: “Thỉnh phụ hoàng thứ tội cho Mạch tiểu thư, nàng là bị ép buộc tham gia.”

Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên cùng Sẫm Hảo Lân cũng là quỳ xuống giúp Mạch Nhiễm Thuần cầu xin.

Hoàng thượng nhìn nhìn liền gật đầu, chuyện này không nên làm to tránh truyền đi liền cũng không hay. Sẫm Hảo Nguyệt liền nói: “Vậy ván thua lúc nãy...”

“Còn muốn chơi tiếp?” Hoàng thượng cùng Sẫm Minh Kiệt đồng thanh nạt nộ.

“Nhưng là...nhưng là Ngạo vương gia thua người ta cơ mà.” Sẫm Hảo Nguyệt lại bắt đầu khóc tu tu làm nũng, dáng vẻ hiện tại chính là muốn hoàn khố bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Phụ hoàng đã phạt hết rồi còn chơi gì nữa.” Sẫm Ngạo Lang bị phạt nặng nhất vì dám kéo khuê nữ vào cũng. Đương nhiên hắn nhân chuyện này không chịu phạt ván thua lúc nãy rồi.

Sẫm Hảo Nguyệt khóc càng lợi hại hơn: “Ngươi khi dễ bổn tiểu thư còn nhỏ dễ lừa, ngươi ở trước mặt mọi người lừa bổn tiểu thư.” Lúc này đại danh hoàn khố được nàng phát huy triệt để đánh lừa mắt người nhìn.

Hoàng thượng bất dĩ cho tiếp tục phạt, chỉ là không được cởi ý phục nữa. Nếu là không cho phạt mặt mũi của hoàng thất cũng mất hết a. Xem ra chuyện của Sẫm Hảo Nguyệt có lẽ chỉ là may mắn thôi.

Thôi Cẩn Hòa đột nhiên run một trận cực lỳ lợi hại. Hy vọng là không nhằm vào hắn nữa, hắn không còn gì nữa rồi. Cũng may là hoàng thượng nói câu này khiến tâm hắn nhẹ lại không ít. Nhân lúc không ai chú ý đến mình hắn vội vã mặc lại y phục chỉnh tề.

Tiếng khóc của Sẫm Hảo Nguyệt nhỏ lại không ít, nàng hít hít mũi nói: “Vậy liền phạt Ngạo vương gia mặc váy rơm múa điệu thổ dân đi.”

Vừa nghe xong hình phạt mọi người trố mắt ra. Trong đầu của hoàng thượng cùng Sẫm Minh Kiệt và hai tiểu đệ đệ Sẫm gia vòng vo chuyển, váy rơm? Múa điệu thổ dân? Đây là loại ngôn từ gì?

Chỉ duy nhất đám người đã từng học ở Thư Lạc viện thì ai cũng biết được. Năm đó Sất Duệ Kỳ thua thảm hại bị Sẫm Hảo Nguyệt bắt mặc váy rơm múa điệu thổ dân nên ai cũng biết được. Khi đó Sẫm Hảo Lân cùng Quân Tử Lan vẫn chưa đi biên quan nên cũng không chút ngạc nhiên

Sắc mặt của Sất Ngạo Lang tối sầm lại, hắn đường đường một đại nam nhân lý nào bắt hắn mặc váy? Lại nói đó là váy rơm cả thượng y cũng không có a. Năm đó Sất Duệ Kỳ còn nhỏ nhưng cũng là để lại danh tiếng không tốt rồi, nếu là giờ đây hắn đồng ý...

“Ô ô...Ngạo vương gia không giữ lời hứa.” Sẫm Hảo Nguyệt lại gào to cùng Sất Duệ Kỳ nháy mắt. Nàng tuyệt không cho tên này thoát, cư nhiên lợi dụng nữ nhân để chiếm tiện nghi như vậy.

Ân Mặc Nguyên nhanh chóng an ủi tiểu bằng hữu: “A Nguyệt đừng khóc, Ngạo vương gia là người rất trọng lời hứa a.” Đây là tước luôn đường lui của Sất Ngạo Lang rồi.

Cổ Sùng Kính mím môi cúi đầu nén cười. Sất Ngọa Lang muốn thoát xem ra cũng không thể nha: “Có hoàng thượng làm chủ A Nguyệt còn khóc gì nữa a.” Hắn lôi luôn boss bự vào triệt để dồn người vào chỗ chết.

Cảm nhận không ít ánh mắt nhìn mình mình Sất Ngạo Lang mím chặt môi nói: “Bổn vương khi nào nói dối, Thôi Cẩn Hòa ngươi lên đi.”

Sất Duệ Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: “Thôi thiếu có lẽ nhiễm phong hàn rồi, Sùng Kính ngươi giúp hắn bắt mạch đi. Đại hoàng huynh cách thức phạt bị thay đổi người phạt cũng được đổi a.”

Sất Ngạo Lang còn định nói gì thì lại nghe được Sất Duệ Kỳ nói tiếp: “Không lẽ đại hoàng huynh muốn để tam hoàng huynh thay sao? Lúc nãy gỗ là ngươi rút nha.” Năm đó Sất Ngạo Lang mở to mắt bày vẻ mặt xem kịch vui nhìn hắn mặc váy rơm vậy liền lần này đến hắn rồi.

Sất Ngạo Lang buộc lòng chấp nhận nhưng là phải đến một nơi khác riêng tư hơn. Mặt mũi của hắn không thể bị mất hết được, những người đi xem đều phải thề không được tiếc lộ chuyện này.

Mọi người đồng loạt tán thành. Hoàng thượng liền nói: “Thời thần không còn sớm mau đi chuẩn bị một chút đi, yến tiếc sắp bắt đầu rồi.”

Không ngờ hoàng cung yên ắng đã lâu Sẫm Hảo Nguyệt vừa đến thì hết hí khúc này đến hí khúc khác được khai mạc. Nhớ lại mấy ngày trước Sất Duệ Kỳ đến tìm hắn bảo bỏ lệnh cấm để nàng tiến cung, sợ là tối nay lại có chuyện không hay a. Hắn phải điều động thêm một ít ngự lâm quân canh phòng nghiêm ngặt một chút mới được.

Sẫm Hảo Nguyệt cùng mọi người đến Nhâm Hi cung còn đám vương tử lại trở về tẩm cung của bọn họ. Tuy được ban phủ nhưng hành cung của bọn họ vẫn được giữ lại phòng trừ hoàng đế triệu tiến cung giữ lại qua đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK