Theo như tư liệu thì con gái nuôi này lại có bí mật khủng về gia thế nên mới được nhận nuôi. Nhưng số của cô trong nhà lại không khác con ở chút nào, ai nói gì cô cũng phải nghe theo, chẳng ai quan tâm đến cô cả. Tự do cũng không có cô trong đó.
Mọi chi phí học hành là cô đi làm vất vả mới có, vốn tưởng rằng nỗ lực học tập thì sẽ sống ổn định nhưng ai ngờ lão cha nuôi điệp minh lại hạ thuốc cô để cô lên giường xung hỉ cho lão già nào đó. Thật may là lão già thì không có điệp ninh tiêu lại gặp được chàng thanh niên từng nợ cô tiền mua hàng trong quầy tiện ích nơi cô làm. Với ân tình lần đó anh đã đồng ý giúp cô xuất ngoại với hộ tịch mới
Giờ thì cô ấy vẫn đang nỗ lực làm việc với thân phận mới rồi nhỉ!
Do ở nước ngoài nhiều năm nên Điệp ninh tịch sẽ đảm nhiệm chức vụ ở phòng công tác, xã giao Mới bước chân đến nơi làm mà phó phòng đã trực tiếp ném cho cô một sắp tài liệu cần dịch
Chưa được mấy phút thì có một số nhân viên sai cô đi pha cà phê, mua đồ ăn, lấy hàng..
Thật đúng là có người muốn gây chuyện mà. Nếu là trước kia chắc sẽ làm hết sức nhỉ nhưng giờ thì tôi sẽ giúp các cô càng "nhiệt tình hơn".
Những gói hàng tinh xảo được cô thoa thêm một lớp bột thơm đến kì lạ. Chạm tay vào thì chẳng sao cả nhưng khi động vào đồ nóng thì bàn tay sẽ, nở hoa.
Tài liệu quan trọng sao, cô cảm thấy nó ở trước mắt cũng là đống giấy lộn nên bản hợp đồng dịch ra cũng vô cùng hoàn hảo, một ngàn chữ nhìn đến hoa cả mát cũng không thấy dịch sai một chữ. Mà đọc kĩ, ghép cả câu thì nghĩa lại khác đến kì quái.
Đồ ăn thì ngon đến lạ thường, ăn xong chắc đau bụng đến vài ngày thôi.
Cô đây không thiếu tiền nên không chỉ mời phòng quan hệ xã giao đâu
Hình như là còn mời hai ba phòng ban kế bên nữa kìa. Sau bữa trưa một số người mệt mỏi ra khỏi phòng y tế của bệnh viện mà không biết nguyên nhân vì sao.
Cô gọi điện cho đầu đây bên kia nói câu khen ngợi: Rất tốt. Sau khi về bàn làm việc nét mặt cô càng nhợt nhạt hơn nhiều vì hôm nay cô ăn và uống không ít thứ.
Khi cô vừa mang văn kiện bước ra ngoài thì đám nhân viên tụm lại nói: Lời đồn cô ta là xíu quẩy chẳng sai lấy đồ cho chúng ta xong là có vấn đề luôn. Chắc tôi cách cô ta trăm mét luôn, cả đám gật đầu phụ họa.
Với thính lực nghề nghiệp của bản thân cô đã biết chuyện đồn đại này từ khi mấy bà tám lễ tân xì xào sau lưng khi cô mới bước vào rồi, nên cô mặc kệ như chưa nghe thấy và làm việc cần làm thôi.
Lời đồn càng vang thì ngày cô tự do càng sớm bởi vì Ninh Tiêu tưởng rằng cha cho mình cơ hội thực tập tại tập đoàn mà Điệp Ninh Tiêu đã kí mà không chút phòng ngờ. Ai biết được hợp động đó chính là để giám sát cô, cho cô một vị trí rồi thông qua đó mà kêu gọi đầu tư. Ban đầu cô định hack hệ thống xóa dữ liệu rồi hoạt dộng thoải mái nhưng nghĩ lại tiền vi phạm hợp đồng hậu hĩnh cô thấy vui nên phải từ từ hành động
Không ai chú ý đến mình rồi giờ thì cùng chơi nào.
Do là con gái nuôi nên cô có thẻ công tác. Bất cứ lúc nào cũng có thể lên phòng chủ tịch chi nhánh uống nước. Lên đến tầng bảy cô mở phòng phó tổng giám đốc ra và tự rót cho mình một li trà ngồi thưởng thức, tiện tay ném luôn văn kiện trong tay cho người vừa bước đến Hoàng Thanh. Hoàng Thanh ném văn kiện lên bàn rồi tươi cười nói, Rót cho tôi một ly với, vừa mới họp về, khát muốn chết.
Cô chẳng thèm liếc mắt mà ném chén trà cho cô gái xinh đẹp trước mắt. Hoàng Thanh bắt chén trà mà không để giọt nước bắn ra ngoài rồi ưu nhã nhấp một ngụm.
Ninh Tiêu nói: Không cần ở trước mặt tôi nói nhiều đâu. Bà nên đi làm diễn viên đi là vừa, Thanh chợt cười khinh bạc nói: Vẫn như xưa nhỉ.
Bao giờ đi quẩy một trận. Bà kí văn kiện đi rồi tôi còn chuyển cho chủ tịch nếu không là mất chức như chơi đó. Bà đang uy hiếp tôi đó à. Thử xem sao, Thanh kí tên vào sau đó đưa cho cô. Bỗng cô cười nói: Không đọc mà đã kí rồi sao, không sợ tôi lừa bà mất chức phó giám đốc à. Tôi còn đang chờ đợi bà về làm thay tôi đây, cái chi nhánh này làm chán muốn chết, hay là bà lên làm thư kí cho tôi đi để dễ nói chuyện đi.
Bà chuyển tôi thành chân sai vặt thì mình ngon lắm à về ngủ cho tỉnh đi.
Thế thì về ngủ cho tỉnh thôi, thế cô Ninh Tiêu đây có sẵn lòng về cùng không hả, vậy tài liệu này vào ngày mai phải đích thân nhờ phó giám đốc mang lên phòng giám đốc rồi. Tôi bảo này: Từ bao giờ bà quan tâm đến công việc thế hả
Cô không đáp lại mà từ từ tiến đến khung cửa sổ thủy tinh đứng đó ngắm nhìn cảnh phồi hoa phía dưới nhếch một điệu cười, nói: Không nên tặng cho anh trai giám đốc một món quà đáp lại lễ mà anh ta