Bỏ qua mọi lễ nghi cung đình, tôi dùng tay trái kéo hoàng hậu, tay phải cầm bình rượu đi đến Từ Ninh Cung.
Đúng như dự đoán, ba người này đang hớn hở chơi trò mới mà tôi đã chỉ họ.
Vừa nhìn thấy tôi lôi kéo Hoàng hậu đi vào thì bọn họ đều sửng sốt: “A Sương, ngươi định làm gì thế?"
Thái Phi lên tiếng hỏi.
"Đừng hỏi gì hết!”
Nói xong tôi mở bình rượu độc ra và bắt đầu uống.
“Đã tám trăm năm không uống rượu rồi. Tôi ở trong cung hơn mười năm, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ cái này, sợ cái kia, hoặc sợ mình nói sai."
"Tôi nghĩ nếu tôi nói ít hơn thì sẽ không bị người khác chú ý." Vừa nói tôi vừa nhấp một ngụm nữa.
"Thật không ngờ, không nói hóa ra lại bị chú ý hơn.”
"A Sương, ngươi đừng uống nữa." Thái hậu tiến tới ngăn cản tôi.
"Ngồi xuống kia đi!" Tôi chỉ vào Thái hậu, cô ấy thực sự bị tôi dọa cho sợ hãi.
“Hôm nay, chỗ này là sân khấu của tôi.”
“Nói ra thì dễ sai, không nói gì lại được được phong làm Thượng Cung. Thái hậu! Chế có biết tôi mỗi ngày đều phải theo dõi những chuyện vặt vãnh trong cung như thế nào không?” Tôi bật khóc và nhấp thêm một ngụm rượu.
"Cung nữ và thị vệ tư tình mà viết cho tôi một bài văn năm trăm chữ. Ai mà chịu đựng nổi? Hu… hu… hu…”
“Còn hai người, một người là Thái hậu, một người là Thái phi… Hai người dành gần nửa đời chỉ để tranh giành, đấu đá, cuối cùng hai người kết thúc bằng câu chuyện tình chị em à?"
"Tôi ở trong cung nhiều năm như vậy, đứng giữa hai người, cố sống cố c.h.ế.t bị chèn ép ở giữa, cuối cùng hai người giải quyết được mâu thuẫn chưa?"
"Hoàng thượng giá lâm!"
Nam Cung Cẩn bước vào trong điện. Vừa vào đã ngửi thấy trong phòng toàn mùi rượu. Ban đầu anh ta nhíu mày, sau đó nhìn gương mặt bối rối của ba vị trưởng bối thì lập tức ngơ ngác.
“Đến đây!" Tôi chỉ tay vào Nam Cung Cẩn.
"To gan! Hoàng quý phi, đây là tội đại bất kính." Hoàng hậu mắng tôi.
"Im đi!" Tôi thuận tay chộp lấy một miếng bánh hoa quế rồi nhét vào miệng Hoàng hậu.
“Anh ta không nói thì cô ở đây sốt ruột làm gì?" Tầm nhìn của tôi đã mờ đi, trong bình vẫn còn chút rượu, nên tôi uống luôn cho hết.
“Nam Cung Cẩn, bà đây khó khăn lắm mới sống đến lúc kết thúc, vậy mà anh lại lấy tình yêu ra trói buộc.”
"A Sương, một kỳ nữ như nàng chỉ có thể sánh vai bên cạnh trẫm. Bất kỳ kẻ nào khác đều không xứng với nàng." Nam Cung Cẩn vừa định bước tới thì tôi đã đẩy anh ta ngã xuống đất.
"Bà đây cùng một thế hệ với mẹ của anh đấy. Vậy mà anh còn muốn lấy tôi à?” Tôi cảm thấy ý thức của mình dần mơ hồ, giọng tôi càng lúc càng nhỏ.
“Không được, tôi phải quay lại thời hiện đại đây.”
"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn." (*)
(* Dịch thơ:
“Gió hắt hiu, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một đi không trở lại.”
Hai câu này trích từ Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.)
“A Sương!”
“Người đâu, lập tức gọi thái ý! Nhanh lên!”
(Hoàn chính văn)