Lâm Sương là em họ của Kinh Thời Mẫn, trái ngược với người anh bệnh tật ốm yếu, sức khỏe của cậu có thể sánh ngang với trâu, tính tình hoạt bát thoải mái. Cậu vẫn đang học cấp ba, vừa mới phân hóa không lâu nên chưa biết khống chế mình, đứng trong bếp chẳng giúp được gì còn xả pheromone tán loạn, Bé Gấu Ngốc vội vàng đuổi cậu ra ngoài.
Đào Bách Chi làm một ít que xiên sốt dầu, pha trà sữa, còn làm thêm một bát sữa gừng đông cho tiên sinh nữa, sữa chưa kịp đông thì Kinh Thời Mẫn đã vào bếp rồi.
“Tiên sinh… Ứm!” – Hương coca ngọt ngào mát lạnh còn có ít bọt khí như đang nổ tung trên đầu lưỡi cậu, quá tuyệt.
Đầu lưỡi của Bé Gấu Ngốc vô thức dò vào miệng tiên sinh, trong miệng Kinh Thời Mẫn như có rất nhiều bọt khí nhỏ li ti đang nổ tí tách, giống như một chai coca lạnh bị lắc mạnh rồi đột nhiên bật nắp, phun ra trong miệng hai người.
“Ưm… ha…”
Kinh Thời Mẫn thấy Lâm Sương đi ra rồi mới vào. Lâm Sương ở trong bếp lâu như thế, không biết nói cái gì với Bé Gấu Ngốc của anh? Cô A quả O mà ở riêng với nhau, liệu có phải…
Anh càng nghĩ càng thấy mình làm quá, rồi lại lo lắng lỡ nó xảy ra thật thì sao, vừa vào bếp anh đã đè Bé Gấu Ngốc ra hôn một cách bá đạo, Bé Gấu Ngốc cao lớn hơn tiên sinh bị anh tóm cổ còn hơi lảo đảo, nhưng rất nhanh cậu đã tìm được cảm giác, tay cậu hướng ra sau sờ sờ, cạch một tiếng, cửa phòng bếp khóa lại.
“Ưm… chụt…”
Hôn xong, môi hai người còn vương một sợi chỉ bạc, Đào Bách Chi nâng tay lên lau nó đi, Kinh Thời Mẫn kinh ngạc nhìn động tác thành thạo như nước chảy mây trôi của Bé Gấu Ngốc không khỏi hoài nghi cậu từng tập luyện việc này. Đào Bách Chi đè Kinh Thời Mẫn cạnh bàn bếp, giơ tay lấy thìa, múc một thìa sữa gừng đông nhét vào miệng tiên sinh.
“Cay quá.” – Kinh Thời Mẫn nuốt xong bình luận, Bé Gấu Ngốc vội vàng nếm thử một ngụm.
“Ngọt mà.” – Đúng là có hơi cay thật, bởi vì sữa chưa kịp lạnh nên vị cay của gừng càng thêm rõ ràng vì cảm giác ấm của sữa, nhưng rất nhạt thôi, cậu thấy nó còn không cay bằng mùi của mình…
Khẩu vị của tiên sinh hình như càng ngày càng kén…
Bé Gấu Ngốc hơi buồn rầu, hoàn toàn không nhớ ra dạo này mình cho tiên sinh ăn những gì, là ai khiến tiên sinh trở nên kén ăn hơn.
Ai đó bị Bé Gấu Ngốc nuôi kén ăn mở miệng như mở vàng: “Anh muốn ăn thịt xiên.”
Đào Bách Chi đưa cho anh một que thịt chưa được ướp bất cứ gia vị nào: “Cẩn thận kẻo nóng, anh đừng ăn nhiều.”
“Anh không ăn thịt nữa, anh muốn ăn sữa gừng đông.” – Kinh Thời Mẫn vỗ nhẹ tay Đào Bách Chi, cầm bát sữa gừng đông lên ăn từng thìa một.
“Anh ăn ít thôi, lát nữa còn phải ăn cơm.” – Đào Bách Chi nhìn Kinh Thời Mẫn đã ăn hết nửa bát, thôi rồi, chắc tiên sinh sẽ không ăn cơm trưa nữa.
“Anh ăn được.” – Kinh Thời Mẫn nhìn một vòng quanh bếp: “Trưa nay em nấu gì vậy?”
Em hầm giò heo, xào thập cẩm, em ngâm sẵn miến rồi, em định làm miến xào ngao cho anh, đậu hũ chiên nữa… Lúc anh vào là em vừa chiên xong, vẫn còn nóng, em cũng làm xong cơm bát bảo rồi, ướp thịt bò rồi chút nữa xào là được, còn một món rau – tiên sinh, lát nữa anh không được kén ăn đâu đấy, nhất định phải ăn một chút rau xanh.
“…” Kinh Thời Mẫn đặt bát xuống, nhéo nhéo khuôn mặt thịt mum múp của Bé Gấu Ngốc.
Bé Gấu Ngốc mới mười tám nhỉ? Nhỏ hơn anh năm tuổi nhỉ? Sao lại quản lượng cơm của anh thế nhỉ?
“Anh đừng kén ăn được không?” – Bé Gấu Ngốc tưởng tiên sinh lại muốn hôn mình, cậu chủ động khom lưng tiến đến gần mặt Kinh Thời Mẫn.
“Biết rồi, anh sẽ ăn nhiều.”
Ăn nhiều miến xào ngao, trước giờ Bé Gấu Ngốc chưa làm miến xào ngao cho anh đâu.
Kinh Thời Mẫn nhân tiện hôn cậu một cái, lại bưng bát lên múc nốt chỗ sữa gừng đông nhét vào miệng, nuốt hết vào bụng.
Kinh Thời Mẫn về phòng sửa sang lại quần áo bị Đào Bách Chi làm nhàu, anh bỗng ngửi được pheromone tán loạn dày đặc của Lâm Sương, anh biết Dư Chước sắp đến rồi.
Quả nhiên, chưa được mười mấy giây đã có người mở cửa, Lâm Sương đứng cạnh cửa kêu lên đầy khoa trương: “Anh Dư Chước ơi!”
Dư Chước đặt đồ xuống, Lâm Sương liếc hắn một cái rồi lập tức mở miệng: “Anh rể quên không mua trái cây mất rồi… Anh ấy bận lắm, anh họ thì không khỏe cũng không nên ra ngoài nhiều, em với anh đi mua ít trái cây được không?”
Một tia sắc bén nổi lên trong nháy mắt, rồi rất nhanh chìm xuống: “Em không biết tên cậu ta à? Mà dám gọi lung tung ở đây.”
“Nhưng mà… Anh họ nói Đào Bách Chi là Bé Gấu Ngốc của anh ấy mà…” – Lâm Sương nói bằng giọng thầm thì mùa xuân chỉ đủ để hai người nghe được, trước khi Dư Chước thay đổi sắc mặt cậu vội vàng hỏi: “Chúng ta đi mua trái cây nha.”
“Gọi quản gia đi.” – Dư Chước vào phòng khách nhìn thoáng qua, trên bàn đã có một đ ĩa trái cây gọt sẵn: “Đây không phải trái cây à, chủ nhân có việc mà chút việc nhỏ này cũng không chuẩn bị được, đúng là tắc trách.”
“……”
Nhà Kinh Thời Mẫn không có quản gia, người giúp việc và lái xe cũng không ở đây, trong căn nhà này chỉ có mình Kinh Thời Mẫn và Đào Bách Chi.
……
Dư Chước đợi trong lòng làm việc chốc lát, Kinh Thời Mẫn mang theo mùi trà gừng bước vào.
“Tiên sinh lại uống trà gừng à?”
“Không.” – Ăn sữa gừng đông, còn nếm được đôi môi đầy mùi gừng.
“…” – Trong nhất thời Dư Chước không biết nên nói gì, đồ trong tay hắn bị siết chặt, vào ngày sinh nhật thứ 23 của Kinh Thời Mẫn, hắn tặng Kinh Thời Mẫn một chiếc ghim cài áo, chưa từng thấy anh dùng nó.
Hắn và Kinh Thời Mẫn biết nhau 5 năm, từ khi Kinh Thời Mẫn bằng tuổi Đào Bách Chi hắn đã làm việc cho cố tiên sinh, sau khi ông qua đời, trong thời gian công ty khó khăn nhất, người luôn bên cạnh Kinh Thời Mẫn vượt qua từng cửa ải khó khăn chốn thương trường là hắn.
Năm năm này hắn từng tặng Kinh Thời Mẫn nhiều đồ, anh đều nhận, còn tặng lại quà đáp lễ cho hắn, nhưng anh chưa từng dùng đồ của hắn.
“Tiên sinh, vì sao ngài lại muốn tổ chức bù sinh nhật? Không phải ngài luôn không thích những…”
“Trợ lý Dư Chước, có phải anh vượt quá giới hạn rồi không.” – Khi Kinh Thời Mẫn nghe Đào Bách Chi gọi anh là tiên sinh và Dư Chước gọi anh là tiên sinh, phản ứng và cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
“Anh là phụ tá đắc lực của tôi, cũng là người bạn tốt của tôi, tôi rất biết ơn anh đã luôn kề vai giúp đỡ tôi, anh có thể gọi thẳng tên tôi, cũng có thể tự do ra vào nhà tôi, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở đó thôi. Đừng có ý định thay đổi quan hệ của chúng ta.”
“… Tôi biết.” – Những lời hắn từng nói với Đào Bách Chi giờ lại ứng nghiệm lên chính bản thân mình: “Giám đốc, tôi biết rồi.”
Hắn từng nghĩ, đánh dấu tạm thời có thể biến mất, đánh dấu hoàn toàn có thể xóa đi.
Độ xứng đôi của hắn và Kinh Thời Mẫn là 89%.
Nhưng độ xứng đôi của Đào Bách Chi là Kinh Thời Mẫn là 95%.
Trên toàn thế giới này chỉ có khoảng 300 cặp đôi có độ xứng đôi lớn hơn 90%.
Trong đó bao gồm Kinh Thời Mẫn cùng Đào Bách Chi.
Nhưng trong đó không bao gồm Dư Chước cùng Kinh Thời Mẫn.
Vậy là thực đơn hôm nay có que xiên sốt dầu, trà sữa, giò heo hầm, xào thập cẩm, miến xào ngao (点花甲粉), đậu hũ chiên, cơm bát bảo (八宝饭), rau (chắc luộc). Riêng anh thụ được ăn thêm sữa gừng đông.
Chúc mọi người no con mắt