Thược dược nở hoa yêu dã diễm lệ, dưới mái hiên, bên khung cửa, trong tầm mắt, đều là những đóa hoa rực rỡ.
Hoàng đế vừa đặt chân vào tiểu viện đã bị chấn động mà dừng bước, nhìn ai đó đang đọc sách dưới hiên nhà: “Này!”
Cố Tầm ngẩng đầu: “Ô, bệ hạ tới thị sát rồi ~~ “
Hoàng đế tức giận quát lớn: “Cố Tầm! Tuyết ngọc lan trong viện này đâu?!”
Cố Tầm: “Ta không thích cái mùi đó, nhổ sạch.”
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi thật to gan! Dám động đến đồ của Tử Thù!”
Cố Tầm không biết nói sao: “Nhưng mà bệ hạ, hiện tại ta chính là Cố Tầm Cố Tử Thù a, xử trí một vài thứ đồ trong viện của mình, vô khả hậu phi.”
Hoàng đế tiến lên vài bước túm lấy áo người nào đó: “Đừng có dùng thành ngữ khiêu khích trẫm!”
Cố Tầm không nói một câu, đôi mắt mang theo vẻ kinh hoảng nhìn Tiêu Viên. Thế là Tiêu Viên tỉnh táo lại, bởi vì thần thái giống hệt Tử Thù đó. Y không muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi của Tử Thù. Điều đó sẽ khiến y nhớ tới tuổi thơ lo sợ hãi hùng của mình. Tử Thù, người chỉ lớn hơn mình ba tháng, rõ ràng cũng là một kẻ yếu mềm như thế vô dụng như thế, nhưng mỗi khi gặp nguy hiểm lại đều tỏ ra như gà mẹ che chở cho gà con, chỉ mong bảo vệ được y. Thật sự buồn cười hết chỗ nói. Nhưng mà sự bảo vệ buồn cười từ kẻ mềm yếu đó, đã khiến cho tâm hồn trẻ thơ của y cảm nhận được chút ấm áp vì được yêu thương.
Hoàng đế thả người nào đó ra, khẩu khí lạnh lùng: “Trồng lại toàn bộ hoa lan cho trẫm!”
Cố Tầm bất đắc dĩ thở dài: “Dạ ~~~~ “
Ai kêu người ta là một chú bạo bạo long thiếu yêu đến độ có hơi biến thái chứ, dù cho bé rồng mới mười bảy tuổi, nhưng chung quy vẫn là có chút lực sát thương. Cố Tầm chỉ có thể thuận theo người ta mà thôi.