“Người nào đó thâm tình suốt nhiều năm chỉ thích một người ấy nhỉ?”
Nguyệt Nam Đình buông đũa xuống: “Cậu nói xong chưa?!”
Bạn của Nguyệt Nam Đình nói: “Người ngốc cũng có thể thấy được cậu thích cô ấy đến nhường nào. Bây giờ cậu không chịu ra tay, định chờ đến bao giờ nữa?”
Nguyệt Nam Đình lắc lắc đầu, vỗ bả vai bạn mình: “Cậu không hiểu. Chờ cậu đến tuổi này của tớ, cậu sẽ hiểu thôi.”
Bạn Nguyệt Nam Đình: “…… Cậu cứ như này, mai sau muốn theo đuổi người ta thì vất vẻ lắm đấy.”
Dường như Nguyệt Nam Đình nhận ra ánh mắt của tôi, đang lúc cậu sắp phát hiện ra tôi thì tôi nhanh chóng chui xuống dưới gầm bàn.
Tim tôi đập bình bịch, đầu óc tôi mơ màng.
Hình như người tôi thích cũng thích tôi. Tôi nên làm cái gì bây giờ?
9.
“Tớ nghĩ là Nguyệt Nam Đình thích tớ.”
Tôi vừa nói lời này ra thì mấy cô bạn cùng phòng sờ trán tôi: “Con bé này có sốt đâu nhỉ?”
Tôi hất văng tay của cô nàng kia ra, nghiêm túc kể lại chuyện mình nghe được.
Tôi kể xong thì bọn họ nói: “Chắc là trùng hợp thôi nhỉ?”
Nhưng lúc tôi ngồi ăn cơm tôi nghe thấy chính chủ nói chuyện cùng bạn cậu ấy mà?!?
Các bạn tôi nói thêm: “Công nhận cậu ấy cũng mưu mô thật đó!”
“Nhưng đúng là không ngờ cậu ấy lại thích cậu thật! Dù sao thì lần nào gặp cậu cậu ấy chẳng làm mặt lạnh? Đúng là chẳng ai ngờ được thật!”
“Bọn tớ còn tưởng cậu ấy muốn đánh cậu cơ!”
Tôi: “……”
Cảm ơn các cậu nhiều nhé!
Mấy cô bạn hỏi tôi, tôi định làm gì tiếp theo.
Tôi nói: “Tớ định tỏ tình với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ đồng ý nhỉ?”
Bạn tôi đỡ trán: “Trời ơi ai tới đây thu phục con ngốc này giùm tớ cái!”
“Với tư cách là người từng trải, tớ khuyên cậu nè. Đàn ông mà dễ có được quá thì sẽ không biết trân trọng đâu!”
Tôi gật đầu một cái thật mạnh: “Vì thế tớ không bao giờ cho cậu ấy có được thì cậu ấy sẽ mãi mãi trân trọng.”
Bạn tôi: “…… Lý luận chó má!”
“Cậu nên để Nguyệt Nam Đình tỏ tình mình trước. Khi đó thì cậu sẽ giữ được thế chủ động.”
Tôi hiểu ra vấn đề.
Vì thế tôi chờ cậu ấy tỏ tình mình trước là được rồi?
10.
Nguyệt Nam Đình chẳng có động tĩnh gì hết. Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải cậu ấy thích mình thật không.
Bạn tôi khuyên nhủ: “Cứ bình tĩnh, nóng vội là hỏng chuyện đấy!”
Nhưng vấn đề là, tôi mà không nóng vội thì chắc đến già tôi vẫn chưa có được tình yêu đâu đấy!
Bạn tôi làm thần trợ công cho tôi, đưa cho tôi hai tấm vé xem phim, bảo tôi đi thăm dò Nguyệt Nam Đình một chút.
Nếu cậu ấy đồng ý chứng tỏ là cậu ấy thích tôi thật.
Nếu mà từ chối thì là tôi tự mình đa tình, tự ảo tưởng rồi!
Lúc tôi vào lớp của Nguyệt Nam Đình, bạn cậu ấy thấy tôi thì nói: “Ố ồ, nữ hoàng ếch xanh kìa.”
Mấy bạn cùng lớp Nguyệt Nam Đình đứng túm tụm nhìn tôi một lúc. Phần lớn họ là những người đã từng mua bóng bay ếch xanh của tôi.
Nguyệt Nam Đình làm mặt lạnh, khí lạnh từ trên người cậu tỏa ra làm các bạn xung quanh run bần bật, tự giác tránh ra xa.
“Nhìn thôi sao mấy cậu cứ phải đứng gần như vậy làm gì?”
“Lại còn gọi biệt danh của người khác nữa. Đúng là mất lịch sự.”
Nguyệt Nam Đình khó chịu nói với các bạn của mình.
Tôi im lặng một lúc: “……”
Tôi nhớ rõ là người nào đó đặt biệt danh linh tinh cho tôi trước mà nhỉ?
Vậy cuối cùng ai mới là người mất lịch sự đây?
Tôi rút hai tấm vé xem phim ra, đưa một tấm cho Nguyệt Nam Đình, đồng thời tôi cũng âm thầm quan sát phản ứng của cậu.
Sau khi thấy tấm vé đó thì cậu ấy hơi bất ngờ một chút, sau đó không che giấu nổi sự vui sướng của mình.
Thấy Nguyệt Nam Đình chần chờ không chịu nhận, tôi nghĩ nghĩ rồi tự cho mình một lý do: “Nói thế nào thì tớ cũng từng là cô giáo dạy vẽ cho cậu. Mời học sinh của mình đi xem phim, không được sao?”
Bạn của Nguyệt Nam Đình nhận lấy vé: “Nếu cậu không đi thì để tớ đi cùng cô bạn xinh đẹp này cho!”
Nguyệt Nam Đình giật lại tấm vé: “Biến đi, cậu ấy mời tớ mà.”
Nói rồi cậu ấy nhìn qua phía tôi. Rõ ràng là cậu ấy chỉ nhìn bình thường thôi nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy căng thẳng.
“Được.” Cậu cất tấm vé vào trong túi, sau đó đút tay túi quần, nhanh chóng rời đi.
Sau đó tôi thấy cậu ấy vì gấp quá nên bị vấp chân ngã ngay cửa lớp.
Dưới ánh mắt chú ý của tôi, cậu đứng lên ngay lập tức, sau đó làm như không có chuyện gì mà đứng dậy đi ra ngoài ngay.
Tôi sung sướng báo tin vui về cho các bạn của mình.
Sau đó tôi cầm gương lên soi mình một lát.
Trong gương, làn da tôi trắng nõn nà, đôi mắt đen láy lóe lên sự tinh ranh, đôi môi màu hồng nhạt đang cười tủm tỉm.
Các bạn tôi đều nói cách trang điểm này của tôi trông rất ngây ngơ và rất có khí chất của “em gái trà xanh”.
Tôi để ý thấy son mình bị phai ra thì vội vàng lấy son ra tô lại.
Hẳn là vừa rồi Nguyệt Nam Đình không để ý thấy tôi bị phai son nhỉ?
Nếu biết trước như vậy tôi đã trang điểm lại rồi.
11.
Đã lâu lắm rồi tôi không mơ thấy Nguyệt Nam Đình.
Nhưng đột nhiên hôm qua tôi lại mơ thấy cậu, tôi cảm thấy khá bất ngờ.
Trước hôm tôi đưa cho Nguyệt Nam Đình tấm vé xem phim, cũng chính là hôm qua, tôi nói với cậu: “Chúng ta không ly hôn.”
Nguyệt Nam Đình sung sướng vênh váo: “Anh biết là em không nỡ xa anh mà.”
Lần này mơ thấy cậu, chúng tôi vẫn đang trong cuộc sống hôn nhân của mình, cậu thì đang ở bên trong thay quần áo.
Nếu như là ngày xưa thì tôi cũng không quá để ý các hành động và lời nói của cậu ấy trong mơ.
Nói thế nào thì hồi đó tôi cũng không thể ngờ được rằng những hành động cùng lời nói trong mơ của cậu lại có liên quan đến hiện thực.
Thỉnh thoảng cậu ấy còn tham khảo ý kiến của tôi, dùng câu mở đầu điển hình là “Anh có một người bạn, cậu ấy…”, sau đó kết thúc câu hỏi bằng câu “Ý kiến này khá ổn đó, để anh bảo cậu ấy làm vậy.”
Trước đó tôi chỉ nghĩ rằng đây là giấc mơ của mình tôi thôi.
Hiện tại xem ra tôi cùng Nguyệt Nam Đình có chung một giấc mơ.
Hơn nữa cậu ấy còn không biết thật ra ở trong mơ, tôi vẫn có ký ức của mình.
Cậu ấy đối xử với tôi y như trước lúc tôi phát hiện ra giấc mơ của cậu ấy vậy.
Lần này cũng thế.
Nguyệt Nam Đình ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Anh có một người bạn, cậu ấy được người mình thương thầm từ lâu mời đi xem phim cùng. Theo em cậu ấy nên chuẩn bị gì nhỉ?”
Tôi nghe xong thì ngây người, hai tai tôi không nhịn được mà đỏ lên.
Tôi chắc chắn rằng cậu ấy thích mình.
Nhưng theo lời các cô bạn của tôi thì tôi phải dụ cậu ấy tỏ tình trước.
Nhưng mà người tôi thích cũng thích tôi, làm sao tôi có thể nhịn được chuyện này được?
“Vũ Tiêu?”
Tôi hoàn hồn, sau đó nghĩ nghĩ rồi mách nước cho cậu ấy.
“Nếu như vậy thì anh phải bảo cậu ấy mặc chỉn chu một chút. Hơn nữa còn phải chuẩn bị hoa hồng tặng người mình thích, với lại tuyệt đối không được tới chỗ hẹn muộn.”
Thật ra những lời đó là tôi nói vừa đấy. Chẳng qua là tôi muốn nhìn cậu ấy mặc đẹp rồi tặng hoa hồng cho mình thôi.
Nguyệt Nam Đình như có suy nghĩ gật đầu.
Tôi mỉm cười: “Với lại, anh nhớ nhắc cậu ấy rằng, khi nào không khí chín muồi thì phải tỏ tình đấy!”
“Nhỡ đâu người cậu ấy thích cũng thích cậu ấy thì sao?”
Ông chồng trong mơ ngẩng đầu nhìn tôi, ngơ ngác “Ừ” một tiếng.
12.
Hôm hẹn hò, à không, hôm tôi hẹn Nguyệt Nam Đình đi xem phim, tôi dậy từ rất sớm để trang điểm và chuẩn bị quần áo.
Tôi đến rạp chiếu phim, đi qua đi lại một hồi, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng của Nguyệt Nam Đình giữa dòng người đông đúc.
Cậu mặc một bộ vest màu đen, bộ quần áo được cậu là vô cùng phẳng phiu, thẳng tắp, không có một nếp nhăn nào.
Trước ngực cậu đang ôm một bó hoa hồng. Chính là cái loại mà có 99 đóa ấy. Hình như cậu có vuốt keo cho tóc thành nếp, hất lên trên, lộ ra nửa cái trán của mình.
Cả người cậu mang đậm khí chất của tổng tài bá đạo như trong mấy cuốn tiểu thuyết ngày xưa.
Tôi nhìn cậu ấy như vậy thì không dám chạy qua nhận người. Tôi thấy cứ ngại ngại sao ấy.
Tôi chụp trộm ảnh Nguyệt Nam Đình gửi cho mấy cô bạn của tôi. Mấy cô bạn ấy cứ cười tôi, bảo tôi nhanh tìm tổng tài bá đạo của mình để hẹn hò đi.
Tôi càng cảm thấy ngại hơn.
Nguyệt Nam Đình cũng mặc trang trọng quá rồi!
Nguyệt Nam Đình nhìn thấy tôi, đi qua chỗ tôi, đưa hoa cho tôi. Không chỉ vậy, cậu còn nói thêm: “Cậu đừng hiểu nhầm, tớ chỉ thuận tay mua thôi.”
Tôi: “…….?”
Cậu tiện tay mua bó có 99 đóa hồng này ở chỗ nào vậy?
Thật ra tôi chỉ cần 1 đóa là đủ rồi.
13.
Tôi nghĩ rằng hôm nay mình trang điểm rất xấu.
Nếu không thì tại sao Nguyệt Nam Đình chẳng nhìn tôi một cái nào? Cậu cứ quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt lúc nào cũng liếc ra xung quanh.
Tôi trộm tự sướng một cái rồi gửi cho mấy cô bạn thân của mình: “Có phải hôm nay tớ trang điểm xấu lắm không? Tại sao nam thần chẳng liếc mắt nhìn tớ chút nào nhỉ?”
Trong ảnh, tôi uốn tóc, mặc một cái váy màu đỏ, còn đặc biệt đi làm móng tay.
Các cô bạn của tôi thì nói ngược lại.
Bình thường ở trong trường, tôi luôn trang điểm nhã nhặn, ăn mặc giản dị, đúng chuẩn “mối tình đầu” của các chàng trai. Hôm nay tôi đổi phong cách của mình, mặc vô cùng quyến rũ.
Các cô bạn của tôi thi nhau khen ngợi, nhận tôi làm “vợ” của mấy cô ả. Cuối cùng họ nói: “Không phải là cậu ấy thích cậu sao? Có khi là cậu ấy đang ngại đó!”
Thật hả?
Tôi cũng không biết nữa. Tôi còn định đi trang điểm với thay lại quần áo cơ.
Nguyệt Nam Đình đi mua bắp rang, còn mua cho tôi ly nước có vị mà tôi thích nhất trong mơ. Thấy tôi buồn bã thì cậu hỏi: “Cậu không sao chứ? Hay là do tớ để cậu chờ lâu rồi?”
Tôi lắc đầu, định hỏi cậu: “Hôm nay tớ có xinh không?”
Nhưng tôi lại cảm thấy mình muốn hỏi vấn đề ngớ ngẩn quá.
Vì thế tôi nói: “Chúng ta đi thôi. Phim sắp chiếu rồi.”
14.
Tôi cùng Nguyệt Nam Đình ngồi ở hàng ghế thứ năm. Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi.
Tôi chẳng tập trung xem phim một chút nào.
Bởi lẽ tôi còn bận mải mê ngắm sườn mặt đẹp tuyệt vời của Nguyệt Nam Đình.
Đột nhiên tôi chú ý tới tin nhắn cậu gửi cho bạn của mình.
“Trông cô ấy đang không vui. Tớ phải làm sao bây giờ?”
“Tớ căng thẳng quá, không dám nhìn thẳng vào cô ấy.”
“Hôm nay cô ấy trang điểm đẹp lắm, làm tớ cảm thấy mình không xứng với cô ấy.”
“Anh em, mau cứu tớ!!!”
Bạn của cậu ấy nhắn lại: “Biến ngay!”
Tôi hoảng loạn thu ánh mắt lại. Tôi cảm nhận được tiếng tim đập của mình, có lẽ nó còn lớn hơn cả âm thanh do bộ phim điện ảnh trước mặt phát ra nữa.
Tôi không dám tiếp tục quay qua nhìn Nguyệt Nam Đình, chỉ sợ bản thân làm trái lời các cô bạn mình đã dạy.
“Cái đó, có phải tớ làm cậu không vui không?”
Trên mặt Nguyệt Nam Đình không có cảm xúc gì, nửa khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, hai mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, bộ phim cũng đã đi đến hồi kết. Chúng tôi đi xem một bộ phim điện ảnh nói về tình yêu. Lúc này, nam chính nói với nữ chính: “Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn thích em.”
Tôi lắc đầu, Nguyệt Nam Đình cầm lấy hoa hồng bên cạnh lên: “Có phải cậu không thích hoa hồng không? Nếu không thích thì để tớ vứt đi, cậu không phải nhịn khó chịu đâu. Dù sao tớ cũng chỉ tiện tay mua thôi.”
Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại hiểu lầm rằng tôi không thích cậu ấy tặng hoa hồng cho mình.
Để tránh cho cậu ấy phán tội cho những bông hoa vô tội kia, tôi nhanh chóng nhận lấy bó hoa. Chỉ là bó hoa hơi nặng, tôi cầm lấy sau đó đập thẳng đầu vào trước ngực Nguyệt Nam Đình.
Tôi nghe được tiếng tim cậu đập như sấm bên tai, hòa cùng tiếng tim đập của tôi.
Thấy cậu lại định chuẩn bị ném hoa hồng đi, tôi thầm than trong lòng: Hoa hồng vô tội mà huhu.
“Vì là hoa cậu tặng nên tớ rất thích.”
Tôi vội nói.
Nguyệt Nam Đình dừng lại. Tôi nhớ tới việc phải quan sát sắc mặt của cậu, nhưng đầu tôi lại bị cậu mạnh mẽ ấn vào lồng ngực của cậu. Tôi chỉ cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể cậu.
“Thật ra tớ thích……” Giọng Nguyệt Nam Đình hơi khàn khàn.
Tôi chờ Nguyệt Nam Đình tỏ tình mình. Cuối cùng thì những người khác trong rạp cũng ra gần hết rồi, không khí cũng yên lặng trở lại.
Hmm, nếu như cậu ấy tỏ tình thì tôi cũng “cố gắng” hạ mình đồng ý với cậu ấy vậy.
Nhưng câu nói tiếp theo của cậu ấy lại là: “Thật ra tớ thích Coca.”
Tôi: “???”
Không khí cũng đã chín muồi rồi, cậu lại nói cùng tôi cái này?
Cậu thích uống Coca thì sao hôm nay không ở nhà uống Coca luôn đi?
Tôi giận tím mặt, chuẩn bị rời đi.
Nguyệt Nam Đình thì ôm hoa lẽo đẽo đi sau tôi. Tôi cảm thấy chúng tôi như cặp đôi yêu nhau đang cãi nhau vậy.
“Thật ra……”
Nghe Nguyệt Nam Đình mở miệng, tôi nói theo bản năng: “Tớ biết cậu thích Coca.”
Nguyệt Nam Đình nắm lấy cổ tay tôi. Cậu không làm mặt lạnh như bình thường mà ánh mắt cậu lại dịu dàng giống như trong giấc mơ của tôi vậy:
“Không phải.”
“Thật ra tớ định nói…”
“Hôm nay cậu rất xinh đẹp.”
Tôi nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bùm bùm trong đầu mình.
15.
Từ sau ngày hôm đó, tôi nghi ngờ rằng Nguyệt Nam Đình đang trốn tôi.
Mỗi khi tôi đụng phải cậu thì ánh mắt cậu lại lảng đi chỗ khác.
Sau đó cậu ấy làm như gặp quỷ, nhanh chóng trốn đi.
Tôi buồn rầu suốt mấy ngày liền, muốn vào trong mơ hỏi cậu cho rõ ràng.
Nhưng mãi tôi vẫn chưa mơ thấy cậu.
Bạn tôi nói: “Cậu nói xem, có phải là cậu ấy định mập mờ với cậu cho vui thôi không?”
“Chứ bộ dáng ấy của cậu ấy là có ý với cậu rồi, nhưng tại sao cứ chần chờ không chịu tỏ tình vậy?”
Tôi buồn bã thở dài.
Lại một ngày nữa trôi qua, cậu ấy không nói gì với tôi. Lòng tôi như bị nhúng trong chậu nước lạnh.
Trên sân thể dục có một quả bóng, tôi dùng sức đá nó cho hả giận.
Sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Có một cục u nổi lên trên đầu Nguyệt Nam Đình đang ngồi trên sân thể dục uống nước.
“Mẹ nó, thằng nào không có mắt mà đá ông đây thế?”
Tôi chột dạ trốn sau lưng bạn mình.
Sau khi thấy tôi thì Nguyệt Nam Đình ho khan một cái, sau đó giải thích: “Tớ không mắng cậu. Tớ mắng cái người vừa đá quả bóng vào đầu tớ.”
Tôi: “?”
Trùng hợp, tớ chính là người đó đấy.
Nguyệt Nam Đình cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa. Cậu vẫy vẫy tay với tôi để tôi đi qua chỗ cậu.
Bạn tôi rất tinh tế rời đi.
Lúc chỉ còn hai chúng tôi, tôi hỏi: “Cậu đang trốn tớ sao?”