Con ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở trong bếp, trước mặt là từng đĩa thức ăn, món ăn nào trong đĩa cũng rất ngon.
Nước miếng của con chảy dài, cô Thúy không biết tìm được ở đâu đã cho con một con bồ câu quay để ăn.
Con cắm đầu vào ăn, không để ý khóe miệng mình đang chảy máu, do mẹ con tát ra.
Ăn được một nửa, con ngẩng đầu lên thì thấy cô Thúy đang khóc.
Con hỏi cô vì sao lại khóc, cô ấy ngồi xuống ôm lấy con: “Nhân Nhân, đáng thương……”
Đáng thương cái gì?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, bố mẹ cùng anh trai con đã không thấy đâu.
Cô Thúy không tìm thấy bọn họ, chỉ có thể một mình đưa con về nhà.
Thời điểm gõ cửa, trong phòng truyền tiếng của mẹ con: “Đừng mang nó về đây, nhìn thấy đã xui xẻo, tôi sợ nó đem xui xẻo truyền sang Kiều Kiều, cô thích nó như thế thì mang nó đi đi!”
Cô Thúy rất xấu hổ: “Lúc trước em mang Nhân Nhân ra sau bếp hỗ trợ, nhân viên không đủ.”
“A Thúy, cô không phải không có con à? Cho cô, mang đi đi.” Bố con cách cánh cửa hô lên.
Anh trai con mở hé cửa, biểu cảm vô tình mà nhìn con: “Sắp chuyển nhà đến chỗ tốt hơn rồi, căn nhà này cũng sắp bán rồi, tự mày tìm chỗ ở đi, đi theo cô Thúy cũng khá tốt.”
Con không nói gì, nhưng đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.
Hiểu được “Đáng thương” có nghĩa như thế nào.
Thế là con bật khóc nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô Thúy hiếm khi tức giận, giọng cô run run chất vấn: “Một nhà các người có còn là con người không? Đến con cái của chính mình còn bỏ rơi? Có tiền liền tự cho mình là cao quý? Quần áo, giày dép là ai giặt cho các người?”
Con giặt.
Trước kia, trong nhà nghèo, mẹ không được dùng máy giặt, là con tự tay giặt, ngày mùa đông lạnh tới mức muốn rớt một lớp da.
“Chu Văn Thúy, cô kêu la cái gì? Chu Nhân Nhân là đồ sao chổi, mang đến xui xẻo, tôi không cần nó thì có gì sai?” Mẹ con lao, chỉ vào mặt cô Thúy mà mắng.
Cô Thúy sững người, mím môi lại, gương mặt đỏ bừng.
Bố con cũng đi tới, khó chịu mà “Hừ” “Hừ”: “A Thúy, cái đồ sao chổi này cô muốn thì mang đi, cô nhìn bộ dáng của nó đi, có khác gì con khỉ sắp chết không, nhìn thấy là xui xẻo!”
“Năm đó anh thất nghiệp đều do nó làm hại, nó chỉ nghe điện thoại của lãnh đạo, không biết nó nói gì làm lãnh đạo tức chết!”
Bố con hung dữ mà mắng nhiếc con.
Con ra sức mà lắc đầu: “Con chỉ chào chú ấy, chú ấy đã treo máy……”
“Câm mồm, mày là cái đồ xúi quẩy, nếu không phải em gáu mày ra đời, cái nhà này còn không biết phải chịu xui xẻo bao lâu!” Bố con quay đầu nhìn về phía cái nôi Kiều Kiều đang nằm, sắc mặt trở nên nhu hòa.
“Em gái mày là phúc tinh, nhìn con bé vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.”
Kiều Kiều ngồi ở trong nôi, mở to mắt to nhìn mọi người, ngây thơ và tinh tế.
7
Cô Thúy dẫn con đi.
Cô cõng con, từng bức một đi về khu phố cũ, quãng đường khoảng 8 cây số.
Con nằm trên lưng cô, gió mùa hè thổi qua, con cũng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, chồng cô Thúy đi làm ca đêm đã trở về.
Cô Thúy kéo con ôm ra ngoài, cười gượng giải thích: “Chồng à, Nhân Nhân về sau ở cùng chúng ta được chứ?”
Dượng ngẩn người, thân hình mệt mỏi càng thêm uể oải.
Dượng hỏi vì sao.
Cô Thúy giải thích một lượt.
Mặt dượng tối sầm, mấy lần muốn chửi nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng dượng thở dài một hơi, dùng bàn tay hơi bẩn nhéo nhéo mặt con: “Thôi vậy, con xui xẻo, dượng càng xui xẻo, đều là kẻ xui xẻo rồi, ở lại đi.”
Con được ở lại.
Dượng là một người đàn ông thô bạo nhưng rất có trách nhiệm, ông ấy đồng ý cho con ở lại xong lập tức bận rộn, đầu tiên là sửa sang lại căn phòng nhỏ, sau đó lại đi tìm một cái giường gỗ, cuối cùng treo màn lên.
“Con ở chỗ này đi, trong nhà không gì tiền, con tạm chấp nhận đi, chúng ta nghèo.” Dượng lau lau mồ hôi rồi ngáp một cái.
Ông ấy giống bố mẹ con, đều thích nói nói đến tiền.
Con liền chắp đôi tay lại cầu nguyện: “Dượng, chúc dượng có nhiều tiền.”
Dượng cười ha ha, quay đầu lại nói với cô Thúy đứng ở cửa: “Xem này, đứa nhỏ biết nói chuyện quá, đêm nay anh sẽ đi mua vé số, đánh trúng 500 vạn!”
“Lại mua vé số? Lãng phí tiền!” Cô Thúy không vui.
Dượng nhún vai, cũng không nói gì nữa.
Buổi tối, dượng rời giường, ăn cơm rồi đi làm ca đêm.
Nhưng sau khi ra khỏi cửa nửa tiếng, ông ấy đã gọi điện thoại về nhà.
Cô Thúy còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi han.
“Vợ ơi, em đoán xen? Ha ha ha anh, mẹ ơi, trúng trúng!” Dượng vui như muốn phát điên rồi.
“Trúng cái gì?”
“Cào vé số, anh thuận tay cào 2 tệ, vậy mà trúng 50 vạn, giải nhất nhá, anh lau sạch, rất nhiều tiền, rất nhiều tiền!”
8
Dượng trúng giải nhất, 50 vạn tệ!
Cô Thúy sợ ngây người.
Cô qua điện thoại hỏi đi hỏi lại nhiều lần, không thể tin được.
“Là 50 vạn tệ, em chờ đấy, anh về liền đây!” Dượng nghỉ làm ca đêm, chắc là cũng không còn tâm trạng làm ca đêm.
Cô Thúy cười đến không khép miệng được, đi vòng quanh một lúc, lại ngồi một lúc, rồi ôm rồi hôn con: “Nhân Nhân, con đúng là ngôi sao may mắn của bọn cô!”
Con là ngôi sao may mắn sao?
Kiều Kiều mới là ngôi sao may mắn.
Rất lâu sau, dượng mới trở về.
Cô Thúy mở cửa, cô liền hỏi: “Sao lâu như vậy? Có thật là có 50 vạn tệ không?”
“Có có có, anh đi mua quạt cho Nhân Nhân, anh còn mua KFC, nhìn đi, combo gia đình.” Dượng một tay cầm quạt, một tay cầm KFC, khuôn mặt giản dị tràn đầy vui vẻ.
Cô Thúy hoàn toàn yên tâm, cầm lấy chiếc quạt, đưa KFC lên ngửi thử: “Đây là KFC à, mùi lạ lắm.”
Con cũng ngửi thấy, hơn nữa con biết KFC.
Anh trai con thường xuyên mua, nhưng cơ bản anh đều ở trong thư phòng ăn một mình, thỉnh thoảng ăn không hết khoai tây chiên và gà, anh ấy mới ném cho con ăn.
“Dượng, KFC có cánh gà không ạ?” Con nuốt nước miếng bước lại gần.
Dượng cười ha hả, dùng một tay bế con lên: “Có, có vài cái, đặc biệt mua cho con ăn, Nhân Nhân ngoan, phúc tinh ngoan!”
Con nở nụ cười, con thích từ “phúc tinh” này.
Đêm hôm đó, trong phòng rộn ràng tiếng cười, con ngồi quạt mát, ăn cánh gà, nghe dượng cùng cô Thúy nói về tương lai.
“Có 50 vạn, anh sẽ mua một chiếc xe tải cũ để làm chuyển phát nhanh, phần còn lại để tiết kiệm.”
“Làm chuyển phát chỉ cần chăm chỉ, một tháng kiếm được bảy, tám ngàn. Ngày tốt đẹp của chúng ta sẽ đến.”
Dượng vẫy bàn tay to thô ráp của mình, như thể đang vẽ một bản thiết kế.
Cô Thúy cười “Ha Ha” gật đầu liên tục.
~~~~Còn nữa ~~~~~