Tôi đem số tiền vừa nhận được chuyển khoản cho mẹ tôi, cuộc sống của tôi trở lại bình yên như trước.
Buổi tối không còn cùng hắn gọi điện cho nhau chúc ngủ ngon, tôi trằn trọc khó ngủ.
Liên tiếp 4-5 ngày sau đó tôi bị mất ngủ, mắt không khác gì con gấu trúc.
Trong lớp học, nghe giảng viên đọc ppt nhàm chán, tôi mệt mỏi buồn ngủ nằm bò ra bàn.
Trong lúc mê man buồn ngủ, tôi mơ thấy Giang Triều Du.
Hẻm nhỏ không người, hắn bước từng bước lại gần.
Sắc mặt hắn xanh đen, mặt mày u ám, thân hình cao 1m85 đứng trước mặt tôi khiến tôi cản thấy áp lực.
"Dám lừa tiền tôi? Xem thử xem nay tôi có đánh gãy chân cô hay không."
"Đừng, chúng ta có gì từ từ nói."
Tôi bị hắn dồn vào góc tường, không cách nào trốn thoát.
Hắn xắn ống tay áo lên, lửa giận cao ngút trời.
Tôi sợ hãi toát mồ hôi lạnh đầy người, đột ngột tỉnh dậy, nhìn cảnh vật xung quanh xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may đó chỉ là giấc mơ mà thôi.
"Tiểu Cẩn, mày sao thế?"
Bạn cùng phòng Trương Nghiên lo lắng nhìn về phía tôi.
"Không sao, chắc do dạo này nhiều tâm sự quá." Tôi lắc lắc đầu, lau sạch mồ hôi trên trán.
Gần đến giờ trưa, bụng tôi sớm đã đói cồn cào, chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ chuẩn bị thu dọn đồ đạc bất cứ lúc nào rồi phóng đến nhà ăn.
Qua cửa kính, tôi nhìn thấy một bóng người.
Bóng cây ngô đồng loang lổ dưới gốc, Giang Triều Du tĩnh lặng đứng đó.
Dường như hắn nhận ra ánh mắt của tôi nên từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi liền như ngồi trên đống lửa, cả người cứng ngắc thu ánh mắt lại.
Đợi đã, sao tôi lại phải hoảng loạn chứ?
Tôi dùng acc clone yêu online với hắn, hắn vốn dĩ chẳng biết tôi là ai.
Cẩn thận hồi tưởng lại một lần những lời mà tôi từng nói với hắn, sau khi xác định không làm lộ ra tin tức của bất kì người nào, tôi thẳng lưng nhìn lên bảng.
Trương Nghiên thần thần bí bí sáp lại gần, hỏi:
"Mày nghe nói gì chưa? Giang Triều Du của tài chính bên cạnh gần đây đang dò la về một người."
"Gì cơ?"
"Tao nghe người yêu tao nói hai ngày nay tâm trạng Giang Triều Du rất tệ, ai cũng không dám động đến hắn."
Bạn trai của Trương Nghiên học cùng chuyên ngành với Giang Triều Du, nhân duyên không tệ, tin tức rất nhanh.
Tôi hỏi dò: "Mày có biết hắn đang nghe ngóng về ai không?"
"Không biết, nhưng tao nghe nói hắn lấy thời khoá biểu của chuyên ngành bọn mình từ người ta."
Sống lưng tôi tạnh toát.
Cuối cùng chuông cũng reo, tôi cúi đầu hoà vào đám đông, ý đồ lén lút tẩu thoát.
Một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
"Vợ ơi."
Tôi không dám ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Bạn này, phiền bạn nhường đường."
Giang Triều Du tức giận cười:
"Đường Cẩn, anh biết đó là em."
7
Tôi đứng hình tại chỗ.
Không thể hiểu nổi mình đã ngã ngựa từ khi nào. Nhìn sắc mặt âm u của Giang Triều Du, tôi giống như con kiến vội vã chạy loanh quanh trên chiếc chảo nóng.
Nhìn dáng người của Giang Triều Du gầy vậy thôi chứ sức mạnh của hắn thì vượt ngoài sức tưởng tượng.
Năm nhất, hắn đánh nhau với bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng của Giang Triều Du trông cao lớn thô kệch là thế mà còn bị hắn dí trên đất đánh tới tấp.
Vì để lấy lại thể diện, anh chàng cao to kia chờ khi tan học đưa theo hai người bạn nữa tới chặn đường Giang Triều Du, đợi đến khi bạn cùng lớp kịp phản ứng lao đến can ngăn thì ba người kia đã bị hắn đánh ngã trên mặt đất rồi.
Giang Triều Du đứng một bên xoay xoay cổ tay, giễu cợt lạnh lùng nói: "Chúng mày tưởng tao nói tao tập boxing từ nhỏ là nói đùa à?"
Từ đó trở đi Giang Triều Du vì một trận đánh nhau mà trở nên nổi tiếng, không một ai dám động đến một cọng tóc của hắn.
Nếu hắn muốn ra tay với tôi, tôi căn bản không thoát được.
Tôi nuốt nước bọt giả vờ bình tĩnh.
Giây phút hắn giơ tay lên, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ hồi nãy, bất giác co rúm người lại.
Mãi mà không thấy đau gì cả, tôi cảm nhận được đầu ngón tay hắn lướt qua khoé mắt tôi, hơi tê tê ngứa ngứa.
"Vợ ơi, sao em lại block anh? Có phải em bị bệnh nan y nên sợ anh đau lòng đúng không? Yên tâm đi anh có tiền mà, tốn bao nhiêu tiền chúng ta cũng phải chữa cho bằng được."
Hả? Hắn đàn nói gì thế?
Giang Triều Di nhìn tôi có hơi đau lòng, nói: "Sao em lại tiều tuỵ thành như này rồi..."
Dựa vào ánh mắt của hắn thì tôi có thể đoán ra hắn đang nhìn vào quầng thâm mắt của tôi.
Tôi bây giờ đúng là trông có hơi nhếch nhác, trông không giống con người cho lắm.
"Từ từ đã, em biết bây giờ anh đang rất nôn nóng, nhưng trước tiên anh đừng..."
"Vợ ơi, em tốt thật đấy, đến giờ phút này rồi vẫn an ủi anh."
Đôi mi dài của hắn rung lên, khoé mắt ửng đỏ.
Tôi ngu người luôn đó.
Một tên đàn ông con giai cao 1m85 đang rơi nước mắt trước mặt tôi.
Đường đường là trùm trường một đánh ba mà còn không cau mày, giờ thì khóc bù lu bù loa như này còn ra thể thống gì chứ.
"Không phải, anh như này người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"
Nếu như bị người qua đường chụp được, ngày mai chắc chắn sẽ có người lên confession bịa chuyện về hai người bọn tôi, đến lúc đấy thì càng không thể giải thích nổi.
"Anh lau nước mắt trước đi đã."
"Vợ ơi em không phải sợ, anh sẽ mời chuyên gia nước ngoài về cho em, bệnh tình của em sẽ khá lên thôi."
Hình như hắn nhớ ra gì đó nên liền nắm cổ tay tôi kéo đi.
"Giang Triều Du, anh muốn đưa em đi đâu?"
"Đi bệnh viện."
Xong rồi, đi bệnh viện thì chẳng phải tôi sẽ bị lộ tẩy hay sao?
8
"Em không đến bệnh viện. "
"Bị bệnh sao có thể không đi kiểm tra được?"
Em nói rồi, em, không, đi!"
Hắn nhăn mặt, giọng điệu mang theo mấy phần uy nghiêm:
"Đường Cẩn, em không thể giấu bệnh sợ thuốc."
Dạ dày vì đói quá mà đau quặn, tôi chỉ nhanh chóng muốn thoát khỏi hắn.
"Giang Triều Du, em chỉ bị bệnh nhẹ tôi, vốn dũ không phải bệnh nan y."
"Thật không? Anh không tin."
Hắn cực kì cố chấp, thậm chí tôi hoài nghi rằng có phải hắn vì muốn trả thù chuyện tôi lừa tiền hắn nên hắn trù ẻo tôi hay không.
Nhưng trông hắn có vẻ nghiêm túc, lo lắng hiện trên khuôn mặt dường như không giống giả cho lắm.
Bầu không khí giữa hai người rơi vào im lặng, không ai chịu nhường ai.
Cho đến khi bụng tôi kêu lên vô cùng không đúng lúc, Giang Triều Du mới bỗng nhiên tỉnh ngộ gõ gõ đầu mình.
"Đi thôi, đưa em đi ăn cơm trước đã."
Hắn đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp.
Nghe nói đồ ăn ở đây rất đỉnh, nhưng giá rất cao, mỗi lần đi qua tôi đều nuốt nước bọt.
Giang Triều Du gọi một bàn lớn đầy thức ăn, toàn bộ đều là những món mà trước đây tôi vô tình nhắc đến, không ngờ rằng hắn đều nhớ rõ.
Thức ăn được bày trên đĩa sứ trang trọng và tinh xảo, mùi thơm sộc vào mũi.
Đống đồ ăn này tính sơ qua chắc cũng mấy nghìn tệ, nghĩ đến số tiền trả cho bữa ăn này cũng do hắn lừa được, tôi bỗng chốc chẳng còn thấy mất ngon.
"Vợ ơi không phải em đang đói sao? Sao vẫn chưa ăn?" Hắn liên tục gắp thức ăn cho tôi, chăng mấy chốc mà thức ăn trong bát đã chất chồng lên như núi.
Nhìn thấy tôi chậm chạp không có động tĩnh gì, hắn dường như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt nghiêm túc đặt đũa xuống, nói:
"Lẽ nào em bị ung thư dạ dày?"
Khoé miệng tôi giật giật, kích động đến nỗi trợn trừng mắt cố gắng nhẫn nhịn.
Giang Triều Du cầm điện thoại lên, đọc từng chữ một: "Đau bụng trên, chán ăn, gầy yếu thiếu sức..."
Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại của hắn, logo internet to đùng đùng xuất hiện trước mắt.
Tôi bất lực đỡ trán, hỏi: "Đã từng nghe qua câu nói này chưa?"
"Câu nói gì?"
"Tra bệnh trên mạng kiểu gì cũng ra ung thư."
Giang Triều Du sờ sờ mũi, nói: "Cái này anh không rõ lắm, bình thường không khoẻ thì đều tìm bác sĩ riêng của gia đình tới khám."
"......"
Nữa rồi nữa rồi, hắn lại bắt đầu diễn nữa rồi đó.
Nhà hàng này gần trường trung học, trên đường có rất nhiều học sinh mặc áo đồng phục túm năm tụm ba đi với nhau.
Ngăn cách bởi một tấm cửa kính, một bóng dáng quen thuộc thu hút sự chú ý của tôi.
Cô bé chậm chạp đi sau cùng trong đám đông, nhìn có vẻ đang mình đầy tâm sự.
Đó là em gái của tôi, Đường Đường.
Dường như nó cảm nhận được ánh mắt của tôi nên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía này, ánh mắt nó nhìn tôi trước tiên, sau đó lại tiếp tục nhìn sang Giang Triều Du.
Nhìn rõ mặt hắn, con ngươi của Đường Đường co lại.
Tôi thầm kêu lên một tiếng: "Thôi tiêu rồi."