Ngô Úy thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may thiếu gia trong quần thể này là người có gu thẩm mỹ, cũng không có yêu cầu quái đản gì. Anh lập tức xoay người, chuẩn xác lấy ra một chai sâm panh 1998 từ hầm rượu hình bàn cờ phía sau quầy bar, dùng đôi tay đeo găng trắng cung kính dâng lên cho đối phương, đang nóng lòng muốn nghe một lời khen để an ủi mình vừa rồi bị mắng rằng "làm ba năm không bằng lính mới"
——Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy Hồng thúc cũng đeo găng tay trắng, và chúng là găng tay lụa cao cấp hơn anh và ít có khả năng để lại dấu vết, anh biết rằng mình đã sai, và anh vẫn là gà mờ.
Hai mươi phút sau, Lâu Bảo Quốc rốt cuộc được như ý nguyện uống được cốc bia quê hương mà anh ấy tâm tâm niệm niệm, vẫn còn lạnh, ngửa đầu uống một ngụm, giác toàn thân thoải mái, không ngại bọt trắng dính trên mũi.
"! Lão Chu, cũng uống đi! Dù sao chi phí hôm nay đều ghi cho thiếu gia." Lâu Bảo Quốc kéo Chu Nghị đến cạnh mình, không quên nói với người phục vụ đang chạy việc vặt: "Cảm ơn, đại soái ca!"
Đại soái ca nhẹ nhàng lắc đầu, một tay nâng lên khay đầy bình rượu cùng cốc, đi ra quầy bar, hòa vào nhóm khách náo nhiệt trong sảnh tiệc.
Lâu Bảo Quốc nheo mắt, nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta rời đi: "Hay quá, thiếu gia thích loại này đúng không?"
Chu Nghị uống rất có chừng mực, vẫn còn hai phần ba bia trong ly liền ngừng uống, nghe vậy liếc xéo: "Như thế nào, muốn trói hắn lại đưa đến trên giường thiếu gia sao?"
"Này, ý kiến hay."
"Mẹ kiếp, cục trưởng cục công an ở đàng kia, thấy không? Cảnh sát được cử đến bắt anh ngay tại chỗ, nói không chừng còn nắm tay mày cảm ơn: 'đồng chí Lâu, cảm tạ ngài chui đầu vô lưới, đây là vụ bắt giữ nhanh nhất trong lịch sử của cục, có thể trình báo kỷ lục Guinness! '"
Lâu Bảo Quốc vỗ chân cười to, cười xong uống một hơi cạn sạch nửa ly bia còn, cái ly đập vào quầy bar một tiếng "xoảng". Anh ta đột nhiên giương mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Vĩ, ý cười nháy mắt mất đi.
Ngô Vĩ sợ tới mức hai chân run lên, người này sao lại biến sắc mặt như đang hát tuồng Tứ Xuyên vậy? Hắn vô cùng hối hận buổi sáng hôm nay tử vi nói rằng anh bị sao Thủy nghịch hành, nhưng anh vẫn phải đến và hỏi: "Tiên sinh...... Ngài còn có cái gì yêu cầu?"
Ngoài dự đoán, người đàn ông cao mập trước mắt như hung thần ác sát chỉ hỏi hắn một câu đơn giản: "Vị đại soái ca mà anh nhắc đến lúc trước, vừa mới tới đây?"
Ngô Vĩ thấy hắn không phải tìm mình, vội vàng gật đầu: "Vâng, người đồng nghiệp là cộng sự quản quầy bar của tôi từ chức, đúng lúc anh ta tới nộp đơn xin việc, giám đốc để anh ta nhận công việc luôn."
Lâu Bảo Quốc hỏi tiếp: "Anh ta tên gì?"
"Hmm...... Bách Triều, Bách trong tùng bách, Triều trong triều đại."
Lâu Bảo Quốc liếc Chu Nghị, Chu Nghị nhíu mày hơi suy tư, lắc đầu: "Chưa từng nghe qua tên này."
Lâu Bảo Quốc: "Chú ý một chút đi, mới vừa tới, lớn lên còn đẹp trai như vậy, không đi làm người mẫu lại làm phục vụ? Có lẽ không đơn giản."
"Ừ, ta để mắt tới hắn."
Ngô Vĩ nghe như lọt vào trong sương mù, nội dung câu chuyện của họ hình như là phải đối phó Bách Triều, anh không khỏi lo lắng mà nhìn phía đồng nghiệp mới đang bưng rượu cho khách ———
"Tiên sinh, Tequila nguyên chất mà ngài gọi." Người phục vụ cao lớn đưa ly rượu tới.
Chàng trai cầm ly rượu có mái tóc xoăn màu nâu nhẹ thời thượng, đang cùng một vị mỹ nữ nói chuyện, hai người đều mặc lễ phục, một bên là vest trắng lịch sự tao nhã, được may vừa vặn với cơ thể, bờ vai di chuyển về phía sau, mười phần khéo léo bổ sung cho cơ thể không cường tráng. Bên còn lại là chiếc váy dạ hội có mạng che mặt lộng lẫy kêu sa, với lụa sáng bao quanh, lụa mỏng nhẹ bay như mây, đẹp không sao tả xiết.
Chàng trai bận chọc cười người đẹp, không có thời gian để ý tới phục vụ, ngón trỏ cùng ngón cái cầm chặt thân ly, ba ngón tay còn lại vẫy vẫy qua loa, ý bảo hắn có thể đi rồi. Rồi nói với người đẹp: "Thật là lâu lắm không gặp, còn nhớ hồi cấp ba chúng ta cùng học cưỡi ngựa......"
Nói được một nửa, phát hiện người phục vụ vẫn chưa đi, ngoái đầu nhìn lại bất mãn nói: "Còn có việc sao?"
Người phục vụ thu hồi ánh nhìn từ dây chuyền trên cổ mỹ nữ xuống —— đó là chiếc dây chuyền bằng vàng, mặt dây chuyền với viên đá chính là viên kim cương cắt tròn màu vàng.
Mỹ nữ trên mặt nở tươi cười dịu dàng, duỗi tay từ trên khay một ly Perrier-Jouet: "Đừng trách hắn, là tôi đã quên lấy rượu, thực xin lỗi."
Người phục vụ lắc đầu: "Không có việc gì." Sau đó anh ta đi giao đồ uống cho những khách khác.
Bị hắn ngắt lời, thanh nhiên mặc âu phục trắng cũng bắt lấy sợi dây chuyền trên cổ mỹ nhân, cười nói: "Viên kim cương màu vàng rất hợp với váy của cô hôm nay, tôi cũng đã chuẩn bị cho cô một món quà, lần trước quặng mỏ trong nhà khai thác ra một lo ruby thô chất lượng tốt, đã đưa đi gia công, gần đây tôi bận rộn với công việc kinh doanh bên Mỹ, bận đến chân không chấm đất, chờ chế tác xong sẽ đưa tới cho cô."
Mỹ nữ xấu hổ cười, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền quanh cổ: "Cảm ơn, anh đã có lòng. Cái này năm ngoái Độ Thu đưa tới bởi vì sợi dây chuyền này tên là 'Homeland of Diamonds', anh ấy nói chúng tôi phải lập tức về nước, cái này hàm ý rất tốt."
Chàng trai nghe thấy tên này, nụ cười hơi hơi cứng lại, vẻ chán ghét trên mặt thoáng qua, thần sắc sáng sủa lên: "Xem ra Độ Thu đối với cô không tồi, nhưng tính kiểm soát của hắn quá mạnh, cô mang vòng cổ gì đều phải quản. Lúc này mới vừa đính hôn, về sau kết hôn cô sẽ sống sao. Nếu là tôi, khẳng định sẽ không như vậy."
Mỹ nữ nhấp một ngụm rượu champagne vàng lỏng trong tay, hương vị nồng đậm, mùi thơm ngào ngạt, trên mặt lại lộ ra tia u buồn: "Anh ấy luôn luôn làm theo ý mình, anh không phải không biết. Anh xem, bữa tiệc chào mừng đêm nay, có rất nhiều khách đến vì anh ấy, mà đến giờ anh ấy vẫn chưa xuất hiện, để tôi một mình đối phó,......"
Nàng thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía bắc ——
Yến hội trong phòng chia làm hai tầng, phía bắc có hai cầu thang xoắn ốc, chỗ thấp nhất cầu thang hai bên đứng sừng sững hai tòa pho tượng thiên sứ. Điểm cao chỗ cách mặt đất mười mấy mét, sau khi đi lên là sân thượng, dẫn đến hành lang trên không, thẳng tới tòa nhà phòng khách.
Lúc này, mỹ nhân đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, vui mừng nói: "Ảnh cuối cùng tới!"
Chàng trai hơi hơi giật mình, nhìn theo ánh mắt của cô: có thêm hai người trên sân thượng ban đầu trống rỗng, hẳn là đến từ tòa nhà cho khách.
Ở quá xa, không thấy rõ mặt, bất quá mơ hồ có thể nhận ra một người đàn ông trung niên đi phía trước, tay xách theo cặp công văn, ước chừng 40 tuổi, có lẽ là uống say, bước đi loạng choạng. Người còn lại thản nhiên đi phía sau bốn, năm mét tay đút túi trông có vẻ lớn tuổi hơn...... Không đúng.
Chàng trai bỗng dưng ý thức được, người nọ cũng không lớn tuổi, chỉ là có một đầu tóc bạc, hơn nữa dài rũ đến đầu vai.
Anh ta diện bộ vest kẻ sọc màu cà phê Napoli bảnh bao, hoàn toàn đối lập với màu tóc dị hợm.
"Độ thu hắn điên rồi...... Này là kiểu tóc quỷ quái gì?!" Chàng trai sửng sốt.
Trong dịp mà các chức sắc của cả thành phố tụ tập, xuất hiện trong hình ảnh không phù hợp như vậy, quả thực là hành vi phóng đãng, làm xằng làm bậy.
"Nếu ông ngoại hắn thấy kiểu tóc này của hắn, bảo đảm ông ấy sẽ ngất đi vì tức giận."
Mỹ nữ bất đắc dĩ nói: "Chính là bởi vì ông ngoại ảnh nói ảnh không đủ thành thục, ảnh mới giận dỗi tẩy trắng tóc, phản bác lại ông ngoại: ' Tóc con đều bạc hết còn chưa đủ thành thục? ' cũng may ông ngoại ảnh đã sớm thói quen xằng bậy, bằng không thật sẽ tức giận."
Thanh niên khinh thường mà hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Hắn từ nhỏ đã không bình thường...... Người phía trước kia là ai?"
"À, là chú hai của ảnh"
Mỹ nữ đột nhiên giống như bị bàn tay vô hình bóp lấy cổ, giọng nói đột nhiên im bặt, đôi mắt đẹp trừng đến cực đại, ánh mắt dại ra.
Ngay sau đó, đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét chói tai!
"Áaaa!!!"
Giọng nói dịu dàng ôn hòa của cô cất lên gấp gáp, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo bị hoảng sợ đến vặn vẹo làm cho người ta sợ hãi, trong nháy mắt từ một khuôn mặt xinh đẹp biến thành một lệ quỷ hung hãn như muốn tính mạng cô!
Thanh niên sợ tới mức hồn phi phách tán, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, không chỉ bởi vì tiếng thét thê lương chói tai, mà bởi vì thấy hành động của người đàn ông trung niên trên sân thượng:
Hắn thế mà ném xuống cặp công văn, đỡ hàng rào sân thượng, nhảy ra bên ngoài!
Chỉ cần buông tay đi tới trước nửa bước, liền sẽ từ trên trời rơi xuống hơn mười mét!
Bởi vì tiếng hét chói tai bất ngờ, tất cả khách mời, bảo vệ, nhân viên phục vụ có mặt đều nhận thấy sự bất thường ở cầu thang, trong nháy mắt tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai, nhưng trong một giây, đề-xi-ben tăng vọt tới đỉnh điểm!
Người đàn ông trung niên ngoài hàng rào thần sắc quỷ dị mà hơi hơi mỉm cười, buông tay đang nắm hàng rào, yên tâm mà nhắm mắt lại, mở hai tay ra, chậm rãi ngã vào khoảng không phía trước, phảng phất như đang ôm một giấc mộng ngọt ngào ——
"A a a a a đỡ lấy anh ta!!"
"Ai đó tới giúp đỡ!!!"
"Cứu mạng a a a a!!!"
"Ầm!"
Âm thanh cực lớn mà nặng nề.
Bốn phương tám hướng lâm vào sự im lặng chết chóc.
Tất cả những vị khách đang kêu cứu đều đã bỏ chạy ra xa bốn, năm mét, để lại một khoảng trống lớn, tưởng rằng sẽ có người đỡ lấy người đàn ông đang rơi xuống, nhưng không có ai.
Chỉ có một người nằm bất động.
Bách Triều cầm trong tay ly Hell Tequila cuối cùng, im lặng cúi đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào thi thể cách chân mình không tới nửa mét —— nên gọi như vậy, bởi vì đầu người đàn ông trung niên đập xuống đất trước, đập vào nền gạc lát đá cẩm thạch cứng, đã giống như quả dưa hấu vỡ mà chia năm xẻ bảy.
Máu và não của thi thể dần dần tràn ra, tựa như một đóa hoa đỏ tươi nở rộ, vươn cánh hoa, kéo dài đến tận gót giày của hắn.
Bách Triều ngẩng đầu, hướng về phía cầu thang, nơi hai pho tượng thiên sứ thật lớn đang thương xót mà nhìn xuống tình cảnh thảm hại của nhân gian với lòng trắc ẩn.
Phía trên cầu thang xoắn ốc, nam nhân tóc bạc thu hồi bàn tay không thể chạm đến, thân hình tạm dừng mấy giây, khom tay chống rào chắn, đứng ở vị trí cao hơn cả thiên sứ, giống như vị thần tàn nhẫn, sắc mặt thờ ơ mà bướt qua từng bậc thang trước sự kinh hoàng của mọi người, tầm mắt cuối cùng dừng ở người gần xác chết nhất.
Hắn cùng người nọ ánh mắt giao nhau.
Ánh mắt của người đàn ông như một mũi tên sắc bén xuyên qua bầu không khí hoảng loạn, như thể anh ta đang nhìn chầm chầm vào con mồi của mình, biểu tình lại bình tĩnh đến gần như chết lặng.
Ngu Độ Thu nhìn chăm chú đối phương một lát, sau đó chậm rãi nở một nụ cười quỷ quyệt, ranh mãnh nháy mắt với nam nhân đẹp trai phi thườn ở tầng dưới.
Đêm khuya 11 giờ
Mặc dù ở một nơi như khách sạn Grand Hyatt, đêm nào cũng mở nhạc, cũng gần đến lúc hết nhạc, như thế nào là nhục dục và buông thả, người ngoài không thể nào nhìn ra. Nhưng đêm nay, không có chiếc xe sang trọng nào trên mặt đất hay dưới lòng đất lái đi, thay vào đó thêm vào vài chiếc xe cảnh sát với đèn xanh đỏ nhấp nháy ở phía trên.
Khu vực kách sạn đã bị phong tỏa cách ly, sau khi cảnh sát và an ninh ổn định cảm xúc cho một đám khách mời,mọi người được sơ tán về phòng, những người không có ý định ở lại cũng không thể rời đi, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp và nhận phòng trống của khách sạn.
Khách sạn nguy nga như cung điện, giờ đây như mộ cái lồng khổng lồ, không ai có thể ra vào.
Trong phòng tiệc, bản Goldberg Variations của Bach đã ngừng, nhưng hiện trường như cũ náo nhiệt.
Kỷ Lẫm Đội trưởng Đội 3 của Đội Điều tra Hình sự của Cục Công an Quận Tân Tân, đứng trong khu vực bị vây quanh bởi rào chắn, khoanh tay nhìn xác chết trên mặt đất.
Đầu của người đàn ông trung niên kém hơn một chút trong cuộc cùng đá cẩm thạch cứng đối cứng, bị đâm cho không thể nhận ra, máu tươi ngưng tụ thành từng cục máu đông màu nâu đỏ như thạch, trên cổ tay trái chiếc Rolex Green của người đàn ông cũng bị đông lại trong cục máu.
"Chậc chậc, thật là..." Kỷ Lẫm vừa tiếc hận, vừa móc ra sổ tay tùy thân ghi lại manh mối.
Cảnh sát của bộ phận chứng cứ đang cầm máy ảnh để chụp ảnh lấy bằng chứng, nghe vậy quay đầu lại mắt trợn trắng.
Lư Tình, nữ cảnh sát cùng đoàn, đi theo vây xem, mái tóc không kịp chải, cô tùy tiện buộc thành đuôi ngựa lộn xộn. Nghe thấy lời này, tức giận nói: "Đội trưởng tố của tôi, anh có hứng thú với đồng hồ từ khi nào vậy? Mau đi làm đi, tôi còn muốn công việc kết thúc sớm một chút để về nhà!"
Kỷ Lẫm: "Cô lại không đối tượng, trở về cũng không có việc gì làm."
"Anh không cũng không đối tượng, cho nên đêm dài tìm cái gì giải khuây? Đàn ông các người chính là làm ra vẻ."