Gia đình tôi sống ở khu phố cổ, nơi đây có nhiều tiểu khu đã cũ, đèn đường đã hỏng từ lâu, chỉ có thể đi mò mẫm trong đêm tối.
Con đường này từ nhỏ đến lớn tôi đã đi qua vô số lần, hôm nay không ngờ lại cảm thấy hơi hoảng sợ.
Sau lưng hình như có ánh mắt cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến toàn thân tôi thấy lạnh ngắt.
Tôi vô thức bước nhanh hơn.
Một lực mạnh bất ngờ bịt kín miệng và mũi tôi, có một mùi kì dị sộc thẳng vào mũi.
Ngay sau đó, toàn thân tôi tê liệt.
Tôi mất hết sức lực, muốn mở miệng ra kêu cứu nhưng lại không nói ra được bất kì tiếng nào. Người kia đỡ cánh tay tôi từ phía sau và kéo tôi vào trong chiếc xe tải cũ kĩ đỗ gần đó.
Đầu óc tôi do tác dụng của thuốc mê nên rơi vào trạng thái mơ hồ, trong cơn mê man, hình như tôi nghe thấy hắn ta nhắc đến ba chữ 'Giang Triều Du'.
Tôi bị đưa đến một công xưởng bỏ hoang, một nơi hoang vu hẻo lánh, không một bóng người.
Hắn ta trói tôi vào một cây cột chịu lựu trong nhà xưởng, âm thanh của dây xích sắt vang lên trong môi trường vắng vẻ yên tĩnh vô cùng quỷ dị.
Tôi cuối cũng cùng nhìn rõ bộ dạng của cái người kia. Vai rộng eo thô, bắp chân toàn là thịt, anh ta chính là cái người cao to từng đánh nhau với Giang Triều Du ở trong trường học.
"Bạn học, chúng ta không quen biết nhau, sao bạn lại bắt cóc tôi?"
Anh chàng cao to kia khuôn mặt u ám, con d.a.o trong tay anh ta loé lên tia sáng sắc bén.
"Không quen biết? Nhưng tôi lại là bạn tốt của em gái cô, nó còn bị tôi lừa 3 vạn nữa đấy."
"Vốn dĩ chuyện tôi mạo danh ảnh của Giang Triều Du để đi lừa tiền không có chút sơ hở, nếu không phải tại cô thì sao thằng đó phát hiện ra được?"
Tôi hít một hơi sâu, hoá ra người dùng ảnh của Giang Triều Du đi lừa gạt chính là anh ta.
Cảm xúc của anh ta dần dần không thể kiểm soát, áp lưỡi d.a.o lên một bên má của tôi, chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi thì mặt tôi cũng có thể bị rách.
Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của tôi trôi qua đều bình yên như ao tù nước đọng, làm gì đã từng trải qua tình cảnh như này.
Mồ hôi lạnh toát ra ướt cả áo, sự bất lực và tuyệt vọng lan khắp cơ thể.
Lúc con anh ta đưa d.a.o lại gần tôi, tôi còn tưởng mình đã mất mạng nơi đây rồi.
Anh ta rút điện thoại ra gọi video cho Giang Triều Du.
"Họ Giang kia, có muốn cứu bạn gái mày không?"
Tên cao to kia bóp mặt tôi rồi đưa đến đối diện màn hình, vẻ mặt lo lắng của Giang Triều Du đập thẳng vào mắt tôi.
"Cô ấy không biết chuyện gì cả, mày có chuyện gì thì tới tìm tao."
"Cho mày cơ hội cứu cô ta nhé, trong vòng 20 phút đến công xưởng bỏ hoang ở phía Tây thành phố, trên đường đi không được phép tắt video call, bằng không cô bạn gái nhỏ của mày đứt tay hay là đứt chân tao không dám chắc đâu nhé."
Tim tôi thắt lại, anh ta không cho phép tắt video call là vì muốn giám sát Giang Triều Du, không cho hắn có cơ hội báo cảnh sát.
"Giang Triều Du anh đừng nông nổi, báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát!"
Tôi bị dây xích sắt trói trên cây cột không thể nào động đậy được, chỉ có thể cố hết sức hét lớn vào trong điện thoại.
Tên cao to kia tát tôi một cái, tai tôi bị ù đi.
"Chu Vi, mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng có thể cho mày, không được phép động vào cô ấy."
13
Trên màn hình thoáng qua cảnh tượng các con phố và đám đông trên đường, cuối cùng dừng lại ở ngoại thành.
Rầm!
Cánh cửa bị người bên ngoài đạp bay, trong nhà xưởng u tối và ẩm ướt bị phủ lên mởi một lớp bụi dày cộp.
Nhiều năm sau đó tôi vẫn thường hay nhớ đến cảnh tượng của ngày hôm đó, Giang Triều Du vội vàng tiến vào từ trong đám bụi, hắn đứng ở chỗ sáng, đột ngột mở ra một tia sáng chiếu về nơi u tối trước mắt tôi, sự xuất hiện của hắn đã cứu thoát tôi khỏi nỗi sợ hãi đến nghẹt thở.
"Đường Cẩn, em có bị thương ở đâu không?"
"Em không sao."
"Chậc chậc, đúng là tình cảm sâu đậm thật."
Tên cao to kia vỗ vỗ tay, thái độ giống như đang xem một màn kịch hay.
"Dưới đất có tấm séc 500 vạn, mày kí tên đi."
500 vạn?
Tôi tròn mắt, ra hiệu cho Giang Triều Du bảo hắn đừng có kí.
Tên cao to kia siết chặt tay, con d.a.o đang kề sát cổ tôi trong phút chốc xoẹt qua da, một dòng máu chảy ra.
"Dừng tay."
Giang Triều Du kí tên lên tấm séc, ánh mắt hắn ra hiệu để trấn an tôi. Chu Vi cười lớn, tiếng cười vang vọng trong nhà xưởng, nghe vô cùng điên rồ. Anh ta ném một chùm chìa khoá về phía Giang Triều Du.
"Cái chìa khoá nào có thể mở khoá xích trên người cô ta ra thì còn phải dựa vào vận may của mày rồi."
Nhân lúc Giang Triều Du chạy về phía tôi, tên cao co kia bật qua cửa sổ chạy ra ngoài.
Không lâu sau đó, bầu không khí bị bao phủ bởi mùi gì đó bị đốt cháy, khói đen dày đặc sộc thẳng vào lỗ mũi, khiến tôi sặc đến nỗi ho liên tục.
Anh ta thế à lại dám phóng hoả.
Nhà máy bỏ hoang chứa đầy dầu máy, chỉ cần một chút lửa thôi cũng sẽ nhanh chóng lan ra.
Nhưng mà chỗ này có tới mấy trăm hoặc cũng có thể lên đến nghìn cái chìa khoá, trong một thời gian ngắn căn bản không thể nào thử hết được.
Nếu như Giang Triều Du bỏ mặc tôi không thèm quan tâm, tôi chỉ có thể chôn người trong biển lửa, nếu như hắn ở lại cứu tôi, thì chúng tôi ai cũng không thể thoát được.
Chưa đầy một phút, trong nhà máy đã tràn ngập sắc lửa đỏ rực, ngọn lửa nóng rát bất cứ lúc nào cũng cơ thể nuốt trọn chúng tôi.
"Giang Triều Du, anh mau đi đi, anh còn không đi thì chúng ta không ai thoát được."
14
Tay giữ chìa khoá của hắn siết chặt lại, động tác tay trở nên nhanh hơn.
"Biết đâu cái chìa khoá tiếp theo anh có thể mở khoá ra thì sao? Đường Cẩn, anh sẽ không bỏ rơi em, em càng không thể tự buông bỏ chính mình."
Hơi nóng từng hồi từng hồi phả đến, lồng ngực hắn phập phồng mãnh liệt, thở hổn hển.
"Đường Cẩn, nếu như chúng ta có thể sống sót ra ngoài, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"
"Đã là lúc nào rồi anh còn nói chuyện này?"
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, động tác tay vẫn không dừng lại, ánh mắt hắn trong sáng như sao, nhìn tôi đến nỗi tôi không hít thở nổi.
"Thực ra, tối hôm đó đưa em về kí túc xá anh đã định hỏi chuyện này rồi, nhưng lúc ấy sự kiêu ngạo và chút tự trọng còn sót lại của anh không cho phép anh làm thế, bây giờ anh không muốn mình phải hối hận nữa."
Lời nói nghiêm túc và trịnh trọng của chàng trai ấy từng câu từng chữ đánh thẳng vào trái tim tôi, tôi trả lời:
"Được." Tôi ra sức gật đầu.
Chắc là cảm thấy như đang bị ép buộc nên tôi đã đem toàn bộ những lời trong lòng nói ra cho hắn nghe.
"Giang Triều Du, thật ra em rất thích anh."
"Em vẫn luôn nợ anh một câu xin lỗi, chuyện này từ đầu đến cuối không hề liên quan đến anh, là em đã hại anh bị liên luỵ."
"Xin lỗi anh, nếu như hôm nay em không về nhà thì chuyện này đã không xảy ra rồi..."
Giang Triều Du cắt ngang lời tôi, những gọt mồ hôi từ trên thái dương hắn chảy xuống.
"Bị lừa tiền không phải lỗi của em, bị bắt cóc cũng không phải lỗi của em, lỗi là của cái tên tội phạm vi phạm pháp luật, em không nên thay hắn gánh mọi lỗi lần về mình."
Không khí trong nhà xưởng loãng đi, lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, ý thức trở nên mơ hồ.
"Giang Triều Du, cửa chính là bị lửa chặn rồi, cửa sổ ở bên kia chắc vẫn còn đi được, anh mau chạy đi...."
"Đường Cẩn, cố thêm chút nữa, xe cảnh sát đã đến bên ngoài rồi."
Nghe nghĩ thì dường như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng còi từ xe cảnh sát đang đến gần.
"Em đừng ngủ! Tối nay em gái em tới tìm anh bảo không liên lạc được với em, lúc Chu Vi gọi điện cho anh thì con bé đang đứng bên cạnh, nó đã gọi điện báo cảnh sát rồi, em nhất định phải gắng lên."
Âm thanh trong tai tôi càng ngày càng mờ nhạt đi.
Trước khi mất đi ý thức, dường như tôi nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống mặt đất.
15
Trong mơ lửa đỏ bao trùm, có tiếng cháy lốp đốp vang bên tai. Trước mặt tôi lúc thì là khuôn mặt hung dữ của tên cao to kia, lúc thì là bóng dáng Giang Triều Du từ từ đi xa, tôi chìa tay ra kéo hắn, nhưng lại không thể chạm vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất trong biển lửa, giống như cái tối hắn đưa tôi về kí túc xá đó, vừa kiên quyết vừa cô đơn.
Nếu như... ngày đó em kéo anh lại thì tốt rồi.
"Giang Triều Du!" Tôi hét lớn, vùng vẫy tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Đường Đường ngồi canh bên giường tôi, khoé mắt ửng đỏ, thấy tôi tỉnh dậy nó liền ngay lập tức lao đến, giọng nói nghẹn ngào.
"Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, em suýt chút nữa còn tưởng không được gặp lại chị nữa."
Tôi vịn vào cánh tay nó ngồi dậy, nhìn xung quanh, hỏi: "Giang Triều Du đâu, anh ấy sao rồi?"
Đường Đường cụp đầu xuống.
"Tình hình của anh ấy không được tốt cho lắm... lúc anh ấy mở được khoá xong muốn bế chị lật qua cửa sổ chạy ra ngoài, kết quả lửa cháy làm thanh xà ngang gãy rơi xuống, anh ấy bảo vệ chị trong lòng, bản thân thì bị thanh xà ngang đập vào đầu, đến nay vẫn chưa tỉnh..."
Lồng ngực tôi giống như bị người ta dùng lực thắt lại, đau đến nỗi không nói nên lời, hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng nói:
"Anh ấy ở đâu? Chị muốn đi thăm anh ấy."
"Chị, cơ thể của chị vẫn chưa khoẻ..."
"Đường Đường, đưa chị đi gặp anh ấy."
"Chị, mẹ của anh Giang đang chăm sóc anh ấy rồi, bệnh hen suyễn của chị tái phát suýt nữa mất mạng, giờ mới tỉnh lại, để cơ thể thư giãn một chút rồi qua đó sau cũng không muộn."
"Đường Đường."
Nó mấp máy môi muốn tiếp tục khuyên can tôi, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của tôi thì chỉ có thể đưa tôi đến phòng bệnh của Giang Triều Du.
Cửa phòng bệnh mở, mẹ của Giang Triều Du đang ngồi cạnh giường bệnh của hắn.
Bước chân của tôi đột nhiên trở nên nặng nề, tôi không biết nên đối diện với người nhà hắn như thế nào nữa.
Là tôi liên luỵ hắn.
Nếu như ban đầu tôi không lừa hắn, tất cả mọi chuyện sau đó sẽ không xảy ra, hắn cũng sẽ không bị Chu Vi trả thù.
Do dự hết lần này đến lần khác, tôi nhẹ nhàng gõ cửa, mẹ của Giang Triều Du quay lại nhìn, ánh mắt sáng lên.
"Cô bé, cháu tỉnh rồi à."
Mẹ Giang xinh đẹp khí chất cao quý, Giang Triều Du có đôi mắt đào hoa giống y hệt bà ấy, lúc nhìn người ta ánh mắt lấp lánh, cực kì xinh đẹp.
"Cháu chào cô chú ạ."
"Cô bé có phải tới thăm A Du không? Mau vào đây ngồi."
Tôi cúi đầu, ngón tay lo lắng cấu cấu gấu áo, đối diện với thái độ dịu dàng thế này của mẹ Giang, trong lòng tôi áy náy vô cùng.
"Giang Triều Du anh ấy sao rồi ạ?"
Mẹ Giang thở dài.
"A Du bị xà ngang đập vào đầu, gây chấn thương não và xuất huyết trong hộp sọ, phải từ từ nghỉ ngơi và chờ máu trong hội sọ từ từ hấp thu, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng."
Mẹ Giang nhìn ra suy nghĩ trong đầu tôi, bà ấy nắm lấy tay tôi vỗ về, lòng bàn tay tôi ấm nóng.
"Hiện tại kẻ tình nghi đã bị bắt giam, cháu không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ yên tâm chăm sóc sức khoẻ của mình là được."
Ba Giang vẫn luôn ngồi một bên không nói gì cười lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Thằng ranh này không hổ là con trai ta, có trách nhiệm, có phong độ của ta năm đó."
Nói xong, ba Giang lại nhìn về phía Giang Triều Du đang ngủ say.
Hắn lặng lẽ nằm trên giường, đầu quấn một vòng băng gạc, tóc mái che trán, trông rất ngoan ngoãn.
Mẹ Giang kéo tay ba Giang, nháy mắt với ông ấy.
"Cô và bố của A Du còn có chút chuyện, hay là cháu ở đây với nó nhé?"
Tôi gật đầu, đắp chăn cho Giang Triều Du.
Vào một buổi chiều đầu thu mát mẻ, ánh nắng ngập tràn trong căn phòng tĩnh mịch. Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của hắn đột nhiên cử động, từ từ mở mắt ra.
"Bác..."
Tôi đang định đi gọi bác sĩ thì cổ tay bị hắn nắm chặt.
"Cô là ai?"
16
Trong đầu tôi vang lên một tiếng như đổ nát, một khoảng trống rỗng.
"Em... là bạn gái của anh."
Trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ, sâu trong ánh mắt tối đen kia là sự mờ mịt.
"Thật sao? Cô làm sao để chứng minh?"
Tôi nhất thời nghẹn họng.
Ngoài cái khoảng thời gian bọn tôi từng 'yêu online giả' kia ra thì tôi chẳng có bất kì bằng chứng gì để chứng minh.
Tình huống đặc biệt thì phải đối xử đặc biệt, tôi bất chấp lôi cái acc clone ra dí vào mặt hắn.
"Xem đi, đây đều là nhật kí trò chuyện trong thời gian chúng ta yêu đương nồng nhiệt.
Hắn không trả lời, nhùn điện thoại rồi lại nhìn tôi, sắc mặt có hơi kì dị.
"Nếu đã là bạn gái của tôi thì chắc hẳn là cô rất thích tôi nhỉ."
"Đúng, em rất thích anh."
Hắn đột nhiên kéo tôi vào trong lòng, mùi đàn hương trên người hắn rất cuốn hút.
Cái cằm gầy nhom của hắn đặt trên vai tôi, trong giọng nói chưa toàn ý cười.
"Anh cũng thích em bé lắm, rất thích rất thích em."
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt hắn, trong veo như nước, làm gì còn dáng vẻ hoang mang ban đầu nữa.
"Anh không mất trí nhớ?"
Hắn nhướn mày, vẻ mặt trong sáng vô tư.
"Lần này anh cũng lừa em, chúng ta hoà nhé."
Hơi nóng nơi khoé mắt làm mờ tầm nhìn, tôi biết hắn dùng cách này để tôi không phải cảm thấy áy náy.
"Chúng ta mới chỉ quen nhau có mấy tháng, sao anh lại tốt với em như vậy?"
Vành tai trắng ngần của Giang Triều Du đỏ bừng, có chút xấu hổ quay mặt đi.
"Đối với em là mấy tháng, đối với anh là suốt ba năm đằng đẵng."
"Lúc năm nhất chúng ta từng học cùng một môn tự chọn, lúc ấy anh đã yêu thầm em rồi, nhưng hình như em rất sợ anh."
Thì chả vậy, ai gặp trùm trường mà không đi đường vòng chứ...
"Lúc ấy khi chơi game, dù em có cố thay đổi giọng như nào thì anh cũng nhận ra đó là giọng em rồi, em không biết được lúc em nói muốn yêu online với anh anh vui như nào đâu."
Tôi không kiềm chế được đưa tay ra ôm lấy hắn, giọng nói nhẹ nhàng và trịnh trọng.
"Giang Triều Du, lần này em rất nghiêm túc, chúng ta nhất định sẽ có một khởi đầu mới."
Đã hoàn thành.