“Cảm ơn.” – Kinh Thời Mẫn và hắn cùng đi thang máy xuống lầu, nói mấy câu liên quan đến công việc, đến bãi đỗ xe của công ty thì đã có một chiếc xe đậu ở đó từ trước, Kinh Thời Mẫn nhận ra đây là xe nhà mình, cởi áo khoác trả trợ lý rồi dặn dò công việc ngày mai rồi mới lên xe.
Vừa mở cửa xe, pheromone mùi trà gừng ấm áp ngọt cay đã xua tan hết mỏi mệt trong ngày hôm nay, Kinh Thời Mẫn rất thích, lại hít sâu một hơi, nhưng vì anh hít mạnh quá nên ——
“Khụ khụ khụ!” – Cay quá, bị sặc.
Bé Gấu Ngốc vội vàng thu hồi pheromone của mình, lo lắng hỏi: “Tiên sinh, anh không sao chứ?”
“Em mang đồ ăn gì đến đấy?” – Kinh Thời Mẫn không để ý, hai mắt nhìn chằm chằm hộp cơm mà Bé Gấu Ngốc đang ôm, Bé Gấu Ngốc cẩn thận mở ra, mùi hương trong hộp cơm làm Kinh Thời Mẫn hơi thất vọng.
“Sao hôm nay canh thuốc mùi đắng thế?” – Đi làm cả ngày trời, áp lực chồng chất khiến Kinh Thời Mẫn thấy hơi tủi thân: “Hôm nay là sinh nhật anh, em cũng không chịu chuẩn bị bất ngờ gì cho anh à.”
“Ngọt…… Thật đấy.” – Bé Gấu Ngốc thấy tiên sinh có vẻ hơi giận, vội vàng cầm thìa múc một muỗng canh nếm thử, vừa đủ ấm, cậu nhẹ giọng dỗ dành anh: “Em đút cho anh nhé, có được không?”
Kinh Thời Mẫn nhìn ánh mắt mong chờ của Đào Bách Chi, một chút bực bội khi nãy biến thành áy náy, thôi cứ uống canh đi, không thể lãng phí cố gắng và mong chờ của Bé Gấu Ngốc được, anh ngả người dính vào người cậu: “Vậy cục cưng phải đút hết cho anh đấy nhé.”
“Ừ…” – Dưới ánh mắt chờ mong của Bé Gấu NGốc, Kinh Thời Mẫn uống ngụm canh thuốc đầu tiên của ngày hôm nay.
Tài xế Beta ngồi phía trước yên lặng kéo vách ngăn lên, giảm tốc độ.
Đào Bách Chi nhỏ hơn Kinh Thời Mẫn bốn tuổi, là – bạn tình phù hợp.
Sức khỏe của Kinh Thời Mẫn vốn đã yếu ớt, đáng lẽ chưa chắc đã sống được đến năm 22 tuổi, anh bị di truyền từ người cha bệnh nặng của mình, vì áp lực công việc nên mấy tháng trước anh bỗng nhiên phân hóa thành Omega, khi mới phân hóa suýt thì không qua khỏi, bác sĩ chỉ có thể điều tra thông tin trong cơ sở dữ liệu Liên Bang để tìm ra một Alpha có độ xứng đôi cao nhất đến trung hòa pheromone của anh. Khi mọi người đến tìm Đào Bách Chi thì cậu đang rửa rau trong bếp của một nhà hàng, rồi bị đưa đến bệnh viện trong khi vẫn chưa biết phải làm sao, lúc ấy cậu còn không biết phải đánh dấu tạm thời thế nào, phải nhờ bác sĩ đến hướng dẫn tận nơi mới biết được. Thần kỳ là, sau khi Bé Gấu Ngốc vừa đánh dấu Kinh Thời Mẫn tạm thời, sức khỏe của Kinh Thời Mẫn lập tức tốt lên.
Sau khi đánh dấu một lần, ban đầu anh chỉ định cho Đào Bách Chi một số tiền coi như phí cảm ơn và phí giữ bí mật là xong, nhưng đây là lần đầu tiên Kinh THời Mẫn động d*c, tình hình có chuyển biến bất ngờ, anh đành gọi Đào Bách Chi đến, sau đó Kinh Thời Mẫn thấy phiền, dứt khoát coi Đào Bách Chi thành máy điều hòa pheromone luôn.
Cho nên bây giờ mới có cảnh Bé Gấu Ngốc Alpha đang đút thuốc cho Omega sức yếu.
Đúng là ngọt thật.
Kinh Thời Mẫn uống từng ngụm canh thuốc cho đến khi cạn sạch, anh hài lòng ôm lấy cánh tay Đào Bách Chi cọ cọ. Đào Bách Chi cũng không phải kiểu Alpha cường tráng như những người khác, ngược lại, ngoại hình của cậu thiên về kiểu béo, khi ôm có cảm giác chắc thịt mười phần khiến Kinh Thời Mẫn có cảm giác anh toàn vô cùng, mệt mỏi và bực bội cả một ngày đã bị lồ ng ngực ấm áp của Bé Gấu Ngốc xua tan. Đào Bách Chi cất hộp cơm xong, ngồi nghiêng người để Kinh Thời Mẫn có thể dựa thoải mái hơn.
“Tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.” – Đào Bách Chi vuốt nhẹ lưng Kinh Thời Mẫn, hôm nay là sinh nhật lần thứ 23 của tiên sinh, kế hoạch ban đầu là tạo bất ngờ cho tiên sinh, nhưng cố tiên sinh mới qua đời không lâu, công ty tiên sinh lại bận bịu vô cùng, lần nào tiên sinh về nhà cũng trong trạng thái mệt mỏi, nếu để tiên sinh gắng sức lấy tinh thần đón sinh nhật một cách hình thức thà rằng đến đón tiên sinh về nhà còn hơn, trên đường về nhà có thể uống canh thuốc, về đến nhà là đánh răng rửa mặt đi ngủ, để anh có thêm thời gian nghỉ ngơi.
“Cục cưng, sao mùi của em nồng thế…” – Kinh Thời Mẫn hỏi một đằng nói một nẻo, anh sắp nghỉ ngơi mới nhận ra pheromone của Bé Gấu Ngốc quá nồng, anh sắp bị mùi trà gừng cay nồng này che trời lấp đất mất rồi. Đào Bách Chi ngửi ngửi Kinh Thời Mẫn, thấy mùi của người khác đã gần như biến mất mới mở cửa thông gió.
“Tiên sinh không thích à” – Bé Gấu Ngốc hơi hạ giọng xuống.
Cậu biết thời gian này Kinh Thời Mẫn rất bận, trong công việc không tránh khỏi tiếp xúc với các Alpha khác.
Cậu không thèm để ý.
Cậu chỉ… ghen tị.
Ghen tị với những Alpha đó, tài năng của bọn họ có thể sánh vai cùng Kinh Thời Mẫn, ghen tị bọn họ có học thức và khả năng đủ để xứng đôi với Kinh Thời Mẫn, còn mình chỉ có thể ngồi chờ trong không gian nhỏ hẹp chờ tiên sinh về, sau đó đưa cho tiên sinh một chén canh cực kỳ đơn giản mà ai cũng làm được.
Kinh Thời Mẫn rúc rúc đầu vào lồ ng ngực Đào Bách Chi, Bé Gấu Ngốc tưởng động tác của mình làm Kinh Thời Mẫn dựa không thoải mái, vội vàng đổi tư thế khác, Kinh Thời Mẫn dựa vào ngực Đào Bách Chi, tìm một tư thế nằm thoải mái rồi bất động.
Đào Bách Chi hơi thất vọng, bàn tay đang vuốt sau lưng tiên sinh vô thức vân vê. Kinh Thời Mẫn thoải mái thở mấy hơi, hơi thở ấm áp của anh phả và cổ cậu: “Anh thích…”