“Mắc mớ gì tới ngươi!”
“Người trong giang hồ đều biết, người Ngọc Lan Già cùng Phượng Minh Cô Thành có mối quan hệ khó nói, theo như những gì Tiết Trường Hân viết trong thư, ngươi đã đi theo Phượng Thất Thiềm nhiều ngày, tuy thân phận không rõ nhưng có thể thấy rằng ngươi cực kỳ quan trọng đối với hắn. Ngươi nói ngươi với hắn ta có thù oán, làm sao mà tin được?” Y cười cười, “Mà ngươi… E là đã sớm biết máu của mình không bình thường, nếu không phải do máu của ngươi, Ngọc nhi nhất định sẽ chẳng chống đỡ nổi hai ngày đã bỏ mạng rồi.”
Ta giận sôi lên, lấn át hết nỗi sợ hãi trong lòng, “Ngươi còn dám mở miệng nhắc tới nàng nữa hả? Nàng mới qua đời được mấy ngày mà ngươi đã nhanh chóng liếc mắt đưa tình với người đàn bà khác. Cô Thanh Giác công chúa kia đúng là uổng phí cả cặp mắt sáng, tim cô ta bị dính cứt mới không nhận ra lương tâm ngươi được có mấy lạng đâu? Còn nữa, lúc nhìn thấy bánh hoa tuyết bạch lan, ngươi không trông thấy gương mặt đẫm máu của Ngọc Nương sao?”
Đáy mắt Mạch Diên che giấu một cảm xúc khó hiểu, “Nếu không vì Phượng Minh Cô Thành, bây giờ ta vẫn có thể ăn bánh hoa tuyết bạch lan do mẫu thân tự tay làm, cũng không đến nỗi chỉ vì tay nghề của Ngọc nhi mà chiều chuộng nàng ta mọi bề, cũng không đến mức phải lợi dụng ngươi.”
Ta cảm thấy Mạch cặn bã nhất định là bị mắc chứng yêu mẹ rồi, giọng điệu y quỷ dị giống như đang nhớ người yêu da diết, khiến người ta không nhịn được nổi da gà khắp người. Ta đoán, với điệu bộ bảo thủ kia của ông cụ Mạch, hẳn là khi còn bé Mạch Diên không được hưởng nhiều tình thương của cha cho lắm, cho nên y mới ỷ lại mẹ quá mức như thế.
Sau lưng liệp đầu đều có kim chủ, coi như y san bằng cả Phượng Minh Cô Thành cũng có ý nghĩa gì đâu? Cố chấp quá.
Không biết trong mắt ta lộ ra cảm xúc thế nào mà chợt khiến y nổi cáu, bàn tay siết cằm ta mạnh hơn nhiều, cơ hồ muốn bóp nát xương ta, cuối cùng ta không nén nổi kêu lên thành tiếng.
“Ném ngươi vào vùng dịch bệnh chẳng qua là để xem có đúng là ngươi miễn nhiễm mọi loại bệnh tật và nọc độc hay không thôi. Có điều, nghe nói thể chất người Ngọc Lan Già rất đặc thù, nếu bị thương, vết thương sẽ lành lại với tốc độ gấp mười, thậm chí gấp trăm lần người thường, muốn thử một chút không?”
Ta rốt cuộc hiểu ý của y rồi… Y đang thăm dò ta!
Mạch Diên cười quay người lại, cong ngón tay dài gảy móc mành, tấm mành trắng như tuyết chậm rãi hạ xuống giữa ta và y.
Giọng y trầm tĩnh đến quỷ dị: “Gia hình.”
Ánh mắt bọn thị vệ nhất thời đỏ ngầu âm u, vẻ hưng phấn và cười nhạo nhảy nhót bên trong giống như bầy cá lúc nhúc lúc thủy triều lên, chực chờ tuôn trào.
Khi nhát roi thứ nhất quất lên người ta, từ vai cho đến eo trong nháy mắt ập tới nỗi đau như xé da xé thịt. Roi móc câu ghim chặt vào da thịt ta, thị vệ vừa rút tay, những sợi móc nhỏ vụn giống như hàm răng bén nhọn nanh ác, cắn nghiến mỗi tấc da thịt trên người ta, sau đó giương nanh múa vuốt giật tung ra.
Lúc này ta đau tới mức thét lên, trên trán túa ra một lớp mồ hôi mỏng, tròng mắt nhất thời trở nên sung huyết nóng bỏng. Ta cúi đầu nhìn vết thương trước ngực mình, chỉ cảm thấy máu thịt be bét vô cùng đáng sợ…
Ta còn chưa tỉnh lại từ đau đớn và kích thích, một thùng nước ấm ào một cái tạt tới. Ta rất muốn nén nhịn tiếng thét gần như muốn phá cổ họng thoát ra, kết quả là nén được một miệng toàn mùi máu tanh.
Là nước tiêu nóng… Miệng vết thương gặp nước tiêu nóng giống như tình nhân xa cách lâu ngày gặp lại, quấn quít triền miên, hầu như mỗi một tấc da thịt đều căng phồng lên, thậm chí còn rỉ ra máu tươi.
Sau khi bị quất mười mấy roi, cuối cùng ta không chịu nổi, ngất lịm đi.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình đang bị hai tên thị vệ xốc lên, xung quanh dường như hơi hỗn loạn. Bọn chúng thô lỗ kìm chặt cánh tay ta, ta bị đau, bật kêu một tiếng.
Có tên thị vệ thấy thế, khẽ thở phào, nói: “May mà chưa chết đấy, nếu mà chết là chúng ta cũng không xong đâu. Đã bảo các ngươi nhẹ tay một chút rồi cơ mà.”
Một tên thị vệ khác hơi sốt ruột, “Sợ cái gì, cả phủ tướng quân to như thế, cao thủ nhiều như mây, còn sợ một gã Phượng Thất Thiềm nhãi nhép ấy chắc?”
“Tướng quân ra lệnh rồi, không được giết chết.”
“Được rồi được rồi, mang lên đi!”
Ta bị bọn chúng kéo vào đại viện Mạch phủ, bọn chúng tiện tay hất một cái, ta liền ngã nhoài ra bãi cỏ mềm. Ta thử nhấc cánh tay, lại phát hiện không dùng được sức. Hơn nữa, một cơn đau như kiến rỉa mồi đang chạy dọc tay ta.
Trên cánh tay có những lỗ kim li ti, những lỗ lớn thì nổi bọng máu, từng bọng từng bọng nhuộm đỏ tay áo ta, giống như những đóa mai hồng tàn lụi, nhìn vô cùng thê thảm.
Đêm đã khuya, trăng treo trên cao, trong tầm mắt ta là những hàng đuốc dài sáng rực, bên tai có thể nghe ra một loạt tiếng bước chân, có chút hỗn loạn. Ta gượng ngước mắt, thấy đám thị vệ bày trận sẵn sàng đứng vây bốn phía, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt bất an, mà đứng ở trước mặt ta, chính là Mạch Diên.
Khuôn mặt y khuất trong bóng tối dưới ánh trăng, không thể nhìn rõ, tình cờ một ánh lửa thoáng chớp qua mặt y, ta mới mơ hồ nhận ra y đang cau mày, vẻ như căm ghét, lại như thương hại.
Mạch Diên nhìn chằm chằm ta một lát, một cơn gió thổi qua, y quay đầu nhìn sang nóc tòa điện chữ Thiên trong Mạch phủ, giọng nói vẫn lạnh thấu xương.
“Nàng ta chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, Phượng Thất Thiềm, tâm tư của ngươi, e là uổng phí cả rồi.”
Người đứng trên nóc điện chữ Thiên, đúng là hắn.
Có người, dù khoe mẽ thế nào cũng đều là ra vẻ, có người, dù chỉ đứng không thôi đã đủ thu hút người khác rồi. Cũng không biết là hắn vẫn cuốn hút như vậy, hay là lòng ta đã thay đổi, nhìn vào mắt hắn, ta bắt đầu có cái cảm giác gọi là thẹn thùng.
Tiểu Phượng Tiên lách mình một cái, mang theo ánh trăng sau lưng nhảy xuống, tay áo đen như mực tung bay, mũi chân tiếp đất không cuốn lên một hạt bụi nhỏ.
Đám người đang cực kỳ cảnh giác, thấy hắn lại gần đều tới tấp tuốt đao giương cung, chĩa về phía hắn.
Mạch Diên nắm lấy cánh tay chằng chịt vết thương của ta, kéo lên. Ta đau đến nhíu mày, rên rỉ vài tiếng, y thoáng liếc qua ta, buông lỏng hơn một chút, thấy ta không đứng nổi, y vòng cánh tay kia qua sau lưng dìu ta.
Tiểu Phượng Tiên thấy ta chật vật như vậy thì nheo mắt, vừa bước lên vài bước đã bị đủ loại vũ khí sắc bén chặn xa năm trượng.
Khóe mắt Mạch Diên lại nheo lại thành một độ cong xảo trá như loài hồ ly, “Đau lòng à? Nàng ta cũng chẳng phải người Ngọc Lan Già, còn có ý nghĩa gì với ngươi đâu?”
Ta cuối cùng cũng coi như hiểu ý y nói, nhìn qua cánh tay và trước ngực mình vài lần, đầu nhất thời trống rỗng. Không đúng… khẳng định không đúng… Tại sao vết thương của ta không tự khép lại? Vì sao đến giờ vẫn máu thịt be bét thế này? Lẽ nào máu của ta mất công dụng rồi sao?
Như vậy… Ta còn có thể trở thành thánh tế của Phượng Minh Cô Thành, còn có thể trở thành thê tử của hắn được chăng…
Tiểu Phượng Tiên nhìn ta từ phía xa, đôi mày cau lại nghiêm nghị. Những điều ta nghĩ, có lẽ chính hắn cũng đang do dự.
Mạch Diên thấy Tiểu Phượng Tiên im lặng không nói, lộ ra ý cười hời hợt, “Trước đây ngươi cũng hoài nghi đủ điều phải không? Nếu không thì với thân thủ của ngươi, đã sớm cứu nàng ta ra khỏi vùng bệnh dịch rồi, cần gì chờ Mạch mỗ xuất hiện.”
Ta bồn chồn trong lòng, chần chừ không biết có nên tin hay không… Thật ra ta cũng không nghĩ ra, vì sao Tiểu Phượng Tiên đã sớm phát hiện ra ta ở khe núi mà vẫn lần lữa không tới đón ta. Phải chăng hắn có chủ ý riêng, hay là hắn quá bận…
Bây giờ ngẫm lại, lời nói của Mạch Diên quả thật đáng tin… Gã thành chủ này chẳng qua chỉ muốn xác nhận ta có khác với người thường không, có giá trị lợi dụng hay không thôi…
Nếu như ta không phải người Ngọc Lan Già, nếu như ta không có thể chất kỳ lạ này, nếu như ta chết trong đợt ôn dịch khổng lồ kia, có lẽ, gã thành chủ này cũng sẽ không tới cứu ta…
Ôi, quả nhiên là không thể động lòng, động lòng rồi, người đàn bà mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ trở nên nhỏ mọn, mẫn cảm, đa nghi.
Trong lòng ta như bị một bánh xe lớn nghiền qua, trong cơn đau đớn, một mùi tanh xộc lên miệng, một khắc sau, máu ứa ra thành dòng từ khóe miệng ta.
Mạch Diên vốn còn định tiếp tục phân tích mổ xẻ, kết quả bị dáng vẻ thê thảm sống dở chết dở của ta dọa cho sững người, sau đó im bặt, cánh tay đang dìu ta run lên, mặt y đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng liếc nhìn tên thị vệ đưa ta tới.
“Ai cho các ngươi ra tay nặng như thế?”
Trong chớp nhoáng Mạch Diên vừa dời mắt, Tiểu Phượng Tiên đã biến mất. Ý thức ta mơ hồ, chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng đao kiếm leng keng, bàn tay đang ôm ta chợt buông lỏng, ta ngã xuống đất, rồi lại rơi vào một lồng ngực quen thuộc.
Quần áo trên người Tiểu Phượng Tiên vẫn mang tới cảm giác mát lạnh, ta vô thức muốn nắm lấy ống tay áo hắn, nhưng tay bủn rủn vô lực, lúc trượt xuống thì được hắn ôm vững vàng trong ngực.
Sau khi ngất đi, ta chỉ một lòng suy nghĩ, nên làm thế nào mới tốt? Kể cả với tính tình hào sảng chính nghĩa cùng với da mặt khiến người ta giận sôi gan của ta, e là cũng khó mà chống đỡ được lúc Tiểu Phượng Tiên khó chịu.
Nếu không, không tỉnh lại nữa là được…
…
Đáng tiếc, tâm nguyện tươi đẹp này nhanh chóng bị bóp chết trong một ngày trời trong nắng ấm.
Ta nhìn quanh bốn phía, nơi đây dường như là một biệt viện của nhà nông, cách bài trí và mặt tường đều rất xa lạ. Đầu ta đau nhức, sau khi xoa bóp vài cái mới đỡ hơn, bấy giờ mới phát hiện, tay ta đã cảm nhận lại được rồi.
Vén tay áo lên xem, những vết thương nhỏ li ti kia đã liền miệng, chỉ để lại những vết sẹo lốm đốm, hơn nữa cánh tay ta rõ ràng trắng hơn lúc trước rất nhiều.
Ta chợt phát hiện ra, trên người ta khoác áo ngoài màu mực của Tiểu Phượng Tiên… Thân thể ta vừa nhỏ vừa gầy, mặc áo của hắn lại như khoác vỏ chăn, hẳn là dáng vẻ ta lúc này rất buồn cười.
Ta vén góc áo rộng thùng thình, một vết sẹo đáng sợ đột nhiên đập vào mắt. Hình thù vết sẹo này rất kỳ quái, giống như một con rết quắn quéo chạy dọc lên. Dù ta sống thô bỉ, nhưng trên người xưa nay không có nhiều sẹo, đó có thể coi là vốn liếng duy nhất để ta kiêu ngạo sau khi về nhà chồng. Bây giờ, ngay cả cái ưu thế không được xem là ưu thế này cũng bị người ta đập tan, ông nội nó, ông trời quả nhiên bất công mà!
Sau khi đi ra khỏi phòng, bên ngoài là cảnh sắc hài hòa, ánh nắng tươi sáng, khiến người ta thư thái tinh thần. Nơi này là một hộ nhà nông độc lập, kế núi gần sông, dọc ngang là bờ ruộng đan xen. Cây cỏ ven đường đã bắt đầu chớm nhú chồi, sắc biếc lốm đốm thoáng như bao bọc tất cả trong một mùa xuân an bình.
Thật tốt, tiết lập xuân e là đã sớm qua… Như vậy, ta cũng hôn mê mấy tháng rồi.
Trong sân có mấy con gà mái đang mổ thức ăn, còn có một con bị mắc kẹt giữa khe hở hàng rào, chui vào không được mà chui ra cũng chẳng xong. Ta đi tới đẩy mông nó, nó hoảng hốt vẫy cánh phành phạch, còn cực kỳ bất mãn nhìn ta, như là đang trách tội ta chọc cái mông bảo bối của nó, ta cho rằng động tác lưu manh này sẽ ảnh hưởng tới chu kỳ đẻ trứng của nó, nên rối rít xin lỗi nó.
Thời buổi này, đến cả con gà cũng kiêu ngạo thế đấy.
Ta nhìn nó lắc lư chạy xa, đang cười hăng say thì ngước mắt lên trông thấy Tiểu Phượng Tiên đang đứng bên ngoài hàng rào, vẻ mặt lạnh tanh.
Tay trái hắn ôm một đống củi khô, tay phải xách một xâu thuốc dài, còn có mấy thứ đồ ăn vụn vặt, sau khi cởi bỏ áo ngoài, trên người chỉ còn một cái áo trong màu trắng mỏng manh, gió thổi qua vạt áo hắn, xương quai xanh chạy dọc lên vai thấp thoáng lộ ra, nhìn thoáng qua như vậy, trông rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn không lên tiếng, ta cũng không biết phải nói gì. Ta ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích, thi thoảng liếc trộm một cái, phát hiện hắn vẫn nhìn ta chằm chằm không chớp mắt.
Ta khó chịu, đứng dậy đi về phòng, mới đi mấy bước thì nghe hắn nói:
“Vết thương còn đau không?”