Sau khi trở về nhà, con luôn rầu rĩ không vui, con vẫn luôn nghĩ về Kiều Kiều.
Cô Thúy chỉ nhìn thoáng qua đã biết con có tâm sự, hỏi con có chuyện gì.
Con do dự không nói nên lời, đúng lúc dượng đi đón Lạc Lạc đã về, cũng hỏi con có chuyện gì không.
Lạc Lạc vươn tay lon ton chạy đến ôm lấy con: “Chị ơi, hôm nay ở trường mẫu giáo, có bạn nam bảo là thích em.”
“Lạc Lạc xinh đẹp thế này, tất nhiên sẽ có bạn nam thích rồi.” Con bóp bóp má Lạc Lạc.
Giống như con là người lờn.
Sau khi ăn xong, con cuối cùng vẫn kể cho dượng và cô nghe về chuyện của Kiều Kiều.
Cả hai cùng thở dài.
Cô Thúy lương thiện, đề nghị: “Không bằng nhận nuôi Kiều Kiều đi, dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền.”
Dượng hỏi ý kiến con, con gật đầu ngay lập tức.
Dượng lại hỏi ý kiến của Lạc Lạc, Lạc Lạc ngây thơ còn chưa hiểu: “Có thêm một chị gái ạ? Được ạ, được ạ.”
Hôm sau, dượng và cô đi tìm bố mẹ con, mãi đến buổi chiều mới về.
Theo sau bọn họ là một đứa nhỏ nhút nhát, đáng thương.
Là Kiều Kiều.
Kiều Kiều lúng túng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì to lắng, đầu vẫn luôn cúi xuống.
Rất giống con.
Con chạy đến ôm lấy em ấy, nước mắt không biết vì sao cứ rơi xuống.
“Bố mẹ con bé đòi 880 nghìn tệ, thiếu một xu cũng không được.” Dượng nói.
Cô Thúy đánh ông ấy một cái, rồi kéo con qua thấp giọng nói: “Tiền không quan trọng, vốn dĩ bọn cô muốn nhận nuôi cả Tiểu Quân, nhưng bố mẹ nó thà chết cũng không đồng ý, bọn họ muốn có con trai để về già còn có người chăm sóc, Tiểu Quân đáng thương.”
Đúng vậy, Tiểu Quân cũng rất đáng thương.
Em ấy trở thành ngôi sao may mắn cuối cùng của gia đình.
28
Sau khi Kiều Kiều gia nhập đại gia đình của bọn con, em ấy đã cảm thấy lạc lõng trong một thời gian dài.
Em ấy trưởng thành sớm hơn con, hiểu chuyện hơn con, nhạy cảm hơn con, hiểu rõ thân phận của mình, nên làm gì cũng rất cẩn thận.
Em còn cảm thấy mình là một ngôi sao chổi mang đến tai họa, có lần em đã khóc và nói em là sao chổi tại em mà bố mẹ mới phá sản, em sợ dượng và cô cũng sẽ phá sản.
Cô Thúy đau lòng đến phát khóc.
Dượng xua tay: “Sao chổi cái gì mà sao chổi? Con và Nhân Nhân đều là ngôi sao may mắn!”
Lời dượng nói nhanh chóng trở thành sự thật, khoản đầu tư mới nhất của ông đã bội thu, thu được khoảng 8 triệu tệ.
“Ha ha, ngôi sao may mắn, ngày trước Nhân Nhân tới, tôi xây dựng được sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Bây giờ Kiều Kiều tới, sự nghiệp của anh lại tiến ngày càng xa!” Dượng cố ý nói to, nói cho Kiều Kiều nghe.
Kiều Kiều giả vờ không quan tâm lật sách, thật ra là rất chú tâm nghe lén mọi người nói chuyện.
Con nhìn thấy em ấy cuối cùng cũng đã cười.
Con cũng cười.
Hai chị em chúng con ngày càng thân thiết, rồi tối nào cũng ngủ cùng nhau, tâm sự với nhau về những câu chuyện thú vị ở trường học, bạn nam nào rất đẹp trai, bạn nữ nào để kiểu tóc đẹp nhất.
Kiều Kiều cuối cùng đã không còn khóc nữa.
Cho đến năm cuối trung học, bố con vào tù vì say rượu rồi làm tổn thương người khác.
Nghe cô Thúy kể, từ khi bố mẹ con cầm lấy 880 nghìn tệ của nhà con liền bắt đầu buông thả không lo nghĩ hay tiết kiệm cho tương lai, mỗi ngày đều ăn uống xa hoa tiêu sài hoang phí, nhiễm một đống thói hư tật xấu.
Bây giờ tiền đã tiêu hết, sức khỏe cũng không còn, bố con ở trong tù, mẹ con mơ mơ màng màng chỉ có thể làm việc lặt vặt kiếm sống cho qua ngày.
Em trai Tiểu Quân đã được bà ngoại đón về quê từ lâu, có lẽ thằng bé sẽ sống một cuộc sống bình thường ở quê.
Kiều Kiều đã khóc rất lâu, nhưng chẳng nói cái gì.
Con ôm em ấy, cũng không nói gì.
Năm Kiều Kiều lên sơ trung, con thi đỗ đại học Bắc Kinh.
Đây là vinh quang của dòng họ, giống như anh trai con.
Tổ chức tiệc mừng con đỗ đại học, được đặc biệt tổ chức.
Cô Thúy cũng mời mẹ con, nhưng mẹ con không tới, cô Thúy thậm chí còn không biết mẹ ở đâu.
Nhưng lại có tin tức của anh trai con.
Không biết từ đâu mà anh nghe được tin con đỗ Bắc đại, anh đã chủ động liên hệ với cô Thúy, gửi đến một món quà.
“Hiện tại anh trai con sống không quá tốt, vừa làm việc bán thời gian vừa viết bản thảo, nó tự nhận là chuột cống, cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng, cũng không nên nhìn thấy ánh sáng.” Cô Thúy vừa buồn vừa thương đưa quà của anh trai cho con.
Con mở ra thì thấy đó là quyển sổ nhật ký lúc nhỏ của con và một phong bao lì xì cùng một xấp tiền.
Ở trên bao lì xì đỏ anh viết: “Anh muốn mua bánh sinh nhật cho em, nhưng anh đang ở rất xa, không đưa bánh kem cho em được, tự em đi mua đi, đây là tiền bánh kem cho 18 năm.”
Con vuốt xấp tiền đã nhàu nát, nhớ tới khi con 6 tuổi, chỉ có anh trai nhớ sinh nhật con, ném cho con một cái bánh mì rất khó ăn.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
29
Sau khi bữa tiệc kết thúc, dượng muốn đưa con đi mua laptop mới để sử dụng khi đi học đại học.
Con ngồi trên xe Maybach của ông ấy.
Ông trêu: “Đại tiểu thư Nhân Nhân, dượng làm tài xế cho con, con không chê chứ?”
“Không chê ạ, con còn muốn chúc dượng có nhiều tiền hơn.” Con chắp tay trước ngực “Amen.”
Dượng cười ha ha, chở con đi mua laptop.
Được nửa đường, dượng đột nhiên phanh gấp, còn đụng phải một người phụ nữ đột nhiên lao ra trước xe.
Người phụ nữ kia khoa trương mà kêu la thảm thiết, bổ nhào lên mui xe rồi hô to: “Đau quá, cứu mạng với, đâm phải người rồi, đâm phải người rồi!”
“Chết tiệt, ăn vạ!” Dượng buồn bực, mở cửa xuống xe.
Con cảm thấy mới lạ, cũng theo xuống.
“Cứu mạng với, hắn đâm vào tôi, đứt eo tôi rồi!” Người phụ nữ khóc lóc, liên tục vỗ vào mui xe.
Dượng dùng một tay đem bà ấy kèo lên: “Bà, cmn dám đụng vào xe tôi? Tìm chết hả?”
“Mau xem đi, hắn uy hiếp tôi, hắn đánh……” người phụ nữ ngẩng đầu lên kêu to, nhưng thanh âm đột nhiên im bặt.
Dượng cũng sững sờ tại chỗ.
Bởi vì đó là mẹ con, người mẹ đã ba năm không gặp.
Tim con thắt lại trong giây lát rồi thả lỏng, thản nhiên đứng nhìn như chiếc lá rụng dưới gốc cây ngô đồng.
Mái tóc rối bù của mẹ bay bay trong gió, bà ấy nhìn dượng lại nhìn con, đôi môi nứt nẻ của bà ấy hơi mấp máy.
Con nhìn qua chỗ khác.
Dượng “chậc” một tiếng, muốn nói lại nói không nên lời.
Ông ấy lấy ví tiền ra, rút mấy tờ tiền màu đỏ ném về phía mẹ: “Đủ rồi đi? Lăn đi.”
Mẹ bắt lấy tiền, hai mắt tỏa ánh sáng, liên tục cúi người cảm ơn: “Đủ, đủ, tôi tự mình đi khám.”
Bà ấy bước đi rất nhanh.
Con đứng bên cạnh xe nhìn theo bà, thấy bà ấy chạy tới một gôc cây ở xa rồi trốn.
Con lên xe cùng dượng.
Dượng muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, yên lặng lái xe.
Xe đi qua gốc cây kia, con nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy mẹ đứng dựa vào cây, trong tay cầm tiền, nước mắt chảy đầy khuôn mặt.
Xe đã đi xa, mẹ cũng vậy.
30 (đến phần này em bé đã tốt nghiệp đại học nên xưng tôi)
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi học thi nghiên cứu sinh, tôi vẫn luôn tìm tòi và nghiên cứu trong kho vàng trí thức.
Tất nhiên, khi có thời gian rảnh, tôi sẽ đi đến những vùng núi xa xôi hẻo lánh.
Đây là kiến nghị của Kiều Kiều.
Em bây giờ cũng đã là sinh viên đại học, luôn quan tâm đến trẻ em vùng núi, đặc biệt là những em gái.
“Chị ơi, sau này chúng ta hãy mở trường học ở những vùng núi nghèo khó đi, nhất là trường nữ sinh.” Kiều Kiều bây giờ trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, là đại mỹ nhân.
Tôi hỏi vì sao em lại có ý tưởng như thế?
Vẻ mặt em buồn bã: “Bên trong vùng núi nghèo khó, rất nhiều cô gái bị coi như sao chổi, như thảm họa, giống như chị em mình khi còn bé vậy.”
Lời này làm trái tim tôi đau sót, như thể những ký ức đã chôn sâu trong lòng lại được đào lên, dữ dội cào vào lòng tôi.
Đúng vậy, trên đời này còn bao nhiêu sao chổi, bao nhiêu kẻ thất bại.
Tôi ôm em ấy vào lòng, dứt khoát gật đầu.
“Được!”
Hy vọng chị em bọn tôi là những “ngôi sao chổi” cuối cùng, là những “kẻ thất bại” cuối cùng.
Hy vọng tất cả các cô gái trên thế giới đều vĩnh viễn là những ngôi sao may mắn, đều vĩnh viễn là những chú cá koi hạnh phúc.
~~~~ Hoàn thành ~~~~~