"Anh nói bậy gì đó!"
Kỷ Lẫm sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại xụ xuống, vẻ mặt nghiêm khắc đó, chính là chân truyền từ Bành Đức Vũ, người nhát gan bị la như vậy, đánh rấm cũng không dám.
Ngu Độ Thu không chớp mắt, tùy ý xoắn mái tóc của mình: "Chỉ đùa một chút thôi, anh nghiêm túc như vậy làm gì, anh là người cổ đại xuyên không sao? Hay là nói cảnh sát không được phép cong? Kỷ đội trưởng, anh đã nghe câu này bao giờ chưa, kỳ thị đồng tính là......"
"Được rồi, chúng ta nói chính sự." cơn đau đầu do say rượu của Bành Đức Vũ chưa hoàn toàn khỏi hẳn, mắt thấy vụ án càng ngày càng phức tạp, diện tích hói đầu có xu hướng mở rộng, không bận tâm nghe những lời tầm phào, "Tiểu Kỷ, đem những gì cậu biết báo cáo một lần, mọi người cùng nhau phân tích, phân tích mối liên hệ giữa ba vụ án này."
"Nhưng cơ mật như vậy làm sao có thể......"
"Cậu nghe giọng điệu của anh ta như là cái gì cũng không biết sao? Chỉ sợ so cậu còn biết nhiều hơn."
Kỷ Lẫm cứng họng nghẹn lời, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn không dám làm trái mệnh lệnh của cấp trên, đành phải không cam tâm tình nguyện nói: "...... Thời điểm xảy ra chuyện là 11 giờ đêm ngày 27 tháng 10 năm ngoái, địa điểm xảy ra vụ án tại quán bar tình yêu, theo camera giám sát cho thấy Mục Hạo cùng một người nữ phục vụ tên là Ngô Mẫn đi ra, tiếp theo quẹo vào hẻm nhỏ bên cạnh quán bar. Gần như cùng lúc, bạn trai Ngô Mẫn, Lưu Thiếu Kiệt theo vào hẻm nhỏ, giết hại Ngô Mẫn...... Khả năng cũng giết hại Mục Hạo, đem hai người kéo lên xe ô tô, đem đến bờ biển, vứt xuống biển rộng."
"Ngày hôm sau, sau khi vụ án xảy ra, đồng nghiệp của Ngô Mẫn phát hiện cô ấy không đi làm, không liên lạc với cô ấy được, mới báo cảnh sát. Camera đầu ngõ là bằng chứng, phân cục liên hợp Tân Hải của Cục thành phố lập tức bắt được Lưu Thiếu Kiệt, hắn khai nhận, cho biết là bởi vì mâu thuẫn tình cảm nên nảy ra ý định giết người, cho thuốc vào rượu Mục Hạo đã uống trước đó, cho nên thuận lợi thành công. Cảnh sát xử lý vụ việc đã đến địa điểm được xác định là nơi vứt xác, nhưng không tìm thấy thi thể, một tuần sau, thi thể Ngô Mẫn trôi dạt vào bờ, vết cắt sắc bén trên cổ, mà Mục Hạo...... Trước mắt vẫn ở trong trạng thái mất tích."
Tuy nói là trong trạng thái mất tích, nhưng nghe đến đây ai cũng hiểu, bảy tháng qua đi, thi thể có lẽ đã bị cá biển ăn từ lâu, chỉ còn lại bộ xương.
Hơn nữa căn cứ vào lời kể của Kỷ Lẫm, vụ án này vẫn có chút tế nhị, Mục Hạo dường như là kẻ thứ ba chen chân, anh ta ra khỏi quán bar vào nửa đêm, cùng với một nữ phục vụ quẹo vào hẻm nhỏ...... Thật khó để không nghĩ về điều. Khó trách Cục thành phố không để các phân cục khác can thiệp, tin tức cũng được bảo mật khá chặt chẽ, cảnh sát hình sự nội bộ lại làm chuyện thất đức bại hoại như vậy, truyền ra là một tin nóng xã hội làm tăng chỉ số KPI của giới truyền thông, và chắc chắn là bị dư luận chỉ trích đến mức bầm dập cả người.
"Lưu Thiếu Kiệt có tiền án, vì vậy lời hắn nói không thể tin hoàn toàn." Giữa sự im lặng kỳ lạ của mọi người, Kỷ Lẫm không chút do dự bổ sung, "Theo đồng nghiệp của Ngô Mẫn ở quán bar, Ngô Mẫn thường xuyên cãi nhau với bạn trai, khả năng bọn họ đã chia tay, Lưu Thiếu Kiệt bất mãn Ngô Mẫn tìm bạn trai mới nên nảy ra ý định tự sát. Tôi hiểu rõ nhân phẩm của Mục Hạo, anh ấy không phải là loại người này......"
Bành Đức Vũ trịnh trọng nói: "Cậu không có chứng cứ nên đừng đoán đại."
Kỷ Lẫm mím môi: "Dù sao tôi cũng cảm thấy điều Lưu Thiếu Kiệt nói không hoàn toàn là thật, vụ án này có thể còn điều khác được che dấu."
Bành Đức Vũ: "Hung thủ đã thú nhận, thi thể cũng tìm được rồi, vụ án này cơ bản có thể khép lại, ai lại nhận tội danh giết người khi mình không làm? Lại nói cậu không tham gia toàn bộ quá trình của vụ án, chắc chắn có những chi tiết cậu không biết, vẫn là đừng chủ quan suy đoán —— Ngu tiên sinh, đây là cái mà cậu gọi là có liên quan, chính là vụ án của Bách Chí Minh và vụ án này đều phát hiện thi thể ở bờ biển? Không nói gạt cậu, đây cũng là vấn đề mà Cục Hồ của phân cục Tân Hải đau đầu nhất, mỗi lần thành phố mở họp lão ấy cùng tôi đều nhắc tới chuyện này, quận của họ là quận ven biển duy nhất của thành phố, mỗi năm đều có người nhảy xuống biển tự sát, bơi lội chết đuối, bị sóng biển cuốn đi, vứt xác không để lại dấu vết, ít thì 7 8 vụ, vào tháng xảy ra vụ của Bách Chí Minh, lại có thêm một trường hợp nghi chết đuối trên biển, người mất tích thậm chí chưa tìm thấy thi thể. Có quá ít điểm tương đồng giữa hai vụ án, không đủ để chứng minh chúng nó có liên hệ, chưa kể nó không liên quan gì đến vụ án của chú hai cậu, căn bản cũng không liên quan gì đến LSD cả."
Ngu Độ Thu yên lặng nghe xong, liếc mắt nhìn Kỷ Lẫm một cái: "Kỷ đội trưởng, anh vì cái gì cảm thấy vụ án Mục Hạo có ẩn tình? Tìm được manh mối sao?"
Kỷ Lẫm thật không muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng lại không thể không trả lời: "Không có, tôi chi là tin tưởng cách làm người của hắn."
Mặt mày Ngu Độ Thu dần dần thả lỏng, đột nhiên nở ra nụ cười chân thật hơn rất nhiều: "Lúc đầu tôi không quá yên tâm, nhưng nếu Kỷ đội trưởng nói như vậy, ta tin, hẳn là không thành vấn đề."
Kỷ Lẫm nhíu mày vẻ mặt hoang mang: "Có ý gì?"
"Ngày 25 tháng 10, hai ngày trước khi vụ án xảy ra, là sinh nhật Mục Hạo, anh biết không?"
"Biết, trước kia khi học ở đại học công an, tôi đã tổ chức sinh nhậy cho cậu ấy."
"Vậy anh có biết tôi tặng cậu ấy quà sinh nhật gì không?"
"Tôi không biết...... Từ từ, có phải đồng hồ hay không? Trong vòng bạn bè của cậu ấy, cậu ấy nói muốn có một cái đồng hồ tử tế."
Ngu Độ Thu gật đầu: "Đúng vậy, tôi mua cho cậu ấy một chiếc Patek Philippe Nautilus, hơn một trăm vạn."
Cảnh sát xung quanh hít hà một hơi, Lư Tình che miệng ngăn chặn kinh hô: "Đồng hồ trị giá hơn một trăm vạn...... Tùy tiện tặng người khác?"
Những người khác nghe thấy lời này, ánh mắt của họ ít nhiều có chút không thích hợp. Ngu Độ Thu vừa rồi đối với nam phục vụ một câu bảo bối hai câu cục cưng, không kiêng nể gì trước mặt mọi người tán tỉnh, xu hướng tính dục cùng phong cách sinh hoạt cá nhân không cần nói cũng biết, hiện tại lại nói tặng cho một người cảnh sát hình sự quà sinh nhật quý giá như vậy...... Huống chi tên này cảnh sát này phẩm chất đạo đức tựa hồ cũng chẳng ra gì.
Kỷ Lẫm cũng giống như những người khác ngẩn ngơ, ngay sau đó đột nhiên nổi nóng, đi nhanh xông tới, ngón tay chỉ thẳng vào mũi của Ngu Độ Thu: "Anh trước mặt mọi người nói cho rõ ràng! Đừng hủy hoại thanh danh của cậu ấy!"
Ngu Độ Thu thân hình bất động, ngón tay Kỷ Lẫm cách chóp mũi hắn không đến nửa thước bị nắm lại, không thể tiến tới nữa.
"Bình tĩnh một chút, nghe anh ta nói xong." Bách Triều đẩy ra nặng như ngàn cân.
Bành Đức Vũ lạnh giọng quát lớn: "Kỷ Lẫm! Phát điên cái gì, trở về!"
Kỷ Lẫm gắt gao nhìn chằm chằm mặt Ngu Độ Thu, không cam lòng mà chậm rãi lui về phía sau, trở lại chỗ của mình.
Bành Đức Vũ thở dài: "Xin lỗi, Ngu tiên sinh, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi, cậu cứ nói tiếp, vì sao cậu lại nhắc đến đồng hồ?"
"Mọi người đừng quá lo lắng, tôi và Mục Hạo là quan hệ bạn bè đơn thuần, về lý do vì sao lại nhắc đến chiếc đồng hồ, là bởi vì......" Ngu Độ Thu nhìn quét một vòng, chắc chắn tất cả mọi người đang nghe mình nói chuyện, "Tôi đã thiết bị theo dõi vào đồng hồ của cậu ấy."
Kỷ Lẫm suýt nữa lại xông lên đi, trên trán nhô lên gân xanh chửi ầm lên: "Anh là tên cuồng theo dõi à?"
Lư Tình hô lớn: "Ang Kỷ! Bình tĩnh! Có thiết bị theo dõi cho thấy anh ta biết cái đồng hồ hiện đang ở đâu! Nói không chừng là có thể tìm được thi thể của cảnh sát Mục!"
Kỷ Lẫm giống như đã nghe, nhưng nắm đấm vẫn cứ nắm chặt: "Không nhất định là thi thể...... Nếu như còn sống thì sao."
Không ai để ý những lời này, đều nhìn chằm chằm Ngu Độ Thu, chờ đợi câu tiếp theo.
Ngu Độ Thu không phụ sự mong đợi của mọi người, nói: "Thiết bị theo dõi là do Mục Hạo yêu cầu, cậu ấy nói này là quà quý, cậu ta lại cao lớn thô kệch, lỡ như đánh mất hoặc là bị trộm thì rất đáng tiếc, cho nên tôi liền giúp cậu ấy trang bị. Sau khi biết được vụ án, tôi trước tiên lấy lịch sử định vị đồng hồ định vị, phái người đi điều tra, mọi người đoán xem, chiếc đồng hồ đó ở đâu?"
Bành Đức Vũ suýt nữa bị sự thong thả ung dung của hắn tức chết: "Ngu tiên sinh, tình thế cấp bách, đừng úp úp mở mở, nhanh chóng nói những chuyện anh biết cho chúng tôi, để tôi báo cáo với Cục thành phố, sau đó bố trí hành động tiếp theo."
Ngu Độ Thu rốt cuộc tha cho mọi người khỏi sự dày vò, thò tay vào túi quần, móc ra một thứ, móc vào ngón tay: "Nó ở ngay đây."
Một chiếc đồng hồ có dây đeo màu xám bạc và mặt số ba mắt màu xanh biển lơ lửng trong không trung, tông màu tươi tắn, không có nạm kim cương phóng đại, rất đơn giản và mang phong cách doanh nhân.
Ngu Độ Thu đem chiếc đồng hồ có giá trị tương đương với một dãy phòng, Bành Đức Vũ và những người khác vây xem, kinh ngạc hỏi: "Anh tìm được nó ở đâu?"
Ngu Độ Thu nhún vai: "Thùng rác trong ngõ ở hiện trường vụ án."
Không thể nào chiếc đồng hồ đắt tiền và chắc chắn như vậy lại dễ dàng rơi ra được, rất có khả năng là Mục Hạo cố ý lưu lại manh mối!
"Định vị của tôi cho thấy, sau khi vào ngõ nhỏ, đồng hồ vẫn luôn ở đó, đến bốn giờ sáng mới bị xe rác chở đi, sau đó liền đến bãi rác, tôi phái mười tên thuộc hạ tìm kiếm trong đống rác đó, mới tìm ra nó."
Người phụ trách vật chứng Lư Tình cũng ở trong đội ngũ vây xem, kinh ngạc nói: "Rác rưởi còn chưa bị chôn lấp và thiêu hủy, Ngu tiên sinh, anh thật nhanh, anh biết Mục Hạo xảy ra chuyện từ khi nào?"
"Quá khen. Đó là một ngày sau khi sự việc xảy ra, bởi vì Mục Hạo tối hôm trước nói phải gọi điện thoại cho tôi, có việc thương lượng, nhưng tôi lại không nhận được, tưởng cậu ấy đã quên rồi, ngày hôm sau không liên hệ được với cậu ấy mới biết có chuyện không ổn, liền kiểm tra xem cậu ấy đang ở đâu."
"Ầm!" Một tiếng vang lớn, Kỷ Lẫm nắm tay đấm vào mặt bàn gỗ cứng, khớp xương đỏ bừng, sự tức giận và bất mãn lâu ngày bỗng dưng nổ tung: "Tại sao anh không sớm giao nó ra?! Trên đó có thể có dấu vân tay và vết máu của hung thủ! Có lẽ Mục Hạo muốn nói cho chúng ta biết tin tức! Hiện tại đã qua bảy tháng! Tất cả đã biến mất rồi!"
Ngu Độ Thu liếc nhìn anh ta: "Kỷ đội trưởng, đừng tưởng tôi ngốc như vậy, thuộc hạ của tôi sau khi phát hiện đã kiểm tra kỹ lưỡng một lần, ngoại trừ có mùi hôi, trên chiếc đồng hồ này chỉ có vân tay của Mục Hạo, hẳn là cậu ấy ném. Về phần tại sao lúc đó tôi không giao ra nó, là bởi vì trong chiếc đồng hồ này có một manh mối rất quan trọng, tôi không dám giao nó cho người khác điều tra."
Lư Tình nói thầm: "Chúng tôi cũng không phải người khác, chúng tôi là cảnh sát, anh tự mình điều tra có thể có hiệu quả cao hơn cảnh sát sao?"
Kỷ Lẫm: "Cô nghe không hiểu ý hắn sao? Hắn căn bản không tín nhiệm cảnh sát!"
"Nói thế nào nhỉ, tôi không phải không tín nhiệm cảnh sát, tôi chỉ là không tin bất kỳ ai mà thôi." Ngu Độ Thu lấy đồng hồ về, vuốt ve mặt đồng hồ bóng loáng, ngón tay trượt sang một bên, "Huống hồ tôi ở nước ngoài nhiều năm, không rõ tình hình của thành phố Bình Nghĩa lắm, cũng không hiểu tác phong và năng lực của cảnh sát thành phố Bình Nghĩa, vạn nhất tôi đem manh mối giao ra đi, gặp rắn chuột một ổ thì làm sao bây giờ? Tin tức bị tiết lộ phải làm sao? Rút dây động rừng thì sao? Để cho an toàn, ta dành thời gian nửa năm, giải quyết tất cả các tài sản ở nước ngoài dưới tên của mình, và đã ký một thỏa thuận đầu tư với Chính quyền thành phố Bình Nghĩa, bằng cách thực hiện các dự án đổi mới khoa học và công nghệ, mới có thể định cư lâu đài và ổn định ở đây, sau khi bình tĩnh lại, thật sự bắt đầu điều tra vụ án của Mục Hạo. Đương nhiên, trong suốt nửa năm qua, tôi cũng lần theo manh mối trong chiếc đồng hồ, sắp xếp rất nhiều người ở trong nước tìm kiếm tung tích của Mục Hạo, đáng tiếc, không thu hoạch được gì."
Bành Đức Vũ tán thành gật đầu: "Cách xử lý vụ việc cẩn thận như vậy của cậu giống với ông ngoại cậu, với quy mô tài sản của cậu, trong vòng nửa năm xử lý tốt không phải chuyện dễ dàng, xem ra cậu cũng thực nhọc lòng vì vụ án này. Cho nên manh mối cậu nói, đến tột cùng là chỉ cái gì? Tôi thấy cái đồng hồ này trừ bỏ quý giá một chút, nhìn cũng không giống có gì chỗ nào đặc biệt."
Ngu Độ Thu rất bình tĩnh, bát phong bất động, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát: "Cục trưởng Bành, ngài có biết vì sao tôi thích phát triển những thứ mà người khác cho là kỳ quặc hoặc vô dụng không?"
Tất cả mọi người không rõ hắn muốn biểu đạt cái gì, Bành Đức Vũ cũng như đi trong sương mù, không hiểu ra sao: "Không biết, vì cái gì?"
Ngu Độ Thu đáp: "Bởi vì chúng nó thường sẽ mang đến bất ngờ."
Trong sự im lặng của hoang mang của mọi người, chợt nghe "Cùm cụp" một tiếng, một âm thanh cực kỳ nhỏ —— giống như chốt mở nào đó được ấn xuống.
Ngay sau đó, mọi người kinh ngạc mà nghe thấy, đồng hồ nói chuyện.
Chính xác mà nói, đó là giọng nói của một người đàn ông phát ra từ chiếc đồng hồ, kèm theo tiếng hạt mưa rơi lộp bộp trên sàn bê tông, âm thanh của bình thủy tinh, nặng nề mà xa xôi. Người nói chuyện hẳn là mang khẩu trang, may mà hiệu ứng tiếng vang của môi trường rất mạnh, giúp khuếch đại giọng nói vốn không rõ ràng, có vẻ là một cuộc điện thoại, ba phần đoán bảy phần biện, miễn cưỡng có thể nghe rõ nội dung:
"Vâng, đã chết."
"Lỗi của tôi, lẽ ra không nên để Bách Chí Minh làm việc này, ông ta thực sự đã già rồi, bị cảnh sát theo dõi cũng không biết."
"Được, đừng lo lắng, không cần sốt ruột."
"Tôi sẽ xử lý tốt, ngươi không cần phải xen vào."
Điện thoại kết thúc vội vàng, không có một lời từ biệt khách sáo, đủ để thấy được hai người trong cuộc trò chuyện khá quen thuộc.
Tiếng người trầm mặc vài giây, sau đó những âm thanh khác dần dần nổi lên —— tiếng bước chân giẫm lên nước mưa từ xa đến gần, loáng thoáng hình ảnh cảm giác mơ hồ đáng sợ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mấy chương này hơi chút phức tạp một chút, đây là câu chuyện về bá đạo tổng tài khoe khoang sự giàu có & đôi bạn trẻ yêu nhau và phá án!
Editor: Do mình quá là làm biếng nên mình bỏ truyện hơi lâu, nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện trong thời gian sớm nhất.
Truyện chỉ được đăng ở wordpress Vườn hoa nhà mình và trang wattpad Ngọc Hân, các trang khác đều là reup.