Đêm hè, vương phủ Tần Nam.
Mùi máu tươi nhàn nhạt còn thoang thoảng trong không khí sau cơn mưa, trên nền đá đen, xuất hiện một đôi ủng trắng.
Cố Tầm nghe tiếng ngoảnh đầu: “Bệ hạ?! Sao người lại đến đây?”
Hoàng đế mặt không biểu tình: “…”
Cố Tầm mỉm cười: “Nơi này được nước mưa cọ rửa rất sạch sẽ, bệ hạ không cần lo lắng.”
Hoàng đế mặt không biểu tình, chậm rãi bước lên thềm đá: “…”
Cố Tầm nhìn người nào đó đến gần, do dự một chút: “… Chỉ là có một chỗ còn chút máu.”
Hoàng đế nhìn hắn: “Nói.”
Cố Tầm quỳ xuống: “Còn một trắc phi thế tử bỏ chạy, chiều nay vừa mới bắt về vẫn chưa xử trí.”
Giọng hoàng đế lãnh khốc: “Vậy vì sao ngươi do dự.”
Cố Tầm xấu hổ thở dài một hơi: “Vi thần đây chẳng phải là lòng dạ đàn bà hay sao! Ai! Muốn trách thì trách nữ nhân kia làm chi mà cái bụng cứ phải nhiều thêm một thằng nhóc a!”
Hoàng đế sửng sốt: “…”
Cố Tầm vẫn cứ nói: “Ai! Nhưng mà người làm đại sự thì vẫn nên đáng đoạn tắc đoạn, nay vi thần đã suy nghĩ cẩn thận rồi, khẩn cầu bệ hạ hãy cho vi thần một cơ hội để sửa sai, vi thần sẽ tự mình giám trảm tội phụ kia!”
Hoàng đế nhíu mày mất kiên nhẫn: “Ngươi khỏi diễn nữa đi, trẫm tha cho ả ta cũng được, nhưng đứa nhỏ kia sinh ra không thể lại mang danh con cháu của phản thần nữa.”
Cố Tầm cúi đầu: “Dạ, bệ hạ suy nghĩ chu toàn.”
Hoàng đế đột nhiên cười lạnh: “Ngươi đi hỏi ả, có muốn thay hình đổi dạng vào hậu cung trẫm không, không thì cũng đừng trách trẫm không cho ả cơ hội sinh con.”
Cố Tầm nói nhỏ: “Chỉ là cơ hội sinh con thôi a…”
Hoàng đế lãnh khốc chớp mi: “Không thì gì?!”
Cố Tầm mặt chân chó: “Cũng phải, bệ hạ suy nghĩ chu toàn.”