4
Thật ra xưa giờ tôi ngủ không được sâu giấc.
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu lên làn da, tôi cử động cánh tay nhưng lại chạm vào một người.
Hơi thở quen thuộc, dù đã mười năm trôi qua nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được.
Hình như anh bị đánh thức, cử động một chút, rất tự nhiên ôm lấy eo tôi rồi kéo sát lại gần mình.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Tần Kha còn đang ngái ngủ, lẩm bẩm: “Chào em…”
Tôi ngẩn người trong chốc lát, ngồi bật dậy, cầm gối đánh anh.
“B i ế n thái.”
Tần Kha bị đánh vài cái, xị mặt nói: “Tần Kha, em giỏi nhỉ.”
“Anh vô l iêm sỉ!”
Tôi hoảng hốt sờ cổ áo vẫn còn nguyên vẹn của mình, sợ đến nỗi tái mét mặt mày.
Tần Kha híp mắt, sau khi thích ứng được với ánh mặt trời đang chiếu lên gương mặt, anh đứng dậy vòng qua đầu giường đi tới chỗ tôi.
Áo sơ mi của anh như bị người ta vứt vào trong máy giặt rồi quay vài vòng.
Dúm dó.
Không còn sự sắc sảo trước đây nữa, anh chau mày, hơi mất kiên nhẫn.
Tôi càng hoảng hơn: “Anh đừng như thế...”
Tần Kha cầm vào tóc tôi, lần xuống dưới, kéo đến cuối, thì ra có một chiếc cúc áo mắc vào tóc.
“Ai muốn đụng vào cô…” Anh không ngước mắt lên: “Cô vẫn chưa chữa khỏi b ệnh m ộng du à?”
Tôi ngẩn người, lúc này mới để ý cổ áo Tần Kha thiếu mất một chiếc cúc.
Anh vừa gỡ tóc vừa cười khẩy: “Tối qua cô cầm cúc áo của tôi, cô muốn tôi phải làm sao?”
Tôi nghẹn họng: “Anh cắt tóc tôi đi chẳng phải được rồi sao?”
“Cô cho tôi cắt mới lạ đấy.”
Ngược lại, Tần Kha lại vô cùng kiên nhẫn.
Rõ ràng là một chuyện có thể dễ dàng giải quyết nhưng anh cứ đứng ngẩn người bên cạnh tôi, làm một cách chậm rãi hệt như đang giải câu đố.
Tôi chợt nhớ lại chuyện của rất nhiều năm về trước, hồi tôi và Tần Kha vẫn còn yêu nhau.
Anh có tính công tử, cắt mất một lọn tóc của tôi.
Tôi vừa đi vừa khóc, bỏ lại anh ở phía sau.
Tần Kha đuổi theo: “Nguyện, anh sai rồi, anh biết lỗi rồi mà, cả đời này anh cũng không dám cắt nữa, hay là em cắt của anh đi cũng được, đừng khóc nữa.”
Tôi nhìn bóng Tần Kha đang gỡ cúc áo trong gương, bèn hỏi: “Tôi không nhiều sức như thế, sao có thể làm bật cúc áo anh ra được?”
Cuối cùng Tần Kha cũng gỡ được nó ra, anh chống tay bên người tôi, nghiêm túc nhìn tôi một lúc rồi đáp:
“Ông đây tự dựt đứt, sợ ngủ say làm cô đau.”
Trái tim tôi tự dưng loạn nhịp, ngây người đứng im tại chỗ.
Nói xong câu đó, anh đi thẳng vào trong phòng tắm.
Tôi ngửi tóc, trên đó có mùi hương của Tần Kha.
Cũng không biết anh dùng nước hoa loại gì.
Điện thoại vang lên, là bạn thân gọi điện tới.
“Nguyện, cậu lên máy bay chưa?”
Bấy giờ tôi mới sực nhớ ra mình quên nói chuyện tạm thời thay đổi kế hoạch cho cô ấy.
“Tạm thời tớ không về nữa, vẫn chưa lấy được t iền.”
“Vậy thì tốt quá, bên trụ sở chính bảo cậu nhất định phải mời được Tần Kha đấy.” Cô ấy thở dài: “Đây là mệnh lệnh thép.”
“Anh ấy sẽ không đồng ý đâu…”
“Thì cũng phải thử xem sao chứ.”
“Thử cái gì?” Đột nhiên Tần Kha cất tiếng.
Bạn thân ngừng lại một chút: “Trời ơi, cậu sẽ không… kích thích như thế chứ…”
Tôi tắt vội điện thoại, thấy Tần Kha đang mặc áo tắm tựa người vào cạnh cửa.
Anh nhìn tôi trân trân, suy tư.
“Sao anh lại đi ra?”
Tần Kha di dời ánh mắt, lạnh lùng nói: “Cô muốn tôi tham gia cái gì?”
“Bữa tiệc thương hiệu trang sức của chúng tôi… tháng sau ở Paris.”
Có thể là do ánh mắt của tôi quá mong chờ, Tần Kha nhếch miệng: “Chuyện tháng sau đâu ai biết trước được, nói sau đi.”
Tôi muốn nói, sao anh có thể đồng ý.
Có người tới gõ cửa, Tần Kha nhanh hơn tôi một bước, đi ra mở cửa.
Một lúc sau anh xách theo một chiếc túi giấy, ném cho tôi.
“Thay đi.”
“Gì cơ?”
“Quần áo.”
Anh đang đứng thắt cà vạt trước gương: “Cô muốn tôi tham gia bữa tiệc của cô, cô phải giúp tôi một chuyện trước đã.”
Danh Sách Chương: