Người câm ngay lập tức bị cơn giận của cô làm cho bùng cháy, cô xắn tay áo lên một cách nghiêm túc và không khách khí nói với dân làng:"
Ai vừa nói? Bà trốn trong đám đông giả làm một con sói đuôi to, bà có bản lĩnh thì đứng ra đây, gặp ma cái gì, xem tôi có xé rách miệng bà ra không."
Người câm nhỏ hung ác định xông vào đám người bắt bà thím ba hoa kia, nhưng lại bị một bức tường phía trước chặn lại. Cô ngước lên nhìn người đã ngăn cô lại.
Người này tuy cao nhưng gầy giống như bị suy dinh dưỡng, nét mặt ưa nhìn, chính là làn da rám nắng đã ảnh hưởng đến toàn bộ khuôn mặt, người câm nhíu mày tỏ vẻ bất mãn:"
Em trai này, à không, đồng chí này, anh là ai, anh ngăn cản tôi làm gì? Anh né một bên xem trò vui đi, hôm nay tôi không thu phục người đã bắt nạt tôi, chẳng lẽ để bọn họ mỗi ngày đều cưỡi trên đầu tôi làm ăn phát đạt à?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt người cản lại cô nín lặng càng sâu, người câm nhỏ nhìn vẻ mặt khó tin của anh mà có chút bối rối. Trong đám đông có một tràng cười vang lên xen lẫn bàn tán:"Ôi, cứ tưởng nhỏ câm này bỗng dưng trở thành người bình thường, không ngờ nó vẫn là một kẻ ngu ngốc. Nói được thì làm gì, đầu óc này cũng chả làm được gì, thật buồn cười, vừa rồi cô ta gọi Trần Sinh là gì? Em trai này? Làm sao có thể gọi chồng mình là em trai chứ?"
“Chồng mình mà cũng không nhận ra, nhỏ câm này không phải bị kích thích đến điên khùng chứ, mấy người nhìn khẩu khí ăn thịt người của cô ta đi, trước kia cô ta vừa câm vừa ngốc nghếch nhưng bây giờ lại hung dữ và điên cuồng. Trần Sinh đúng là xui tận kiếp khi cưới cô vợ như vậy."
Người câm nhỏ ngẩng đầu lên liếc nhìn Trần Sinh với ánh mắt chột dạ, trong lòng không ngừng oán trách Bánh Nhân Đậu:
“Cậu làm hệ thống kiểu gì, còn bỏ rơi nhiệm vụ, tại sao cậu không nhắc nhở tôi người trước mặt này là chồng tôi?”
Bánh Nhân Đậu vừa định đáp lại, đã nhìn thấy cô lại hung dữ, một lần nữa cố gắng lao về phía đám đông, bị Trần Sinh dứt khoát ôm eo chặn lại. Mặc dù Trần Sinh gầy, nhưng vì làm việc quanh năm nên cánh tay của anh ấy tràn đầy sức mạnh. Cô không thể tự do thoát ra được, gầm lên với đám người giống như một con sư tử nhỏ gầm thét:"
Ai là đồ điên, các bà gọi ai là người câm? Tôi có tên có họ, tôi kêu Phương Tình, mấy người nhớ kỹ, sau này ai dám gọi tôi là người câm, ai dám sau lưng cười nhạo tôi, tôi nhất định sẽ không tha."
Giọng nói của cô rất có năng lực xuyên thấu, cả người toát ra khí thế uy nghiêm, dân làng có mặt ở đây không thể giải thích được mà lùi về phía sau. Trơ mắt nhìn Trần Sinh nói "Đừng náo loạn", anh vội vàng khiêng cô lên vai, đạp cửa nhà mình và bế cô về.
Phương Tình ở trên vai Trần Thịnh không thành thật chút nào, cô không ngừng giãy dụa trong miệng còn mắng:
“Anh làm gì, anh đặt tôi xuống, tôi còn chưa thu thập đám người kia, anh khiêng tôi về rồi tính sao? Quay lại! Xách tôi xuống sân khấu thật mất mặt.”
Trần Sinh không hiểu Phương Tình đang nói gì, từ lúc Phương Tình đột nhiên lao ra khỏi cửa và nói, đầu óc anh vẫn luôn quay cuồng, cảm giác như thể anh đang mơ chưa tỉnh ngủ. Trần Sinh cẩn thận đặt Phương Tình ở trên giường.
Mặc dù cảm thấy mình đã đặt đủ nhẹ, nhưng Phương Tình vẫn bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng:"
Cái giường này thật bực mình. Anh thật là chỉ biết giúp người ngoài, người ta đã tìm đến cửa nhà rồi. Anh còn giúp người ngoài bắt nạt tôi?"
Trần Sinh nhìn mặt Phương Tình, ngữ điệu trong tiềm thức rất nhẹ:"
Tôi, tôi không có giúp người ngoài, tôi sẽ đuổi hết bọn họ đi."
Nói xong, Trần Sinh xoay người lại, vội vàng quay đầu bỏ đi, Phương Tình ngồi trên giường nhìn bóng lưng của Trần Sinh, khịt mũi không hài lòng, Bánh Nhân Đậu không nhị được bắt đầu rít gào trong đầu:"
Ký chủ, tôi đưa cô đến đây chỉ vì cô quá đáng thương. Rốt cuộc, cô bị một người từ trên trời rơi xuống và trở thành đệm thịt của anh ta. Người rơi xuống từ tòa nhà không chết, mà cô đã chết trong khi đang tuổi thanh xuân hoa nở, thật không nỡ nhìn. Nhưng tôi gửi cô đến đây là để cô tận hưởng cuộc sống, không phải để gây chuyện. Vừa rồi cô hỏi tôi tại sao tôi không nhắc cô rằng người trước mặt là của chồng cô à? Cô vừa đến đã hét lên như sư tử Hà Đông, tôi bị hoảng sợ đến mức không dám nói nữa.”
Phương Tình nhìn cánh cửa đóng chặt, bước ra khỏi giường, lấy ra đồ vật giấu dưới giường và thành thạo ấn nút. Màn hình quen thuộc không sáng lên, Phương Tình lập tức cau mày hỏi:"
Không phải là đưa tôi đến đây để hưởng thụ cuộc sống sao? Tôi đã chết một lần, tôi đã bị người đè chết. Điều tôi ghét nhất trong cuộc đời của mình là bị đè đầu cưỡi cổ, không ai có thể đạp lên lòng bàn chân tôi.
Danh Sách Chương: