Phương Tĩnh phốc một tiếng cười ra tiếng, liên tục xua tay:"
Vậy cũng không được, thứ này ít nhất phải ở trên mặt em hai mươi phút mới có hiệu quả, trong thôn tối như vậy, căn bản không có người ra ngoài, ngoại trừ em và anh cũng không dọa được ai. Đi đi, nếu đồ ăn bị đánh cắp, anh sẽ không thể được để yên đâu.”Ý cười khóe miệng Trần Sinh căn bản không cách nào biến mất, Phương Tình cầm đồ trong tay chiếu đường, hai người cãi nhau, chỉ chốc lát sau đã đi đến đồng ruộng.
Trong đất tối đen đè nén một mảnh, Phương Tình ngồi xuống tảng đá lớn, lấy điện thoại di động mở app Taobao, trong tiếng chửi rủa của Bánh Nhân Đậu lại đặt thêm vài đơn.Đột nhiên nghĩ về video ngắn mà cô quay vào ban ngày. Bật thử lên thì nhìn thấy fan đột nhiên tăng vọt, ngạc nhiên vỗ vỗ Trần Sinh bên cạnh:"
Thật đáng kinh ngạc rồi, mọi người trên trời đều thích nhìn cuộc sống của các anh, em chụp nhà chúng ta, bọn họ đều bảo em nhanh nhanh thêm mới."
Trần Sinh nghe không hiểu Phương Tình đang nói gì, Phương Tình rất nhiều lúc nói ra các câu nói mới mẻ, phần lớn anh đều nghe không hiểu, nhưng nhìn Phương Tình kích động như thế, Trần Sinh vẫn đem mặt kề qua.
Cái thứ hình chữ nhật trong tay Phương Tình thoạt nhìn giống như một hộp nhỏ sáng ngời, phía trên thế mà đều là hình ảnh phòng đất nhà mình.
Trần Sinh ở chỗ thanh niên trí thức trong thôn nhìn thấy ảnh chụp của bọn họ, nhưng bức ảnh kia cũng chỉ có hai màu đen trắng, hơn nữa căn bản không thể động đậy, hình ảnh trong bảo bối của Phương Tình không chỉ có màu sắc mà còn biết động.
Trong lòng Trần Sinh tràn đầy ngạc nhiên, Phương Tình mở bình luận bên cạnh ra, kiêu ngạo cho Trần Sinh xem:"
Anh nhìn kìa, có rất nhiều người bình luận cho em, em đoán em đã hot lắm rồi."
Trần Sinh nhìn chằm chằm màn hình rồi lại nhìn thoáng qua cô. Cau mày, có hơi ngượng ngùng, thanh âm đều nhỏ đi rất nhiều:"
Anh, anh đọc không hiểu, anh không biết chữ."
Phương Tình cau mày nhìn mặt Trần Sinh, một cái tát vỗ vào đùi anh:"Ôi trời ơi, em quên anh là một người mù chữ, anh không biết đấy, những người không biết chữ như anh ở trên bầu trời của chúng em, đều là một người rất kì lạ đó."
Trần Sinh nhất thời buồn bực vài phần, đùi bị Phương Tình vỗ một cái nóng bỏng, anh thẳng thắt lưng làm ra một bộ dáng đương nhiên:"
Không biết chữ thì sao, trong thôn không có mấy người biết chữ. Nhà chúng ta nghèo như thế, công việc cũng không làm hết, làm sao có thể đi học được, anh còn nói em sao lại thân thiết với Hạ Thanh niên trí thức như vậy, thì ra là bởi vì Hạ Thanh niên trí thức biết chữ có phải hay không?”
Phương Tình nhìn Trần Sinh thẳng thắt lưng, một phen túm lấy lỗ tai anh:"
Bây giờ đang thảo luận về vấn đề của anh, anh đừng nói gì mà Hạ thanh niên trí thức với em, trước đây anh không biết chữ còn chưa tính, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày trước khi đi ngủ anh ở nhà học lớp học trực tuyến cho em, em có nghĩa vụ giúp anh biết chữ."
Lỗ tai Trần Sinh bị Phương Tình nhéo đau, không nhịn được gào thảm thiết:"
Lớp học trực tuyến là gì, em sẽ dạy tôi biết chữ? Anh sẽ học, tai anh đã bị em níu đỏ rồi đây, anh lại không mù, em làm như anh bị mù thế.”
Phương Tình buông lỗ tai Trần Sinh ra, lời nói cũng rất có trọng lượng: ""
Mù chữ cũng mù. Nếu anh không học tập chăm chỉ, sớm muộn gì em cũng cắt tai của anh.”
Phương Tình lại tới một đợt uy hiếp mới, trên mặt cô đắp mặt nạ, biểu tình có hơi dữ tợn.
Trần Sinh tự biết mình có phản kháng Phương Tình thì nhất định sẽ thua, một câu cũng không nói, trong lòng tức giận. Luôn cảm thấy Phương Tình thích thanh niên trí thức có văn hóa, ghét bỏ anh là người đàn ông thô tục.
Phương Tình thì không thèm để ý chút nào mà hừ khúc nhạc mà Trần Sinh nghe không hiểu, đối với bảo bối kia của cô chỉ tới chỉ lui.
Buổi tối thôn dân cùng tới canh chừng với Trần Sinh Ban uống mấy lạng rượu do nhà mình ủ, có hơi say. Sợ mình ngủ một giấc, buổi tối sẽ không tỉnh lại được, dứt khoát cố choáng váng chuẩn bị đi tới sớm chút.
Chỉ là anh ta cách mặt đất càng gần, lại càng cảm thấy không thích hợp, hình như anh ta vừa rồi loáng thoáng nghe được ai đang gào thét?
Vẻ mặt anh ta thăm dò thừa dịp ánh trăng càng lúc càng gần, vừa nhấc mắt lên phát hiện phía trước lóe lên ánh sáng âm u, ánh sáng này giống như không giống với ánh sáng phát ra từ đèn pin bình thường? Chẳng lẽ mình thật sự uống say? Anh ta xoa xoa hai mắt mình, rõ ràng nhìn thấy bên cạnh Trần Sinh có một nữ quỷ sắc mặt tái nhợt, trong tay nữ quỷ giống như cầm lửa quỷ, ánh sáng lửa quỷ chiếu lên mặt cô, trắng bệch.
Dân làng đang say rượu cảm thấy mình uống bao nhiêu rượu cũng đã bị tỉnh lại, đột nhiên xoay người, giậm chân bỏ chạy, trong miệng còn sợ hãi kêu lên:"
Quỷ, bị ma ám, bên cạnh Trần Sinh có một nữ quỷ. Sợ hãi, sợ chết người.”
Phương Tình nghe được tiếng kêu kinh thiên nức nở gào thét này, thò mặt ra từ trước màn hình điện thoại, hai mặt nhìn Trần Sinh, sau đó phốc một tiếng cười ra tiếng:"
Làm sao bây giờ, lần này chuyện anh cưới đứa câm là nữ quỷ, sợ sẽ viết ra được một câu chuyện rất thú vị đấy."
Danh Sách Chương: