Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4.

Hoàng hậu thường xuyên bị ám hại, nên số lượng lính gác trong Phượng Nghi Cung đã tăng gấp đôi.

Mọi người ở các cung không cần phải đến vấn an vào buổi sáng.

Vì vậy, tôi trở thành người đi truyền tin, mang theo cung nữ thân thiết của hoàng hậu và đi lang thang qua các cung khác.

Quý phi và hoàng hậu trước giờ chưa từng đối chọi ra mặt. Trước mặt thì tươi cười, nhưng sau lưng chưa chắc đã thế.

Chỉ nghĩ đến việc phải đi gặp và thông báo với Du phi, tôi đã cảm thấy vô cùng khổ sở.

Tôi chậm rãi đi đến trước cung của Du Phi, thở dài một hơi, nhìn vào cung nữ thân cận của hoàng hậu - Tiểu Bạch rồi hiên ngang dẫn cô ta vào chỗ c.h.ế.t.

"Truyền ý chỉ của Hoàng hậu: Vì Hoàng hậu đang mang thai nên không tiện gặp gỡ các phi tần trong cung. Các phi tần được đặc biệt miễn đến hành lễ."

"Tạ ý chỉ của Hoàng hậu. Cầu chúc Hoàng hậu bình an hạ sinh long tự."

Du Phi cung kính nhận lệnh, cấp bậc lễ nghĩa đều rất chu đáo, đúng mực.

Hoá ra trong cung vẫn còn có người tốt, như Du phi hiền lành, tốt bụng, dễ gần. Nhìn khuôn mặt hiền lành, dịu dàng của Du Phi, tôi khẽ mỉm cười.

"Trên mặt bổn cung có gì sao?" Du Phi trừng mắt nhìn tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra rằng cung nữ nhìn thẳng vào phi tần là một trọng tội. Tôi vội vàng nhìn sang nơi khác, quan sát trái phải rồi cúi đầu nói: "Nô tỳ chẳng qua cảm thấy chiếc bình sứ của Du Phi có màu xanh óng ánh trong suốt thật đẹp mắt."

Du phi ghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó lấy lý do đau đầu để tiễn khách.

Vào sáng hôm sau, tin tức Du phi bị đày vào lãnh cung đã truyền khắp hậu cung.

Cung nữ của hoàng hậu, Tiểu Bạch đã đợi tôi ở thiên điện, cô nàng vui vẻ ra mặt kéo tôi đến Phượng Nghi cung.

"Sương Thượng Cung thật là phúc tinh. Hoàng hậu nương nương đã ban cho ngài một trăm lượng vàng!"

Tôi nghe xong chợt thấy mơ hồ, lần này lý do gì mà hoàng hậu lại thưởng cho tôi?

"Ngày hôm đó ngài đi lục cung truyền lời, chỉ có đến cửa cung của Du phi thì ngài lại cố ý kéo dài thời gian. Và khi ngài nhìn ta ở cửa, kết hợp với những gì ngài đã nói trong cung, ta ngay lập tức hiểu ý."

"Sau khi trở về bẩm báo với Hoàng hậu, ta đã cho người theo dõi mọi động tĩnh trong cung của Du phi. Quả nhiên vào lúc canh ba, thái giám đắc lực của Du phi mang một cái gói đi cửa sau một cách đáng ngờ. Thị vệ lập tức cho người đến bắt giữ, sau khi tra hỏi, thái giám đã tiết lộ hoàn toàn về việc Du phi đã giấu chất béo trong bình sứ kia nhằm hãm hại Hoàng hậu nương nương."

Tiểu Bạch kể lại mọi chuyện với tâm trạng vô cùng sung sướng, cô ấy nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ, khen tôi có tài suy luận, tư duy lanh lợi.

Khoé môi tôi chợt co giật, không biết nên phản ứng thế nào.

Tôi không thể giải thích, càng không biết nói gì hơn!

5.

Lần này trong cung Phượng Nghi, ngoài Hoàng hậu ra, còn có lão Hoàng đế vẻ mặt uy quyền, không giận mà toả ra loại khí thế áp đảo, và Tam hoàng tử, con trai đầu của Hoàng hậu.

Cung Phượng Nghi đổi thảm mới, khiến tôi không đứng vững, lập tức trượt chân quỳ rạp dưới chân Hoàng đế.

"Cung nữ kia dám mạo phạm long nhan. Phạt ba tháng lương và hai mươi gậy.” Thái giám tức giận hét lên.

Trước khi bị lôi ra ngoài, Tam hoàng tử nhìn tôi với vẻ mặt đầy thích thú và mỉm cười.

Dám cười nhạo đại gia sao? Tôi bị đánh mà đứng đó cười? Thật là vô lương tâm.

Vì vậy, ngày hôm đó, mông tôi bị đánh đến nỗi da tróc, tróc thịt, sưng đỏ cả lên. Tôi không thể nhúc nhích gì được.

Trong khi nằm trên giường rên rỉ thì một vị khách không mời lẻn vào phòng, Tam hoàng tử.

"Từ lâu ta đã nghe mẫu hậu nói Sương Thượng Cung là người thông minh, gan dạ. Hôm nay được gặp qua, quả nhiên bất phàm."

Tôi bĩu môi, chổng mông trên giường nhìn hắn.

Tất cả chuyện này là sao? Tôi không biết nên trả lời câu nói vô nghĩa của hắn như thế nào. Khi không biết trả lời thì tốt nhất nên im lặng. Nói nhiều mắc lỗi nhiều.

Vì vậy, tôi chọn cách im lặng và lặng lẽ nhìn hắn.

Tam hoàng tử bị ta nhìn chợt đứng ngồi không yên: “Nữ nhân không nên phô trương tài năng quá nhiều. Hành động gần đây của ngươi đã khiến phụ hoàng chú ý. Mặc dù hôm nay ngươi cố ý ẩn giấu năng lực, tránh được một kiếp, nhưng phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như thế đâu. Ngươi nên biết, nữ nhân không cần quá tài giỏi. Chính ngươi tìm đường giải quyết cho tốt đi.”

"Hơn nữa, ngươi quá mức thông minh, mẫu hậu sẽ không yên tâm về ngươi. Chắc chắn người không để một kẻ như ngươi nắm toàn bộ Cục Thượng Cung như vậy."

Sau đó, Tam hoàng tử nhảy ra khỏi phòng tôi từ cửa sổ.

Hoàng hậu có nghi ngờ hay không, tôi không biết, Hoàng đế có nhằm vào tôi hay không, tôi không nhìn thấy. Nhưng Tam hoàng tử, anh có thể nào đóng cửa sổ lại giùm được không?

Tôi làm sao có thể đóng cửa sổ với cái mông này đây!

6.

Đã hai tuần kể từ khi tôi nâng được cái mông lên.

Trong khoảng thời gian này, hoàng hậu rất ân cần, bảo Tiểu Bạch chăm sóc và giúp tôi giải quyết mọi công việc của Cục Thượng Cung.

Tôi hạnh phúc, tự do, không ai kiểm soát và cuộc sống của tôi rất thoải mái.

"Tiểu Bạch, ngươi có thể ở đây thay ta giải quyết mọi việc không?" Tôi nằm trên giường nhìn dáng vẻ bận rộn của Tiểu Bạch.

"Ta không dám!" Tiểu Bạch hoảng sợ quỳ xuống.

"Sương Thượng Cung hôm nay ngài bệnh, ta chỉ đến trợ giúp Thượng Cung theo lệnh của Hoàng hậu, tuyệt đối không có ý định thay thế!"

Tôi cố gắng ra khỏi giường.

"Ta không có ý gì khác. Ta biết mình ngu ngốc, trong khi Tiểu Bạch tỷ tỷ thông minh lanh lợi, hỗ trợ xử xử lý sự vụ vô cùng thỏa đáng. Không bằng ngươi trở về xin Hoàng hậu nương nương. Đây không phải là cơ hội tốt sao?"

“Sương Thượng Cung thật sự nghĩ như vậy?" Tiểu Bạch có chút kinh ngạc.

"Đúng như vậy!"

Đêm đó, Tiểu Bạch rời khỏi Cục Thượng Cung.

Vào buổi tối, có một ma ma đến gửi lời nhắn của Hoàng hậu: Khôi phục quyền hạn của tôi và để tôi lo mọi việc kể từ bây giờ.

Trước khi ma ma truyền lời rời đi, bà thì thầm vào tai tôi: “Nương nương bảo ta nói với ngài rằng nương nương sẽ không bao giờ nghi ngờ ngài nữa.”

Cái gì? Không phải tôi vừa nhờ Tiểu Bạch giúp đỡ sao? Cô nàng ấy đã chạy trốn ngay khi nghe tin phải làm việc à?

Hai ngày qua tôi chỉ giả vờ siêng năng đọc sổ sách, và tôi chỉ giả vờ nghiêm túc chỉnh sửa những chuyện vặt vãnh thôi mà.

Cô nàng chỉ muốn tập trung lấy lòng hoàng hậu nên đã từ bỏ công việc này ngay khi tôi đề nghị hỗ trợ sao?

Hành vi của cô ta thật là đáng khinh. Tôi khinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK