Ta kinh ngạc, chẳng lẽ hắn vẫn còn lương tâm, thấy ta khổ sở đáng thương nên không đành lòng tiễn ta lên đường? Đang muốn xoay người co cẳng chạy trốn, hắn lại ung dung nói vọng tới một câu: “Đuổi cho kịp, muốn chạy sẽ chết ngay tại chỗ, cầm Phượng Khấp Huyết cho chắc, nó mà có sơ suất gì, cũng chết.”
Ta phẫn nộ xoay người lại, hắn cũng vừa lúc dừng bước, hơi nghiêng mặt sang, dường như mỉa mai:
“Huống hồ, ngươi chạy được à?”
Gã này, có thể nói là đã hung ác tới một cảnh giới nào đó, giết người như ngóe mũi kiếm liếm máu. Ta tính toán sơ sơ, nếu như mỗi ngày ta xách một thùng tắm đi theo hắn, như vậy bình quân một dặm là có thể hứng được một thùng máu chứ chẳng chơi.
Ta tuy thấy chết không sờn, nhưng mỗi lần thấy hắn rút kiếm vẫn kinh hồn bạt vía.
Dù sao chết là một chuyện, sống không bằng chết lại là chuyện khác.
Có điều đi theo hắn ba ngày, ta đã hoàn toàn quen với cuộc sống trong bóng đao ánh kiếm. Ví dụ như bây giờ, vừa gặm đùi cừu nướng vừa đếm mấy cánh tay đầm đìa máu bay ngang qua mặt đã hoàn toàn trở thành chuyện cơm bữa đối với ta.
Hắn làm việc tùy theo tâm trạng, ngông nghênh hay khiêm nhường hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc, lý do giết người hay không giết người cực kỳ kỳ quái, nói đơn giản, chính là xem tâm tình xem thời tiết.
Ví dụ như, hôm trước đi qua kênh Âm Phong, bị một đám thổ phỉ không biết trời cao đất rộng chặn đường, hắn giả đò không biết võ mặc cho bọn chúng cướp sạch tiền trên người, chỉ còn sót lại Phượng Khấp Huyết trong ngực ta. Phải nói chỉ số thông minh của đám thổ phỉ kia quá khiến người ta đau buồn, nhìn huyết ngọc trong ngực ta, chỉ nói một câu cục đá bỏ đi này thì đáng mấy đồng, rồi thả ta ra, không biết rằng thứ đó mới là hàng thật vô giá, chẳng trách bọn chúng hành cái nghề lắm tiền tới mức chảy mỡ như vậy mà ăn mặc còn rách nát hơn đám ăn mày.
Ta cảm thấy ngạc nhiên, cất giọng khinh bỉ nói: “Hiếm khi gặp phải tình huống như thế mà tay ngươi không nhuốm máu, ta có nên khen ngươi một câu nhân tính chưa mất không nhỉ?” Trong lòng còn nghĩ, chọc giận hắn đi chọc giận hắn đi, cho ta sung sướng một phen.
Ánh mắt hắn biếng nhác, làm như chẳng thèm để ý đến ta, “Thời tiết quá ẩm ướt, trơn tay.”
Lại ví dụ như, ngày hôm qua đi qua sườn núi, ven đường gặp một lão nông dân say rượu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ trước mắt bao nhiêu là người, một đám người đứng chung quanh, lại không có ai tiến lên khuyên giải hay giúp đỡ, bọn họ chen chúc khiến con đường núi nhỏ hẹp chật như nêm cối, hắn đợi một lát, rồi rút kiếm nhanh như gió, nhảy vọt qua đám người chém bay đầu lão nông dân kia.
Mọi người sợ run nửa ngày không kịp phản ứng, ta còn oán thầm, ô kìa, lại còn thấy việc nghĩa hăng hái làm cơ đấy. Nào ngờ một giây sau hắn liền mở miệng:
“Chắn lối.”
Nói xong lại chém bay đầu người nào đó, mọi người bấy giờ mới phản ứng kịp, nhất thời hoảng loạn thét chói tai chạy tứ tán.
Có một ông bác thấy ta đứng bất động, vừa chạy vừa gào lên bảo ta, “Cô nhóc chạy mau!”
Ta ngượng ngùng không nỡ cự tuyệt, liền gào lên với cái bóng lưng của bác ta: “Ta kính già yêu trẻ, mọi người cứ chạy trước, ta sẽ theo ngay —”
Lại lại ví dụ như, ngày hôm nay, chúng ta nghỉ chân tại một quán trà nhỏ nằm sâu trong núi, là loại quán lộ thiên căng vải bạt, gian nhà đắp bằng gạch bùn xiêu vẹo lung lay. Ta lén suy đoán xem quán trà này so với chuồng bò nhà Tiểu Ngưu Lang cái nào xập xệ hơn, kết quả chẹp chẹp miệng, không nhắc tới cũng thế.
Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua tình cảnh phía sau, lại liếc nhìn tiểu cô nương ánh mắt hốt hoảng quần áo xộc xệch đang co ro trốn bên cạnh cái ghế một cái. Không nhịn được bùi ngùi một trận.
Trình độ quái đản của hắn, quả thực là càng ngày càng tăng, giờ đã đạt tới độ cao mà ta vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi.
Tiểu cô nương kia là chủ quán trà này, dáng vẻ thanh tú, mấy lãng khách đi ngang qua nhìn thấy liền nổi tâm địa xấu, kéo đàn kéo lũ xông lên chòng ghẹo.
Ta tha thiết nhìn chòng chọc vào cái gã ngồi trước mặt nửa buổi, hắn lại chẳng mảy may phản ứng.
Thôi, trông cậy vào hắn còn không bằng trông cậy vào một đàn chim ưng khổng lồ bay qua nhả phân đè chết mấy gã lưu manh này.
Kết quả, quần áo của tiểu cô nương đã bị xé mất mấy mảnh, rốt cuộc không nén nổi khóc toáng lên, sau mấy tiếng thét “á á á”, bàn tay cầm chén trà của hắn khựng lại, làu bàu một tiếng: “Ồn quá.”
Sau đó bóng dáng lóe một cái, rút kiếm đâm tới.
Dáng vẻ này của hắn lại khiến ta nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp hắn ở vịnh Tấn Vân ngày hôm đó, bản tính khát máu của hắn, xem chừng là tích lũy từng chút một qua năm này tháng nọ, sợ rằng đã ngấm vào máu thâm căn cố đế khó mà hóa giải. Lúc giết người thì mí mắt cũng không thèm chớp một cái, nhân tính e là đã chết lặng rồi.
Nghĩ đến đây ta liền hối hận, sớm biết thế đã không cả tin lời trưởng vịnh mà ra khỏi hang núi, tự mình lắc lư chạy đến trước mặt người ta, chỉ sợ tên đao phủ mặt lạnh này không tìm được mình, giờ thì hay rồi, ngày ngày treo đầu trên mũi kiếm của hắn, chỉ sơ sảy liền đầu một đằng thân một nẻo. Nói đi nói lại cũng chỉ trách mình, lẽ ra nên tỉnh ngộ ngay từ lúc biết trưởng vịnh tin lời đồn nhảm, vì muốn sinh con trai mà ăn cháo trộn nước tiểu chuột suốt một tháng trời, sau đó liên tục đi tả mười ba ngày, trưởng vịnh chính là loại sinh vật không đáng tin, vào thời khắc mấu chốt lại càng không thể tin cậy được.
Chiêu thức của hắn nhanh tới mức khiến người ta hoa mắt, đợi ta bình tĩnh nhìn tới, đám lãng khách đã ngã la liệt không dậy nổi, nằm bò dưới đất còn cố ú ú ớ ớ một câu: “Ngươi là hắc kim liệp thủ*…”
*Liệp thủ: săn đầu người
Hắc kim liệp thủ, nghe có vẻ rất lợi hại.
Ta xen mồm vào hỏi một câu: “Hắc kim liệp thủ là cái gì vậy?”
Hắn lườm ta, “Chính là một loại sát thủ.”
Ta lắc đầu, “Không hiểu lắm, ngươi có thể…”
Hắn không hề nể nang ngắt lời ta: “Không cần hiểu.”
Khốn kiếp tính tình gì kỳ vậy hả!
Có điều… Trong khoảnh khắc ta chợt cảm thấy, hắn cũng không đến nỗi máu lạnh như vậy, suy cho cùng nếu hắn thật sự bực bội vì tiếng ồn, thì trực tiếp giết tiểu cô nương kia có phải là rảnh nợ rồi không.
Hắn thu hắc kiếm lại, quay sang hờ hững bảo tiểu cô nương kia: “Trà nguội rồi, đổi nước, trong vòng nửa nén hương mà không xong thì ngươi sẽ nằm ở đó.” Nói xong hất hất cằm về phía đám xác chết kia.
Từ đó về sau, ta không bao giờ phát biểu bất kỳ quan điểm gì về hành động của hắn nữa.
Lại qua hai ngày nữa, đã đến hàn lộ*, hồng tước bay về phía nam, cúc vàng nở rộ. Nếu là trước đây, Lâm đại thẩm sẽ mang áo khoác dày hơn một chút tới cho ta, còn có cả bánh nhân thịtnóng hổi của Trương đại nương, bánh đường mía của Tiểu Ngưu Lang, ngay cả trưởng vịnh luôn lù đù không tinh ý cũng sẽ mang mấy gói táo chua tới thăm ta, tuy rằng ông ta hễ đặt mông ngồi xuống là sẽ ăn sạch hơn nửa gói táo của ta, nhưng tốt xấu gì cũng là tấm lòng chân thật.
*Hàn lộ: một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch khi kết thúc tiết thu phân và kết thúc vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 khi tiết sương giáng bắt đầu.
Thân thể ta bị gió lạnh thổi run lẩy bẩy, trong lòng cũng thê lương vô cùng, đi đường không để ý liền đụng phải cái gã đang đi phía trước tự nhiên dừng lại đột ngột kia. Ta lảo đảo, hắn duỗi tay ra giữ chặt cánh tay ta. Hắn quanh năm cầm kiếm, lực tay mạnh tới mức có thể bóp nát xương cốt, ta nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.
Dường như hắn nhíu nhíu mày, sau đó kéo ta tới gần hơn một chút, sau đó vạch cổ áo ta ra, rũ mắt tỉnh bơ liếc một cái, “Ăn mặc phong phanh quá.”
Ta nhất thời khí huyết dâng trào, định vùng ra khỏi hắn, nhưng khốn nỗi sức hắn thật sự là quá mạnh, “Đồ dê xồm nhà ngươi! Lại dám tùy tiện vén đồ lót của con gái nhà người ta! Ta…” Ta ra sức vung cánh tay kia, định cho hắn một cái tát, hắn lại vừa đúng lúc khẽ buông ra, ta liền ngã nhào ra đất.
Tiêu rồi, vừa rồi gần như dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến nay, phen này thể nào cũng tróc mất một lớp da mặt cho coi. Mà trong chớp mắt sau đó, hắn liền vươn tay giữ được eo ta.
Hắn dựa vào rất gần, ta hầu như có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ ở sau lưng.
Nam nữ thụ thụ bất thân, ta bị nhốt mười sáu năm, ngay cả Tiểu Ngưu Lang thân thiết nhất cũng chưa từng chạm vào một cọng tóc của ta đâu. Vốn tưởng rằng ta sẽ xấu hổ và giận dữ không thôi sau đó lại vung tay tát cho hắn một cái, nhưng trên người hắn có một mùi hương thoang thoảng xa xăm, trong nháy mắt liền khiến ta bình tâm lại.
Mùi hương trên người hắn quá kỳ diệu rồi, lại có thể an thần bình tâm, lẽ nào hắn mỗi ngày đều không nổi giận là vì thứ này?
Con người một khi đã bình tĩnh lại, sẽ dễ dàng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp. Ví dụ như vừa rồi ta nghĩ rằng, hắn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy ta như vậy, khẳng định là lo lắng cho ta, khi nãy hắn cũng là vì quan tâm mới vạch ngực ta, nhìn thì cũng nhìn rồi, hơn nữa, mi có thể làm gì cơ chứ? Chịu thiệt cũng là cái phúc.
Rất nhanh chóng, giọng nói của hắn liền từ phía sau truyền tới, chấn động khiến lưng ta run lên, nghe xong ta quả thực không nhịn được trợn mắt trắng dã.
Hắn nói là: “Ngươi ngã bằng tư thế này Phượng Khấp Huyết sẽ bị va đập, lần sau lúc muốn ngã, nhớ phải xoay người.”
Một búng máu của ta đã phọt lên đến ngực, lại nghe thấy hắn nói tiếp:
“Ăn mặc phong phanh như thế, nhỡ bị nhiễm phong hàn, lại phí tiền thuốc men.”
Ta xì mũi khinh bỉ, bọn hắn làm cái nghề này, còn thiếu mấy đồng bạc hay sao? Cứ dựa vào số đầu mà tính tiền thưởng, giết một người đủ ăn một năm, tiền thừa còn có thể nuôi chó nuôi mèo nuôi gà. Người ta vẫn nói càng có tiền càng keo kiệt, đây chắc chắn là chân lý, trưởng vịnh nhiều tiền như vậy chẳng phải ngày nào cũng sang nhà người ta ăn chực đấy sao? Ăn tới mức mỡ núc ních cả người, vậy mà còn ngày ngày vừa lắc lư khắp vịnh vừa kêu nghèo kêu khổ.
Khốn kiếp, chẳng lẽ số ta phải gắn liền với cái cảnh vắt cổ chày ra nước thật ư? Hết kẻ này đến kẻ khác thi nhau vắt cổ chày ra nước.
Ta nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, “Ta sống dai lắm, từ nhỏ đến lớn chưa từng mắc bệnh gì đâu, không cần ngươi lo.”
Hắn lướt qua ta, đi thẳng về phía trước, “Phía trước là huyện Cảnh Châu, tới đó sẽ mua áo khoác lông cho ngươi.”
“Này –”
Nghe tiếng ta gọi, hắn quay đầu, vẫn như cũ không nhìn ra nét mặt.
Ta cân nhắc một hồi, muốn hỏi rất nhiều chuyện. Ví dụ như, ngươi định đưa ta đi đâu? Giữa chúng ta rốt cuộc có thù sâu oán nặng gì? Vì sao lại giết nhiều người vô tội trong vịnh Tấn Vân như vậy? Ngươi nói câu “Trốn nhiều năm như vậy” là có ý gì? Rõ ràng muốn giết ta, vì sao còn chăm sóc ta đủ đường? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định hỏi một vấn đề tương đối thực tế.
“Ngươi định bao giờ thì giết ta?”