2
Cuối cùng món trang sức đó cũng được đấu giá với giá cao, năm mươi triệu về tay Tần Kha.
Có điều đợi tiền chảy về tài khoản cũng phải mất một khoảng thời gian.
Trong thời gian đó, tôi phải ở lại trong nước.
Hai tuần sau, tôi đã gặp được nữ chủ nhân của nó.
Trong một buổi triển lãm do ông chủ của một cửa hàng k im hoàn tổ chức.
“Lê Nguyện?”
Cô ta nhận ra tôi trước, sau đó nhiệt tình chào hỏi tôi: “Lâu rồi không gặp.”
Là Hà Nhàn Quân.
Chúng tôi là bạn học cấp ba.
Gia đình có quyền có thế, bởi vậy cuộc đời của cô ta rất thuận buồm xuôi gió.
Năm tôi nghỉ học, giữa chúng tôi đã xảy ra một vài chuyện không vui.
Tôi ngẩn người, cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Chiếc vòng cổ Sapphire có giá mấy chục triệu được đeo trên chiếc cổ thon dài của cô ta, cực kỳ xinh đẹp.
Hà Nhàn Quân dò xét tôi rồi hỏi: “Cô… phát đạt rồi hả.”
Dù sao thì người nhận được thiệp mời, không giàu sang thì cũng phú quý.
Khoé môi tôi giật giật: “Tôi là nhà thiết kế trang sức, nhờ các mối quan hệ nên mới nhận được thiệp mời.”
Biểu cảm của con người là thứ gì đó rất kỳ diệu.
Ví dụ như trong nụ cười, thật ra còn ẩn giấu cả sự mỉa mai.
Cô ta vẫy tay về phía xa, nói bằng giọng điệu nghe có vẻ lố bịch: “Tần Kha, anh em em gặp được ai này.”
Tôi không ngoảnh đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được một ánh mắt không mấy thiện chí.
Sắc bén và hờ hững.
“Đừng nói chuyện với những người không rõ lai lịch.”
Tần Kha bình tĩnh cất tiếng: “Coi chừng bị l ừa chẳng còn lại gì.”
Tôi cúi đầu, vờ như không nghe thấy.
Hà Nhàn Quân hóng chuyện, như kiểu không ngại to chuyện.
“Ồ, em quên mất, năm đó anh bị người ta l ừa. L ừa t iền, l ừa s ắc, l ừa tình cảm, đúng ác, cô nói phải không, Lê Nguyện?”
Ông chủ hóng ha hóng hớt: “Ai mà to gan như thế, còn dám l ừa cả sếp Tần?”
Hà Nhàn Quân nhìn tôi, mỉm cười tao nhã nói: “Một con nhỏ nghèo rớt mồng tơi, nói ra mất mặt lắm.”
Ông chủ cũng tán thành: “Đúng vậy, phụ nữ nghèo khổ chơi đùa là được, còn kết hôn thì không xứng.”
Tần Kha luôn đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn trò hề này.
“Này, cô Lê, sao trông cô lại tái mét mặt mày thế kia…”
Ông ta nhìn tôi rồi nói: “Cô có muốn qua bên kia uống chút nước không?”
Tôi mỉm cười, trông rất khó coi: “Không cần, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Lúc ra khỏi phòng triển lãm, mặt trời cũng sắp lặn hẳn.
Tôi tựa người vào bức tước, từ từ bình tĩnh lại.
Mặt tôi được phản chiếu qua tấm kính, hơi tái.
Bạn thân gọi tới.
“Cậu xử lý xong chưa? Chậm nhất là tháng sau, đã có quyết định giảm nhân sự rồi đấy, tốt nhất là mời được khách hàng tới tham dự đêm hội trang sức.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Tớ… tớ đã gặp người không nên gặp.”
Cô ấy im lặng một lúc rồi nói: “Không phải chứ, người mua trang sức của cậu là Tần Kha?”
Chính vì là Tần Kha nên tôi mới không vui nổi.
Điện thoại nhất thời chìm trong im lặng.
Bạn thân thử an ủi tôi: “Cậu cứ lấy tiền trước đã, mọi chuyện còn lại để từ từ rồi tính…”
Chuyện giữa tôi và Tần Kha hơi phức tạp.
Tôi lắc đầu, tạm gác lại suy nghĩ, sau đó định bắt xe quay về khách sạn.
Tiếng xe ô nổ từ phía sau vọng tới.
Tôi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy chiếc Ferrari đối diện tôi đang nổ máy.
Ánh mặt trời chiếu lên thân xe, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Tiếng xe gầm rú, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Ngay sau đó, chiếc xe phóng đi, lao về phía tôi.
Anh ngồi trên ghế lái, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.
Tần Kha từng nói, tôi dám quay về, anh dám g i ế t c h ế t tôi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc tôi như trống rỗng.
Mở to mắt nhìn chiếc xe đang mỗi lúc một gần mình.
Mười mét.
Bốn mét.
Hai mét.
Kít…
Tiếng phanh xe chói tai vang vọng cả một vùng trời
Dọa sợ đám chim đang đậu trong rừng cây.
Thanh chắn xe chạm vào bắp chân tôi, vừa đủ.
Tôi hoàn hồn, nỗi sợ như ngọn thuỷ triều nhấn chìm tôi.
Tiếp đó hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.
Ngay sau đó, cửa xe hạ xuống, để lộ ra đôi mắt lạnh lùng.
“Lên xe.”
Danh Sách Chương: