Sau đó cậu gọi cho người Dì đang nghỉ dưỡng ở khu ba, Dì cũng là viện trưởng của trung tâm y tế lớn trong thành phố nào đó.
Đầu bên kia có vẻ không vui khi bị đánh thức lúc nửa đêm, lên tiếng nói 'nửa đêm không để người nghỉ sao 'rồi Dì ta dụi mắt nhìn cái tên mờ mờ trên điện thoại, mơ hồ Dì ta nói thêm 'phó viện trưởng à mai nói chuyện tôi đang bận ngủ cúp nhé '.
Mộc Phàm nhanh chóng lên tiếng đính chính 'Dì ơi là cháu Mộc Phàm, giờ này còn phiền Dì nghỉ thật không tốt nhưng chỗ cháu xảy ra chút chuyện cần Dì Phương Dung giúp đỡ a ', Phương Dung theo phản ứng nói 'Mộc Phàm à Dì Phương của cháu sao mà sang Pháp giúp cháu đây '; "á" một tiếng hét chói tai vang lên Phương Dung đờ người bừng tỉnh rối rít hỏi ' Mộc Phàm là cháu thật sao, mất hút lâu nay sao giờ mới gọi cho Dì '
Mộc Phàm biết Dì mà nói chuyện là cả đêm không xong nên gấp gáp nói "có Dì thì nói sau bây giờ thì Dì ra khu sau lán đua F1 cứu người đã, cảm ơn Dì" rồi cậu nhanh chóng cúp máy.
Mộc Phàm đến đỡ mọi người dạy nhưng ai cũng hất tay cậu ra ngó lơ cậu.
Cậu không có vẻ giận mà còn đùa nói nhưng chất giọng lại khá nghiêm túc ' nếu không muốn xương bị gãy vài cái rồi máu chảy ngược, chết trước khi sự nghiệp thành công thì mấy anh cứ nằm thôi ', cô gái tuy còn hơi tức nhưng vẫn nói 'vì ai mà chúng tôi bị đánh nhầm, còn không đỡ chúng tôi dậy ', Mộc Phàm nhanh nhẹn nói ngay "em sai được không ạ", nếu biết Hằng Nguyệt Phong chị là nữ giả trang nam thì có lẽ hai tỷ ấy không ra tay nặng thế đâu.
"Em" Nguyệt Phong tức giận không thốt nên lời.
Ấy chị đừng tức giận nếu không lát nữa Dì đến lại trách em không báo.
Cái gì ai đến cơ ba người Phong Vũ, Hằng Nguyệt Phong và anh họ của cô tên Tiêu Bạch đồng thanh hỏi.
Đương nhiên là Phương Dung viện trưởng xinh đẹp, nhân ái, giàu từ bi.. Cả ba đồng thanh nói "dừng" "sao em lại nhắc câu đồng ca một nghìn năm bọn anh không muốn nói đến thế hả", "tại sao cứ gọi cái biệt hiệu lương thiện.. đó thế", "em có phải muốn làm anh mày tức chết không hả nhóc ranh"..
Tất cả đều như hướng Mộc Phàm hỏi tội còn cậu thì vẫn ngây thơ trong tiềm thức nghĩ ' đây không phải là lời đồng ca cô dạy mỗi ngày khi bé sao, lúc đó còn vui vẻ đọc rõ to mà sao giờ lại không thích nghe nữa, thật lạ '.
Cậu vừa thoát khỏi xuy nghĩ định trả lời thì đằng sau truyền đến âm thanh của người phụ nữ Mộc Phàm chạy đến ôm chầm lấy cô gái đến phía sau.
Dì Phương Dung đâu sau em lại ra đây, Phương Huyên nói "mẹ em đang ra, anh chờ một chút, em ra xem thương thế bề ngoài của anh chị ấy trước đã" nói xong cô bé chạy đến chỗ Hằng Nguyệt Phong đỡ chị ấy ngồi lên nhẹ nhàng nâng cánh tay, xem kĩ mọi chỗ khác rồi lên tiếng nói 'không bị thương ngoài da có lẽ bị chọc vào huyệt trên lồng ngực nên mới phun một búng máu ' rồi sau một lúc chầm ngâm nói có lẽ đây là cao thủ chính hiệu không phải bình thường nhưng cô bé thấy kì lạ nên đã mở áo Tiêu Bạch ra xem, trước hành động không nói không rằng của Phương Huyên, Tiêu Bạch dờ người định đè tay cô bé lại nhưng Phương Huyên lên tiếng 'em chỉ xem chưởng mà người ta để lại thôi ' thế là Tiêu Bạch ngồi yên, ánh mắt cô bé nhìn vết tay trên ngực càng nhíu mày lại, không biết vì sao cứ thấy quen mắt nhưng không nhớ từng gặp ở đâu.
Lúc này Phương Dung lên tiếng "chẳng được việc gì lại gây sự đánh nhau, xem lời cô nói là gió thoảng qua tai sao" nói xong đi đến ngó qua mấy đứa nói "ba đứa vẫn nói chuyện được chứng tỏ cũng không quá yếu đến một chưởng không chịu được, ta nên về bảo ba các cháu dạy lại thôi, hây" nói song mấy anh em còn đang giả bị thương thấy sợ mà ngồi thẳng lưng nói ' chúng cháu không sao cảm ơn cô đã khám, chuyện này không cần cô phải mở lời vàng ngọc đâu ạ chúng cháu biết lỗi ', "biết lỗi thì chạy quanh đường đua hai vòng đi" Phương Dung nói.
"Dì à" cả ba chưa nói hết câu thì Phương Dung lên tiếng ba vòng. Thế là cả ba đành hậm hực chạy ba vòng còn Phương Dung, Phương Huyên, Mộc Phàm về khách sạn trước.
Ba con hàng phải chạy ba vòng cho nên thi nhau chửi mụ Dì sau lưng.