Nữ quỷ áy náy cúi thấp đầu: “Tâm tình buồn bực nên tôi mới giở trò đùa dai một chút, cũng không giám tổn thương người khác.” Cô ta vươn một ngón tay ra cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Hướng Nhu: “Tôi chỉ dọa có một người thôi.” Dừng một chút lại bổ sung thêm: “Hôm nay đây là lần thứ hai.”
Hàn Hướng Nhu thu dọn bàn sạch sẽ rồi lấy khăn giấy lau miệng: “Bởi vì chuyện này mà cô bỏ lỡ cơ hội đi địa phủ đúng là mệt, nếu như bị quỷ sai bắt được bị phạt là không tránh khỏi.”
“Phạt cũng đành chịu, ai bảo lúc đó tôi chạy nhanh như vậy chứ.” Thần sắc nữ quỷ ai oán, trong lòng vẫn hơi tức giận bất bình: “Cô nói xem sao anh ta lại trọc chứ? Điều này chẳng phải là phá hư ký ức tốt đẹp về mối tình đầu rồi sao?”
Hàn Hướng Nhu không có hứng thú với đầu trọc hay không trọc của anh chàng đó chút nào, cô để ý đến công đức sắp tới tay mình.
Vo viên khăn giấy rồi ném vào thùng rác cách mình một mét, khuôn mặt Hàn Hướng Nhu mỉm cười hiền lành: “Linh hồn của cô còn tính là sạch sẽ, sinh thời không làm chuyện xấu, sau khi chết cũng không dính mạng người, tôi có thể thuận tiện mở cửa đưa cô đi địa phủ báo tin.”
“Thật sự?” Nữ quỷ kích động đứng thẳng dậy: “Vậy hiện tại lão đại đưa tôi đi địa phủ luôn sao?”
Hàn Hương Nhu uống ngụm trà hoa: “Mở quỷ môn mà chỉ đưa được 1 quỷ, mua bán này thua thiệt quá. Cô chờ một lát, tôi tìm mấy con quỷ cùng nhau đưa đi, còn có thể tích chút công đức.”
Hàn Hướng Nhu buông chén trà chỉ vào toilet: “Cô lau xong cũng đừng nhàn rỗi, cầm chiếu và ga giường vào toilet đánh rửa sạch sẽ cho tôi, thuận tiện cọ rửa WC luôn thể.”
Nữ quỷ bê chiếu trên đầu giường ủ rũ cụp đuôi bay vào toilet, nhớ tới bản thân phải chịu ấm ức là nước mắt rơi xuống lạch cạch.
Còn không phải là sau khi chết muốn nhìn lại bạn trai cũ anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong sao? Ai ngờ bạn trai cũ trọc đầu không nói, chính mình còn bị lão đại bắt giặt ga giường cọ rửa WC, nữ quỷ cảm thấy không có quỷ nào thảm hại hơn mình.
Nữ quỷ thở dài, vén tay áo lên thở hổn hển giặt ga giường, đang làm việc thì bỗng nhiên âm khí dễ ngửi ùa vào từ khe cửa. Nữ quỷ nuốt nước bọt, đôi mắt trợn tròn lên: “Mùi hương thơm quá! Muốn ăn lắm rồi!”
Cô lướt đến lén mở cửa WC muốn nhìn xem lão đại đang ăn cái gì mà mùi thơm như thế. Nhưng nữ quỷ ghé lên cửa ngó trái ngó phải cũng không phát hiện đồ ăn ở đâu, lúc không hiểu ra sao thì mùi hương càng nồng nặc, trong nháy mắt nữ quỷ hiểu được hóa ra mùi hương này toát ra từ trên người lão đại.
Nữ quỷ là tân quỷ nên không hiểu chuyện về âm phủ nhưng bản năng nói cho cô nếu ăn cái người tản ra âm khí đó cô có thể lợi hại hơn.
Nữ quỷ nuốt nuốt nước miếng, tuy thèm ăn lắm nhưng cô nhớ tới nắm đấm của lão đại nện trên người mình liền thành thật súc cổ không dám động. Cô rất hiểu năng lực của bản thân, nếu cô dám can đảm đi ra ngoài, chỉ sợ chưa há được mồm đã bị lão đại nện thành bánh quỷ, loại mỹ thực này cô thật không có dũng khí ăn.
Cô không giám ăn không có nghĩa là các con quỷ khác không dám ăn, từng đợt âm phong nhanh chóng dâng lên, từng con quỷ từ cửa sổ bay vào nhanh chóng nhồi đầy phòng ký túc nhỏ này.
Hàn Hướng Nhu đếm số lượng quỷ trong phòng rồi cười vừa lòng, tùy tay đóng lại cửa sổ rồi dán lá bùa lên: “Quỷ tới rất nhiều nha.”
Hàn Hướng Nhu thu âm khi trên người lại, lộ ra ánh sáng công đức muốn làm mù mắt người: “Nghe nói các người đều nghĩ muốn ăn tôi?”
Nữ quỷ nghẹn họng nhìn trân trối: Đi siêu sinh đây! Lão đại, cô đây là muốn ăn vạ nha!
*****
Hắc Tỉnh Đa Sơn có rừng rậm nguyên thủ chiếm diện tích rộng lớn, cũng có núi non vĩ ngạn, lớn lớn bé bé không biết nhiều mức nào. Ở một trấn nhỏ tên là Lâm Thành cũng có một ngọn núi cao, dân bản xứ đều gọi là Thần Tiên Lĩnh.
Sở dĩ lấy tên Thần Tiên Lĩnh là vì theo truyền thuyết ngàn năm trước nơi này có một nhóm tiên nhân đến ở, bọn họ có thể đi mây về gió, vẽ bùa niệm chú, bắt quỷ hàng yêu, có thể tính trước việc thiên hạ. Cũng không biết có phải vì bọn họ lộ thiên cơ quá nhiều nên bị thần phạt hay không mà những tiên nhân đó dần dần biến mất, chỉ để lại những truyền thuyết cổ quái hiếm lạ.
***Đi mây về gió: Bản convert là ‘Hành vân bố vũ’.
Nơi đây là quê nhà của Hàn Hướng Nhu.
“Hướng Nhu à, sau khi con trở về cạnh cha mẹ cũng đừng chỉ lo bắt quỷ tích góp công đức, còn phải đi làm bằng không không tìm được đối tượng đâu.” Ông lão Hàn gắp đùi gà hầm bỏ vào bát của Hàn Hướng Nhu, cứ lải nhải dặn dò cô.
Hàn Hướng Nhu dùng đũa xé miếng thịt mềm nhất trên đùi gà để vào bát của ông lão Hàn: “Có tìm được bạn trai hay không không sao cả, kết bạn quan trọng hơn.”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tâm tư đơn thuần của cháu gái, ông lão Hàn hơi lo lắng: “Trừ việc kết bạn ra con không có mục tiêu nào khác?”
“Có chứ!” Hàn Hướng Nhu cắn miếng đùi gà: “Con còn phải kiếm nhiều tiền chấn hưng Thiên Nhất Phái của chúng ta mà.” Cô gắp nấm bỏ vào miệng, nói với vẻ không chút để ý: “Ông nội, ông nói nếu muốn Thiên Nhất Phái của chúng ta phục hồi như cũ tốn hết bao nhiêu tiền?”
Cả đời ông lão Hàn ngay cả ăn uống đều tự cấp tự túc, đối với tiền không có quá nhiều khái niệm, nhưng ông hiểu rõ ở trước mặt cháu gái không thể lộ ra mình không biết gì nên nói với vẻ mặt thờ ơ: “Việc này đương nhiên là không ít rồi, con có thể ấn định trước mục tiêu nhỏ như kiếm được một trăm triệu.”
Nấm hương trong miệng Hàn Hướng Nhu rơi xuống.
Hóa ra cần nhiều tiền như vậy?! Sao lão tổ môn phái không lưu bảo tàng nào hết vậy?
Lập tức Hàn Hướng Nhu nuốt không trôi, quả thực hố đồ tôn nha! Một trăm triệu muốn kiếm thế nào đây?
Ông lão Hàn không biết tâm sự của cháu gái, sau khi ăn xong vội vàng thúc giục Hàn Hướng Nhu về phòng chuẩn bị hành lý.
Kỳ thật là không có gì để sắp xếp, hành lý mới mang về còn chưa mở ra đâu. Hàn Hướng Nhu lôi hành lý đựng quần áo ra rồi đem công cụ vẽ bùa của mình và kính bát quái nhét vào cặp sách đeo trên lưng.
Ông lão Hàn ngồi trong viện nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đi ra liền đứng lên: “Đi thôi, đi từ đường dập đầu cho lão tổ, nói mục tiêu to lớn của con cho lão tổ nghe nhé.”
Là rất to lớn. Trong lòng Hàn Hướng Nhu cực kỳ hối hận, phải biết rằng trùng kiến Thiên Nhất Phái cần nhiều tiền như vậy thì đợt trước thần thức của lão tổ hiện ra truyền thừa môn phái và trấn phái chi bảo cho mình thì cái gì mình cũng phải từ chối chứ.
Hàn Hướng Nhu ủ rũ cụp đuôi đi theo sau ông lão Hàn, hai người đi được 1km thì cuối cùng cũng tới cửa từ đường Thiên Nhất Phái.
Thần Tiên thôn hiện tại chính là địa chỉ cũ của Thiên Nhất Phái, Thiên Nhất Phái trải qua hàng ngàn năm, kiến trúc khí phái huy hoàng ban đầu đã không còn nữa, chỉ còn lại từ đương cũ nát nhìn hơi cổ xưa.
Ông lão Hàn mang theo cháu gái vào từ đường, trước tiên ông dâng hương lên đài đang bày các linh bài dày đặc rồi lui sang một bên, nhìn cháu gái mình quỳ gối trên đệm hương bồ.
Hàn Hướng Nhu dập đầu lạy ba lần, vẻ mặt đưa đám nhìn bài vị lão tổ Hàn Tĩnh Tu khai sơn Thiên Nhất Phái được đặt trên cùng.
“Lão tổ, ông nội của con nói trùng kiến Thiên Nhất Phái cần một trăm triệu. Có lẽ ngài không biết được hiện giờ tiền khó kiếm lắm, hay việc này thương lượng lại được không?”
Bài vị trên cùng bỗng nhiên lay động dữ dội, Hàn Hướng Nhu sợ nó rơi xuống nện trên đầu mình vội vàng không ngừng sửa miệng: “Ý con là trùng kiến Thiên Nhất Phái xa xa không thể biểu đạt hết kính ý của con đối với sư tổ, con lập chí kiếm hẳn hai trăm triệu đem Thiên Nhất Phái trùng kiến thành Thiên Nhất Phái PLUS.”
Dường như lão tổ thực vừa lòng với lời hứa hẹn này, linh bài tức thì an tĩnh vững vàng đứng trên đài. Hàn Hướng Nhu lau mồ hôi trên đầu, vẻ mặt đưa đám đứng dậy khỏi đệm hương bồ, hận không thể cho mình một cái tát: Cho mày khoe khoang, cái miệng lại nói thêm một trăm triệu, không biết lúc còn sống có kiếm được nhiều tiền như vậy không nữa.
Hàn Hướng Nhu cảm thấy nếu mình đến chết không tu kiến thành Thiên Nhất Phái PLUS, chờ đến kiếp sau phỏng chừng còn bị lão tổ tóm lấy trả nợ.
Quả thực là quá bẫy đồ tôn!
╥﹏╥...
Danh Sách Chương: