Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mấy tên ác bá còn đang suy nghĩ, bạch y nhân trước mắt này có lẽ sẽ không bỏ đi, nên trở về tìm vài huynh đệ đến hay là cứ mai phục ở ngoài tửu lâu, chờ khi tiểu tử kia ra ngoài rồi bắt hắn mang đi. “Bộp bộp bộp…” Lại nghe Bạch Ngọc Đường vỗ tay cười nói: “Ồ, thú vị, tiểu nhị mang lên đây bình rượu nữa.” Tiểu hài tử này lá gan đủ lớn, còn cười được.
Tiểu nhị sớm bị dọa đến lui vào góc, hiện nghe thấy Bạch Ngọc Đường kêu cũng không dám không đến, đành phải run run cầm bình rượu lên.
Bạch Ngọc Đường cầm rượu đi qua, rót cho bạch y nam tử cùng chính mình, nói: “Cho dù không có ngươi, Bạch gia cũng có thể thu phục, bất quá Bạch gia không thích nợ nhân tình.” Lời này của Bạch Ngọc Đường là thật, kiếp trước trước đại tẩu hắn Mẫn Tú Tú chính là thần y, tai nghe mắt thấy nhiều nên cũng biết một chút, hiện giờ võ công của hắn không tốt, liền bảo người chế một ít thuốc bột mang trong mình để ngừa vạn nhất.
Bạch y nam tử nhận rượu cười nói: “Tiểu hài tử, đủ cuồng, gan đủ lớn.” Bạch Ngọc Đường nhướn mi chạm với hắn, hai người một hơi uống cạn, bạch y nam tử lại nói: “Bất quá, ta thích, kỳ thật ta cũng chỉ là không thích ăn cơm khi có mấy con cẩu ở xung quanh cắn người nên mới ra tay.” Hai người nhìn nhau cười, một chén lại một chén mà uống.
Bạch Ngọc Đường rất có hảo cảm với người trước mắt này, dùng lời của hắn nói thì chính là hợp tính gia, người có thể được Bạch Ngọc Đường coi trọng nhất định không phải phàm phu tục tử, nếu là trước kia nhất định phải hảo hảo kết giao một phen. Vì thế nhân tiện nói: “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, nhà ta có hảo tửu, có hứng thú đến nhà ta uống ba ngày ba đêm không?” Về phần được đại ca nhà mình cho phép hay không đã không nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn nữa rồi.
“Há, nhà ngươi có rất nhiều hảo tửu sao?” Nhãn tình sáng lên.
“Đó là đương nhiên, đều là các loại hảo tửu gia thu thập, có nữ nhi hồng, trúc diệp thanh, hạnh hoa tửu, quỳnh hoa lộ, còn có bồ đào tửu của Tây Vực?”
“Ngươi còn nhỏ tuổi đã thích uống rượu như vậy?”
“Uống rượu có quan hệ gì với tuổi tác, gia chính là không rượu mất vui.”
“Tốt tốt, hay cho câu không rượu mất vui.”
Hai người liền cứ vậy trò chuyện, nhóm ác bá tức giận ở một bên tốn hơi thừa lời. Cư nhiên dám không để bọn họ vào mắt, một mình đấu không được vậy cùng vào, các huynh đệ cùng tiến lên, bạch y nam tử vung ống tay áo, mấy tên ác bá liền văng ra xa. Vứt lại một thỏi vàng liền ôm lấy Bạch Ngọc Đường bay ra ngoài cửa sổ.
Ngược lại với Bạch Ngọc Đường phấn kích uống rượu, Bạch Kim Đường đáng thương không phải là đang dừng chân ở Phúc Châu sao, lại để lạc mất đệ đệ, thực khiến hắn lo lắng, nhanh chóng phái người ra ngoài tìm, lật từ đất lên trời Phúc Châu cũng không tìm được. Kết quả vài ngày sau bảo bối đệ đệ gửi đến một phong thư, nói là đã bái Trường Thiên cư sĩ làm thầy, theo hắn lên núi học nghệ rồi.
Trường Thiên cư sĩ là ai? Đây chính là người trên giang hồ không ai không biết không ai không hay, họ Lý, tên Lý Trường Thiên, một thanh Linh Nguyệt đao tung hoành giang hồ, được võ lâm nhân sĩ tôn xưng là “đao thần”, cùng “thiên hạ đệ nhất kiếm” Tần Nhất Hằng đồng danh võ lâm nhị thánh, đã hơn hai mươi năm không đi lại trên giang hồ, sớm quy ẩn. Không nghĩ tới gặp Bạch Ngọc Đường tại Phúc Châu.
Lý Trường Thiên vừa thấy Bạch Ngọc Đường liền rất thích, bộ dạng kia là khả ái xinh đẹp á! Không chỉ hợp tính mình, hơn nữa từ trên người hắn mơ hồ cảm giác được sự cô tịch giống như mình, thật sự là rất giống mình. Nhìn kỹ tuyệt đối là một kỳ tài luyện võ, không được, nhất định phải mang hắn về làm đồ đệ mình. Hừ! Cái lão hỗn đản kia không phải luôn ở trước mặt mình khoe đồ đệ hắn là khả ái, xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh, là kỳ tài luyện võ trăm năm khó tìm như thế nào sao? Còn luôn bảo mình xem xem, đây không phải là cố ý bảo rằng mình không có đồ đệ sao? Gì chứ? Ngươi kêu tự mình tìm một người, dễ tìm như vậy sao, cũng không thể bảo ta tìm một người kém hơn đồ đệ hắn, vậy còn không bằng đừng có. Ta cũng không tin đồ đệ hắn lại có thể tốt hơn tiểu tử trước mắt ta, ta phải hảo hảo dạy nó, tương lai đánh bại đồ đệ hắn, tức chết lão hỗn đản kia. Vì thế, Lý Trường Thiên thi triển bộ khinh công “như ảnh tùy hình” bắt cóc Bạch Ngọc Đường, đóng gói lên núi.
Mùa xuân tháng ba, vạn vật hồi sinh, liễu xanh hoa đỏ, oanh ca yến hót, mặt đất một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Trên cổ đạo trong rừng, một con ngựa trắng, một bạch y thiếu niên, trên tay cầm một thanh cổ đao màu bạc. Gió xuân thổi tới, hoa đào ven đường theo gió tung bay, rơi trên tóc thiếu niên, trên cẩm y, thực sự là một bức họa tuyệt mỹ, khiến người ta không nỡ dời ánh mắt.
Bạch y thiếu niên cưỡi ngựa chậm rãi đi về trước, một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, không lâu liền đến một trấn nhỏ, tìm tửu lâu tốt nhất toàn trấn nghỉ chân, ngồi tại vị trí cạnh cửa sổ lầu hai uống rượu.
“Viên đại ca, nghe nói mấy hôm trước ngươi vừa mới áp xong một chuyến tiêu, có phải có thể nghỉ ngơi lâu chút rồi không, vừa vặn bồi chị dâu cùng cháu gái.” Ba hán tử trung niên ngồi ở cái bàn cạnh thang lầu đang uống rượu ôn chuyện, tiếng họ nói không lớn, thế nhưng lầu hai ít người mà bạch y thiếu niên nội công thâm hậu cho nên có thể nghe rõ.
“Thôi, đừng nhắc nữa, cái chuyến tiêu ngươi nói đó, nếu không phải vận khí tốt đã sớm bị cướp rồi, hiện tại đâu còn có thể uống rượu cùng các ngươi á, nên dừng một thời gian ngắn đuổi xui.” Hán tử đối diện chỗ bạch y thiếu niên ngồi nói.
Trong đó một người ăn mặc nhìn như thư sinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Viên đại ca kia đáp: “Nửa tháng trước ta áp tiêu đến huyện Bạch Vân, đi ngang qua Thương Long lĩnh gặp thổ phỉ, có hơn hai mươi người, ngang tất cả chúng ta cộng lại, bất quá bên ta hơn nửa là người nhà, đương nhiên đánh không lại, ngay cả Thanh Thanh cũng thiếu chút nữa bị bắt đi…”
“Đại ca, ngươi sao lại mang Thanh Thanh đi, tính sao lại cho một nữ hài tử đi theo chứ!” Đại hán áo xanh cả kinh nói.
“Ngươi cho là ta muốn chắc, nó cứ quấn lấy ta, không có biện pháp đành phải mang nó đi cùng, nghĩ rằng trước kia cũng không xảy ra chuyện gì lớn, nên mới đồng ý, sau việc này ta thực sự không dám dẫn theo nữa.” Viên đại ca bất đắc dĩ đáp: “Lòng ta nghĩ lần này xong rồi, thế nhưng ta dù có phải liều mạng cũng không thể để Thanh Thanh rơi vào trong tay bọn chúng được. Nhưng ta không phải đối thủ của nhiều người như vậy, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bấy giờ xuất hiện một lam y thiếu niên, trong tay cầm một thanh cổ kiếm màu đen, đánh cho bọn thổ phỉ chạy mất, cứu Thanh Thanh.”
Bạch y thiếu niên nghe thế, tay cầm chén rượu thoáng dừng, lại một hơi uống cạn.
Thư sinh ngờ vực nói: “Thiếu niên, lợi hại như vậy? Chưa từng nghe nói đó!”
Viên đại ca đáp: “Hắn mới vừa vào giang hồ, ta thấy hắn tuổi còn trẻ võ công đã cao cường như vậy, tương lai tiền đồ nhất định không hạn lượng. Hơn nữa bộ dạng hắn cũng là mi thanh mục tú, ôn nhuận như ngọc, đặc biệt đôi mắt linh động xinh đẹp không một tia dơ bẩn, thế nhưng không biết có thể ở trong giang hồ nhiễm sắc này duy trì được bao lâu. Sau đó nha đầu Thanh Thanh kia còn nhắc mãi bên tai ta cùng mẹ nó, nói tương lai tìm hôn phu sẽ tìm người như vậy.”
Hai người kia nghe thế đều nở nụ cười, tiểu cô nương đây đã mơ mộng chuyện tình yêu rồi.
Sau khi bạch y thiếu niên nghe xong liền nhếch khóe miệng, nhỏ giọng mắng: “Mèo trêu hoa ghẹo nguyệt.” Ném một thỏi bạc, cầm bọc hành lý trực tiếp bay qua cửa sổ, đáp xuống ngựa lập tức cưỡi đi mất.
Bạch y thiếu niên này chính là Bạch Ngọc Đường, từ mười năm trước sau khi bái Lý Trường Thiên làm sư phụ liền theo hắn ở trên núi luyện võ. Mặc dù kiếp trước trước Bạch Ngọc Đường thiên tư thông minh, là một kỳ tài võ học, thế nhưng được Bạch Kim Đường sủng quá lợi hại, rất ham chơi, học cái gì cũng là dựa vào hứng thú nhất thời, hứng thú một khi đã qua liền đi học cái khác, cho nên hắn tuy cái gì cũng biết, nhưng lại không tinh thông. Võ nghệ cũng là những nhân sĩ giang hồ chịu ơn Bạch Kim Đường hoặc được Bạch Kim Đường mời tới dạy, có thể nói là tinh thông mười tám loại binh khí, học lẫn lộn, nếu không phải thiên phú cực cao căn bản không có khả năng có thành tựu như vậy, cho nên võ công Bạch Ngọc Đường hơi kém Triển Chiêu cũng là chuyện có thể lý giải. Mà kiếp này Bạch Ngọc Đường gặp được danh sư, lại thêm hắn khắc khổ cố gắng nên đã sớm vượt xa năm đó. Không chỉ võ công, cả những thử hắn thích học cũng thế.
Mấy năm nay Bạch Ngọc Đường cũng thường xuyên chạy xuống núi giúp Bạch Kim Đường kinh doanh đại giang nam bắc, sớm đã kết giao với tứ thử, danh hào ngũ thử Hãm Không đảo vang vọng giang hồ sớm hơn so với kiếp trước trước. Lý Trường Thiên cũng cảm thấy không còn gì để dạy Bạch Ngọc Đường nữa, cái còn lại phải do chính hắn tu luyện, liền tuyên bố hắn đã có thể xuất sư. Mà Bạch Ngọc Đường nhớ lúc này Triển Chiêu hẳn cũng đã xuống núi bước chân vào giang hồ, cho nên liền thu dọn hành lý xuống núi đến tìm Mèo con của hắn.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa nhớ lại lời vừa mới nghe được ở tửu lâu, lam y thiếu hiệp ấy không thể nghi ngờ nhất định là Mèo con, dù sao ở trên giang hồ cầm một thanh bảo kiếm màu đen lại một thân lam y mà còn có một đôi “mắt mèo” xinh đẹp thì chỉ có con mèo nhà hắn.
Không ngờ xuống núi không lâu đã có được tin tức của Triển Chiêu, điều này khiến tâm tình Bạch Ngọc Đường vô cùng tốt. Xem ra Ngũ gia tới đúng chỗ rồi, lúc vừa mới vào giang hồ Mèo con kia không phải là nhờ một trận đánh lui thổ phỉ ở Thổ Long cương mà thành danh sao, vậy Ngũ gia liền đến Thổ Long cương ôm cây đợi thỏ là được. Ừm, kế tiếp phải nghĩ chính là đại kế lừa mèo của Ngũ gia, phải làm sao mới có thể lừa con mèo nhỏ kia vào tay chứ?
Kỳ thật hiện tại hắn nghĩ gì cũng vô ích, bởi không phải có câu nói rằng kế hoạch theo không kịp biến hóa sao, Bạch Ngọc Đường không biết rằng sẽ có một kinh hỉ thật lớn chờ hắn tại Thổ Long cương.