Edit + Beta: Minh An
“Cậu đã từng nói cậu muốn tớ cầu hôn cậu vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm. Cậu còn móc ngón tay hứa với tớ.”
“Sau đó, khi tớ về quê, đêm nào tớ cũng nhớ đến cậu. Đến khi tớ quay lại, gặp lại cậu, thật ra tớ rất muốn nói với cậu rằng tớ vẫn luôn thích cậu.”
“Nhưng cậu đã nói rồi, nếu tỏ tình cậu, cầu hôn cậu vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm, cậu chắc chắn sẽ kết hôn với tớ. Vì thế tớ vẫn luôn chờ tới tận hôm nay.”
“Mấy lần tớ cố ý tránh mặt cậu, chẳng qua là tớ sợ mình không nhịn được mà nói ra lời yêu cậu, nói ra lời cầu hôn cậu. Cái hôm chúng ta đi xem phim cùng nhau, suýt nữa tớ đã không nhịn nổi nửa rồi.”
“Mỗi lần gặp cậu, tớ đều mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn. Nhưng tớ vẫn luôn muốn thể hiện những mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt cậu.”
“Trong hiện thực, tớ không dám nói chuyện, cũng không dám gặp cậu nhiều. Nhưng ngày nào tớ cũng mơ thấy cậu, mơ đến cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta. Cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta trong mơ quá đẹp, tớ tin rằng ở hiện thực nó cũng sẽ đẹp như vậy.”
“Tớ nói hơi nhiều rồi, nhưng tóm lại, tớ chỉ muốn nói một câu…”
“Từ đầu đến cuối, tớ vẫn luôn thích cậu.”
“Kết hôn với tớ được không?”
Nguyệt Nam Đình nói một tràng dài làm đầu tôi ong ong.
Nhất là câu cuối.
Kết hôn là cái mẹ gì?
Đến cả yêu đương chúng ta cũng còn chưa yêu đương đâu?
Dường như Nguyệt Nam Đình cũng cảm thấy mình nói hơi sai nên cậu ngại ngùng dùng tay che mặt lại:
“Ý tớ là, chúng ta hãy yêu nhau đi.”
“Xin lỗi cậu, tớ căng thẳng quá.”
Tôi cũng vô cùng căng thẳng. Đột nhiên được tỏ tình thế này làm tôi trở tay không kịp.
Tôi nhắn WeChat cầu cứu lũ bạn tồi của mình: “Cứu tớ với, nam thần tỏ tình với tớ rồi!!!!”
Lũ bạn tồi: “Đồng ý đi, dù sao nam thần của cậu cũng là đóa hoa tươi, cắm trên bãi phân trâu như cậu thì cậu cũng chẳng lỗ gì.”
Tôi: “Vừa nãy nam thần nói rất nhiều điều với tớ. Nhưng nói thật là tớ không nghe rõ.”
Lũ bạn tôi: “…… Nếu không cậu bảo cậu ấy nói lại lần nữa.”
Tôi: “Thôi vậy, về sau yêu nhau rồi thì vẫn còn nhiều cơ hội, tớ bắt cậu ấy nói sau cũng được.”
Tôi hít sâu một cái. Nguyệt Nam Đình hồi hộp chờ quyết định của tôi.
Tôi gật đầu: “Được. Vậy từ bây giờ cậu chính là bạn gái tớ!”
“À không, cậu là bạn trai tớ!”
Nguyệt Nam Đình giúp tôi quàng khăn cổ lên, đan mười ngón tay vào tay tôi, kéo tay tôi đi.
“Thế bạn gái nhỏ của tớ, chúng ta đi hẹn hò đi.”
“Nếu đã hứa rằng khi tớ tỏ tình cậu vào ngày tuyết đầu mùa thì cậu sẽ kết hôn với tớ, vậy thì về sau chúng ta không được tách nhau ra đâu đấy!”
Tuy rằng tôi cũng không hiểu rõ ý cậu ấy lắm.
Nhưng tôi vẫn cứ gật đầu.
—
Phiên ngoại: Nguyệt Nam Đình
Lần đầu tôi gặp Cố Vũ Tiêu là vào đầu thu.
Khi đó tôi mới 10 tuổi, đi cùng mẹ tới du lịch ở nơi khác. Kết quả tôi đi lạc.
Trong lúc tôi bất lực, Cố Vũ Tiêu ngậm kẹo mút, chạy tới kéo tay tôi, nói: “Cậu khóc cái gì? Cứ đứng đây chờ là được.”
“Hay là đứng một mình nên cậu thấy buồn?”
“Thế tớ đứng đây chờ với cậu nha.”
Cố Vũ Tiêu cũng tầm tuổi tôi. Cậu ấy ra ngoài mua đồ giúp mẹ mình, sau đó gặp được tôi.
Tôi không biết nên diễn tả tâm trạng lúc ấy của mình như thế nào.
Cứ như là được đưa nước giữa trời nắng nóng vậy.
Cậu ấy đứng chờ mẹ tôi cùng tôi, vừa an ủi lại vừa chọc cười tôi.
Từ đó về sau, trong đầu tôi lúc nào cũng vang lên tiếng cười của cậu ấy.
Cố Vũ Tiêu nói: “Mẹ tớ nói rồi, nếu vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm tỏ tình thì hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Cậu ấy cười lên trông rất đáng yêu, tôi muốn mãi mãi ở bên cậu ấy.
Lúc ấy tôi đã nghĩ vậy.
Vì thế tôi nói thẳng: “Tớ rất thích cậu, ở bên tớ được không?”
Tôi không cảm thấy lời này không ổn chỗ nào vì cậu ấy cười rộ lên không ngừng, vì thế tôi càng muốn được ở bên cậu ấy hơn.
Tay cậu ấy rất ấm, tôi rất thích.
Cố Vũ Tiêu nói: “Nhưng bây giờ tuyết còn chưa rơi.”
“Cậu đáng yêu thật đó! Nếu lần sau cậu nói vậy vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì tớ sẽ nhất định kết hôn với cậu!”
Thấy tôi không tin, cậu ấy còn ngoắc ngón tay với tôi: “Tớ không lừa cậu đâu, tớ nói thật đó! Nếu lần sau cậu nói vậy vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì tớ sẽ nhất định kết hôn với cậu!”
“Bởi vì cậu chính là bạn nam đáng yêu nhất mà tớ từng gặp!”
2.
Một lúc sau, mẹ tôi tìm thấy tôi.
Trước khi chia tay, tôi hỏi tên của Cố Vũ Tiêu.
Nhưng do mọi người xung quanh quá ầm ĩ nên cậu ấy không nghe rõ tên tôi.
Sau đó tôi về quê mình.
Tôi cố gắng học tập, muốn thi đỗ trường trong thành phố của cậu ấy.
Như vậy thì tôi có thể gặp lại cậu ấy rồi!
Sống ở thành phố của cậu ấy hai năm, cuối cùng tôi cũng biết được trường của cậu ấy.
Cậu ấy ngày càng xinh đẹp hơn, tôi cảm thấy bản thân không xứng với cậu ấy.
Một ngày đẹp trời nào đó, tôi ở sân bay nhận ra Cố Vũ Tiêu sau đó giúp đỡ cậu ấy. Cũng từ sau hôm ấy, suốt mấy tháng liền, ngày nào tôi cũng mơ thấy cậu ấy.
Trong mơ, cậu là cô dâu của tôi, tôi đối xử với cậu ấy tốt nhất có thể.
Vì trong hiện thực tôi không có đủ dũng khí để tới gần cậu ấy.
Các bạn tôi đều cười nhạo tôi, nói rằng tôi có lòng riêng nhưng không có can đảm, chỉ có thể ôm người đẹp trong mơ.
Nhưng bọn họ không biết rằng tôi cùng Cố Vũ Tiêu đã hẹn ước với nhau từ trước.
Cậu ấy nói với tôi rằng, lần sau, nếu tôi tỏ tình cậu ấy vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì cậu ấy sẽ kết hôn với tôi.
Tôi cũng cảm thấy chuyện này vừa trẻ con vừa buồn cười, nhưng tôi vẫn rất mong chờ đến ngày tuyết rơi ấy.
Vì Cố Vũ Tiêu đã móc ngón tay với tôi.
Nên là tôi tin.
3.
Trước mặt Cố Vũ Tiêu, lần nào tôi cũng làm những trò hết sức ngớ ngẩn.
Mỗi lần thấy cậu ấy, tôi đều vô cùng căng thẳng, cả đầu rối bời.
Vì thế tôi mới mắc lỗi liên tục.
Các bạn tôi đều nói Cố Vũ Tiêu thích tôi.
Tôi kích động đến mức vài đêm không ngủ được. Các bạn đều cười nhạo, bảo rằng tôi là một kẻ yêu đương mà mất hết cả lý trí.
Nhưng đó là sự thật.
Hôm Cố Vũ Tiêu hẹn tôi đi xem phim cùng, tôi vô cùng bối rối không biết phải làm gì. Vì vậy, tôi liền hỏi ý kiến của Cố Vũ Tiêu trong mơ của mình.
Tuy rằng đó không phải Cố Vũ Tiêu thật nhưng nhất định người ấy có thể cho tôi một số lời khuyên hữu ích.
Hôm sau, quả nhiên Cố Vũ Tiêu bất ngờ khi thấy tôi.
Sau khi xem phim xong, tôi nhớ tới lời mà Cố Vũ Tiêu trong mơ nói với tôi.
Nếu không khí đã chín muồi rồi thì tỏ tình đi.
Suýt nữa tôi đã tỏ tình cậu ấy. May là tôi dừng lại được.
Đã bảo là phải chờ đến ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm rồi còn gì?
Ngày ấy đến rất nhanh.
Trong mơ tôi quyết đoán cắt đứt quan hệ với Cố Vũ Tiêu trong mơ của mình.
Bởi vì tôi muốn đối xử với Cố Vũ Tiêu ngoài đời thực tốt hơn nữa.
Cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày tuyết rơi ấy.
Tôi tỏ tình, Cố Vũ Tiêu đồng ý làm bạn gái của tôi.
Cả ngày hôm ấy, chúng tôi vui vẻ đi hẹn hò với nhau.
Trước khi chào tạm biệt, Cố Vũ Tiêu đưa cho tôi một bức thư tình, nói với tôi rằng thật ra hôm nay cô ấy cũng định tỏ tình tôi.
Tôi về nhà, mở thư ra thì đọc được lời bài hát trong đó.
Ở nơi nào đó mà tôi không biết, Cố Vũ Tiêu đang ôm bạn cùng phòng mà than trời oán đất: “Tớ cầm nhầm thư tình mà các cậu chẳng hé răng nói một tiếng. Các cậu đúng là chị em cây khế của tớ, tớ đã nhìn nhầm các cậu rồi!!”