Lão hán cười hỏi: “Tiểu công tử muốn cái gì?”
Bạch Kim Đường bên cạnh đề nghị: “Ngọc Đường ngươi năm chuột, liền lấy một con chuột nhỏ đi!”
“Không được, ta mới không ăn chính mình, muốn ăn liền ăn mèo, muốn một con mèo.” Bạch Ngọc Đường nói.
Lão hán lập tức làm xong, đưa tới trong tay Bạch Ngọc Đường, là một con mèo nhỏ thản nhiên nằm úp sấp. Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ, mèo ngốc, đời này gia ăn chắc ngươi, liếm miệng, thực ngọt!
Thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường hưởng thụ, bất đắc dĩ, vẫn là một đứa nhỏ.
Sau khi trở về, Bạch Ngọc Đường liền nói với Bạch Kim Đường ngốc ở trong nhà cũng không có gì hay để chơi, muốn tìm một ít sách thú vị xem. Bạch Kim Đường tất nhiên là vô cùng cao hứng, rốt cục Ngọc Đường còn nhỏ không hề chỉ biết chơi, vì thế vô luận muốn sách gì đều tìm cho hắn.
Từ sau lúc đó, Bạch Ngọc Đường liền nghiêm túc nghiên cứu kỳ môn độn giáp cùng thuật cơ quan, bởi có nền tảng từ trước, học vào càng như mặt trời ban trưa, càng học càng cảm thấy những thứ này quả thật vô cùng kỳ diệu, ngày ấy học bất quá chỉ là một góc nhỏ mà thôi, tinh thông tinh thông, chỉ thông không tinh. Mà ở trên sinh ý cũng dùng cách thức của tiểu hài tử ngây thơ nói với Bạch Kim Đường, truyền bá tư tưởng hiện đại, nếu không muốn bị khi dễ phải trở nên lớn mạnh. Khiến Bạch Kim Đường cho rằng đệ đệ quả thực chính là một thiên tài, thần đồng, lại càng vô cùng sủng bảo bối đệ đệ.
Thời gian trôi mau, đảo mắt đã qua bốn xuân thu.
Từ sau khi phát hiện thiên phú kinh thương của đệ đệ, Bạch Kim Đường bàn chuyện làm ăn thường dẫn hắn theo, để hắn học chút kinh nghiệm tích thêm kiến thức. Bạch Ngọc Đường vốn là người không chịu ngồi yên, ra ngoài đi một chút cũng hợp ý. Một ngày, sau khi Bạch Kim Đường làm xong sinh ý dẫn Bạch Ngọc Đường quay về Kim Hoa, khi đi ngang qua Phúc Châu nghỉ chân, Bạch Ngọc Đường liền bỏ lại hạ nhân, một mình một người chạy đi.
Mọi người đều biết, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường yêu nhất mỹ tửu giai nhân, giai nhân có thể không có, nhưng rượu là trăm triệu không thể thiếu. Vô luận trước kia ở Tống triều hay ở hiện đại, nào có ngày nào không uống rượu? Tửu lượng chỉ một chữ tốt! Thế nhưng đó cũng là nói trước kia, hiện giờ tiểu thân thể này chịu không nổi.
Cái thân thể chết tiệt này, lần trước gia không phải chỉ uống hai vò nữ nhi hồng cùng một vò trúc diệp thanh sao? Chính mình liền ngã? Một đời anh danh của gia! Cư nhiên bị quản chặt một thời gian dài, làm hại Bạch gia giờ đã lâu chưa được ngửi mùi rượu, nghẹn chết gia rồi.
Vậy nên, Bạch Ngũ gia của chúng ta đã khẩn trương chạy ra ngoài tìm rượu rồi.
Bạch Ngọc Đường hiện đang đứng trước tửu lâu “Túy Tiên lâu” lớn nhất Phúc Châu, hai bên còn treo một bộ câu đối “Chu Văn Vương phóng Thái Công tri vị đình xa, Hán Tiêu Hà truy Hàn Tín vãn hương hạ mã (Chu Văn Vương thăm Thái Công biết vị dừng xe, Hán Tiêu Hà đuổi Hàn Tín nghe hương xuống ngựa).” Thoạt nhìn thực không tồi, vào xem.
Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa liền làm trước mắt mọi người sáng ngời, một người phấn điêu ngọc trác, thế nhưng trên mặt mang theo vài phần tà khí, sinh ra một tư thái sắc bén, khiến người ta không dám tới gần nhưng lại nhịn không được muốn nhìn vài lần, quanh thân tản mát một cỗ khí chất không tương xứng với tuổi, khiến người ta không khỏi sinh ra nghi vấn: Đứa nhỏ trước mắt này thật sự mới chỉ sáu bảy tuổi sao?
“Tiểu nhị.” Bạch Ngọc Đường gọi to.
“Đến đây, đến đây, khách quan.” Tiểu nhị vừa chạy tới nhìn, cư nhiên là một tiểu hài tử, nhưng thấy đồ hài tử này mặc liền biết nhất định là người nhà có tiền, không dám chậm trễ, vội vàng dẫn hắn lên lầu hai.
“Chỗ các ngươi có hảo tửu gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Có có có, hảo tửu ấy chính là rượu làm từ lệ chi (quả vải), đây chính là danh tửu của Phúc Châu chúng ta, đến Phúc Châu nhất định phải nếm thử. Phúc Châu chúng ta sản xuất lệ chi, lệ chi quý là ‘vua trong quả’, nhưng nếu rời cây một ngày liền biến sắc, hai ngày thì biến hương, ba ngày sẽ biến vị, ngoài bốn năm ngày, sắc hương vị liền mất hết. Lý Bạch không phải còn viết rằng ‘Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai (Ngựa ruổi bụi hồng, phi tử cười/ Ai hay vải tiến đã về triều)’, ấy chính là lệ chi này của chúng ta (Bài này là Quá Hoa Thanh Cung của Đỗ Mục, là nói Dương quý phi thích ăn vải Việt Nam tiến cống, nói chung là bạn tiểu nhị chém rất hăng). Mà rượu lệ chi ủ này còn có tác dụng làm đẹp, dưỡng nhan, ích khí bổ huyết.” Tiểu nhị vừa nói đến danh rượu quê nhà liền cứ thao thao bất tuyệt cũng chẳng quản tiểu hài nghe hiểu hay không.
Bạch Ngọc Đường nghe xong có chút muốn cười, tiểu nhị này còn xuất thơ, thuận tiện nói: “Vậy liền lấy hai bình đến nếm thử, xem có ngon như lời ngươi nói không.”
“Được, tiểu công tử ngài có muốn chút đồ nhắm rượu không, món ăn nổi tiếng Phúc Châu chúng ta có: phật khiêu tường, thanh đôn giải phấn sư tử đầu, lệ chi nhục, túy tao kê, hương lộ hà man, thái bình yến, bạch mật hoàng loa, đỉnh biên hồ, yến bì, ngư lộ…” Tiểu nhị thao thao bất tuyệt nói.
“Được rồi, ngươi tùy tiện mang lên hai món đi!” Bạch Ngọc Đường cắt ngang hắn.
“Được, tiểu công tử ngài chờ.” Liền đi xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau, rượu và thức ăn đã được bưng lên, Bạch Ngọc Đường rót một chén, tửu sắc vàng óng, hương tỏa bốn phía, ngửa đầu uống vào, chỉ cảm thấy trong vị ngọt mang theo một cỗ cay nhàn nhạt, mặc dù không thể so với nữ nhi hồng uống vào thấy trầm mạnh hứng thú, nhưng cũng có một phen phong vị khác. Ăn vài miếng liền từng chén từng chén mà uống, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình vô cùng tốt. Thế nhưng lại có vài kẻ không thức thời muốn tới phá hư tâm tình tốt này.
“U, đại ca ngươi xem, ngay cả tiểu hài tử lông còn chưa dài này cư nhiên cũng đã đến uống rượu.”
“Ta… ta… ta biết… vì sao, nhất định là mẹ nó không có sữa, cho nên đi ra tìm… tìm sữa… đi nhầm cửa rồi.”
“Ha ha ha… Ngươi nói rất đúng, bất quá tiểu tử này bộ dáng ngược lại rất dễ nhìn, xem khuôn mặt trắng nhỏ nhắn kia, cái miệng nhỏ nhắn kia… Chà chà… Ngươi xem bán hắn đến ‘Xuân Sơn quán’ nhất định có thể bán được giá tốt.”
Trên cái bàn chếch đối diện có vài kẻ diện mạo đáng khinh, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt gì, cư nhiên giữa ban ngày tại đây ba hoa khoác lác nói muốn đem người đi bán. Thế nhưng cư nhiên cũng không ai dám nói gì, ở ‘Túy Tiên lâu’ thành Phúc Châu bình thường có thể lên được lầu hai đều là có tiền có thế, tất cả mọi người chỉ lo ‘tự dọn tuyết trước cửa’ (chỉ người quản chuyện của mình, không xen vào chuyện của người khác), ai cũng không muốn tự dưng trêu chọc mấy tên ác bá gây thêm phiền toái cho mình.
“Rửa sạch miệng của lũ các ngươi chút, có muốn gia giúp các ngươi rửa không?” Lời như vậy miễn là người thì nghe xong sẽ không thể không tức giận, nếu là trước kia thì sớm đã đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất, Bạch Ngọc Đường uống một chén rượu, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn chúng.
Mấy tên ác bá bị cái liếc mắt này của Bạch Ngọc Đường làm cho cả người băng lãnh, khí thế kia kích đến đáy lòng phát lạnh. Nhưng mà nghĩ lại thì cảm thấy bất quá đối phương chỉ là một tiểu mao hài miệng còn hôi sữa, lại phải sợ hắn sao? Vì thế lá gan liền lớn lên, miệng phun ra lời càng ác độc hơn: “Hừ, một xú tiểu tử còn chưa cai sữa cũng dám xưng gia, không bằng đưa ngươi đi ‘Xuân Sơn quán’ phía trước, đầu tiên mấy người ca bọn ta dạy ngươi làm sao hầu hạ nam nhân, ha ha ha…” Nói xong còn dùng ánh mắt háo sắc híp híp mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, nước miếng cũng sắp rớt xuống.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy đen mặt, bị nhìn đến một trận ghê tởm, đem cái chén cầm trong tay ném ra, liền nghe một tiếng hét thảm, chỉ thấy miệng ác bá vừa mới nói hiện tại đầy máu, “phì”, mảnh sứ vỡ với một chiếc răng mang máu cùng bị phun ra.
“Đại ca, ngươi không sao chứ?” Ba tên ác bá khác nhanh chóng tiến lên đỡ hắn hỏi, một tên trong đó nói: “Tiểu tử này không ai dạy, đại ca, ta thay đến ngươi dạy hắn.”
Ác bá được gọi đại ca này ngăn ba người phía sau, vươn tay lau máu trên miệng, hung tợn nói: “Tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết!” Nói xong liền nhấc đại đao chém tới. Bạch Ngọc Đường dùng chân một đá, cái ghế bên cạnh liền bay đến hướng ác bá, ghế bị chém tan, khách bốn phía cả kinh chạy trốn hết. Ác bá lại vung đao lên, Bạch Ngọc Đường mượn ghế nhẹ nhàng nhảy tới bên kia bàn, tay vung lên, lại một cước đá cái bàn, ác bá vì ngăn cản bàn bay tới trước mặt mà bị rượu và thức ăn đổ đầy thân. Ác bá giận dữ, vốn tưởng một tiểu mao hài thoáng cái là có thể bắt được, không nghĩ tới tiểu hài tử này cư nhiên cũng rất có bản lĩnh, khiến hắn liên tục thất thủ, vì thế ra tay càng thêm tàn nhẫn, ngay cả ba tên ác bá còn lại cũng gia nhập vòng chiến. Bạch Ngọc Đường dựa vào thân thể còn nhỏ thêm cả kinh nghiệm võ công kiếp trước, tránh trái tránh phải, nhắm đúng thời cơ ra tay, mấy tên ác bá liên tiếp chịu thiệt lại nhất thời cũng không làm gì được hắn. Nhưng Bạch Ngọc Đường dù sao vẫn còn nhỏ, từ lúc sống lại tới giờ mặc dù cũng có luyện võ, nhưng mới chỉ có một thành võ công năm đó mà thôi, thời gian lâu liền có chút không trụ nổi. Mắt thấy một tên ác bá trong đó sắp chế trụ tay của mình, không nghĩ tới đột nhiên lại bị ném tới đống đổ nát ở một bên, ôm một bàn tay kêu rên, chỉ thấy một cây chiếc đũa đang cắm ở trên bàn tay hắn.