Người phụ nữ năm mươi tuổi đó chính là bà nội của Lạc Bạch, Hồ Thúc Dung, bà là mẹ kế cha đã mất, chỉ sinh nuôi một đứa con gái duy nhất là Lạc Tòng Thi. Đường Thư Ngọc là cháu gái duy nhất của bà nên đặc biệt sủng ái.
Theo trong sách ban đầu, chị cả bị hủy dung, cha mẹ vô cùng đau khổ, trước mặt Đường Thư Ngọc muốn tìm một lời giải thích. Đường Thư Ngọc một mạch gào khóc, Hồ Thúc Dung đau lòng, không chỉ cáu giận lên cha mẹ mà còn đổ lỗi lên người chị cả hủy dung.
Chị cả Lạc Kim và chị hai Lạc Ngân là được cha mẹ nhận nuôi, trong mắt Hồ Thục Dung không coi hai người là cháu gái.
Bà từ sớm đã chạy đến cửa nhà khóc lóc om sòm, nhục mạ chị cả tâm địa độc ác ra tay tàn nhẫn.
Mắng cô biết rõ trong vườn mía có một con chó săn lớn mà vẫn đem cháu gái ngoan của mình đi, vốn có tâm mưu đồ hại người. Mắng cô rắp tâm bất lương, tự làm tự chịu, cũng gọi Từ Cường lúc đó đang ở hiện trường đến làm chứng.
Vốn chị cả là người bị hại lại biến thành một người phụ nữ xấu xa. Ngay cả nhà họ Lạc cũng bị nghi ngờ về gia phong giáo dưỡng, thường xuyên bị giội nước bẩn.
Hồ Thúc Dung chỉ vào mũi mẹ Lạc mắng: "Cái thứ không có lương tâm! Từ khi cô gả tới, tôi làm mẹ chồng, tôi có lỗi với cô không? Tôi đau lòng lão đại nuôi gia đình khó khăn, cho nên sống một mình, không muốn các người nuôi, không cho các người phiền phức. Các người làm thế nào để báo đáp tôi? Cháu gái tôi thương lão thái bà này cô đơn lẻ loi mới đi theo tôi, mà mới ở hai ngày liền bị đại nha đầu này hủy dung. Khi cô còn là con gái cô không ưa Thi Thi, không ngờ nó có bản lĩnh, gả vào gia đình tốt trong thành phố lớn, cô hại nó không được. Bây giờ con gái lớn của cô ghen tị với cháu gái tôi liền làm hỏng khuôn mặt của nó, sao tâm mẹ con các người lại độc ác như vậy? "
Mẹ Lạc miệng khó mở, bà vốn có tính cách dịu dàng, sẽ không cãi nhau. Mỗi lần bà vừa mở miệng liền bị Hồ Thục Dung chặn lại, căn bản không cho bà cơ hội phản bác.
Lạc Ngân giống tính cách của mẹ Lạc, ôn nhu hiền lương, nói chuyện nhẹ nhàng, âm thanh của cô đều bị bao phủ hoàn toàn dưới nước bọt của Hồ Thục Dung.
Vết thương của Đường Thư Ngọc đã được xử lý qua, nhưng máu trên mặt vẫn chưa lau đi. Trông rất đáng sợ, nhưng thực tế đã được xử lý tốt, thậm chí không để lại sẹo.
Cô ta im lặng rơi nước mắt, không nói lời nào.
Thiếu nữ non nớt trắng trẻo, lại đến từ thành phố, giáo dưỡng tốt là chuyện đương nhiên.
Những người có mặt ngay lập tức xua tan sự nghi ngờ đối với Hồ Thục Dung và Đường Thư Ngọc, tâm lý hướng về bọn họ, ánh mắt khi nhìn mẹ Lạc và Lạc Ngân đều thay đổi.
Cha Lạc là từ nơi khác chuyển đến đây, làm trưởng thôn của thôn Tây Lĩnh chưa đầy hai năm, vừa vặn gặp các chính sách cải cách.
Nền nông nghiệp thôn Tây Lĩnh đã phát triển đến một giai đoạn đỉnh cao, điều cần thiết bây giờ nhất chính là cải cách nông nghiệp. Tuy nhiên, thôn dân luôn tự hào về những thành tựu của họ trong quá khứ, đối với chính trị lại không nhạy cảm lắm. Trong lúc 'Cơn sốt xuống biển' và 'Cơn sốt gây dựng sự nghiệp' những năm 1990, bọn họ lại coi thường những người đổ xô đến các thành phố ven biển để phát triển.
Nông nghiệp đã phát triển đến giai đoạn đỉnh cao nhưng không có không gian để phát triển lên tiếp, do đó cha Lạc bị xem là một đại diện không có thành tựu chính trị. Thôn dân đã mất rất nhiều lòng tin đối với cha Lạc, ngay cả khi tầm nhìn của cha Lạc xuất sắc, thì cũng không đoán được phương hướng cải cách nông nghiệp.
Vốn là thôn dân vây xem đối với cha Lạc có một phần bất mãn, rất nhanh quay sang thiên vị Hồ Thục Dung và Đường Thư Ngọc.
Nhiều thôn dân bắt đầu thì thầm bàn tán: "Lạc Kim tính cách mạnh mẽ, cô ta không thích đọc sách, rất hay trốn học, nhưng đánh một cô gái như vậy thì quá độc ác rồi."
"Tôi đã nhìn ra Lạc Kim là người xấu tâm địa độc ác từ lâu, nếu ai mà lấy cô ta thì thật xui xẻo."
"Dì Hồ rất tốt bụng, có tố chất thanh cao, dạy dỗ có nguyên tắc. Chỉ ở điểm không ở chung với con trai và con dâu, đã là mẹ chồng tốt nhất thế giới. Đổi lại là tôi, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời kính dưỡng.
Lạc Bạch liếc nhìn người phụ nữ giọng cao nhất, chính là mẹ của Tú Cường.
Mẹ Tú thấy thu hút được ánh nhìn của mọi người, lập tức mở rộng giọng mà nói: "Lạc Kim là dạng con gái thế nào, tất cả các người đều nên biết. Lạc Kim thế này, Lạc Bạch cũng là thiếu niên bất lương như vậy."
Mụ ta vô cùng ghen tị với Lạc Bạch, vô cùng ngứa mắt. Nói đến cùng Lạc Kim là con gái, dù chán ghét đến đâu, cũng không có ai để so sánh. Nhưng Lạc Bạch thì khác. Cậu học cùng lớp với Từ Cường, so với Từ Cường nhỏ hơn hai tuổi. Người vừa đẹp trai thông minh còn hiểu chuyện và hiếu thảo, đem Từ Cường so đến đứng hình.
Mẹ Từ hận chết Lạc Bạch, hận không có cơ hội giẫm lên cậu. Mụ ta cảm thấy nếu không có Lạc Bạch, con trai bà sẽ không kém như vậy.
"Tuần trước Lạc Bạch đã đánh vỡ mặt con trai tôi. Tôi còn nghe nói nó luôn chống đối các giáo viên, thường thường trốn học còn lẫn lộn với tiểu thư vũ trường nữa. Tôi thấy, mấy đứa nhỏ của nhà họ Lạc chính là không thích nhìn thấy người khác tốt hơn mình, gốc rễ hỏng hết rồi. Bây giờ không cố dạy dỗ Lạc Bạch, coi chừng sau này nó sẽ bị cho vàotrại cải tạo thanh niên."
Thôn Tây Lĩnh nằm ở tỉnh Nam Việt. Tỉnh Nam Việt là trọng điểm phát triển mục tiêu của cải cách và mở cửa, trong các thế hệ sau này trở thành tỉnh kinh tế lớn nhất của Hoa quốc. Nhưng vào thời điểm này, cải cách kinh tế mới bắt đầu, hầu hết suy nghĩ của người dân trong tỉnh chưa quá thoáng.
Chống đối giáo viên và trốn học đã là những hành vi quá quắt, huống hồ đến việc lẫn lộn với tiểu thư vũ trường? Đến trại cải tạo thanh niên là một lời nguyền rủa độc ác.
Mẹ Từ há mồm ra là vu khống, làm cho tất cả những người vây xem đều tỏ ra ghét bỏ. Dưới cái nhìn của họ, tiểu thư vũ trường giống như gái bán d*m, bị bắt vào trại quản lý thanh niên chính là phạm tội.
Những người phạm tội chưa bao giờ có tiền đồ, nhất định phải tránh xa.
Trong lòng không ít người đều nghĩ khi về nhà họ nên nhắc nhở con cái, không được tiếp xúc với nhà họ Lạc, đặc biệt là Lạc Bạch.
Mẹ Lạc bực mình với mẹ Từ vì nói xấu con gái và con trai bà, bà không khỏi tăng cao tiếng nói: "Chị Từ, há mồm liền ra nước bẩn cũng không thể tùy tiện văng lung tung!"
Mẹ Từ giả vờ: "Chị cũng muốn tốt cho cô, các con cô đều là khoản nợ. Chị đây cảnh báo cô trước một tiếng để cô dạy dỗ lại cho tốt, miễn cho đến lúc có chuyện cô cũng không cứu được."
"Thím không cần phải đạo đức giả!" Lạc Kim nghe không nổi, chen vào đám đông chỉ mũi mẹ Từ nói, "Từ Cường bị đánh là đáng. Dạng người đê tiện như nó sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết, em trai tôi chỉ có lòng tốt giúp thím dạy dỗ nó thôi, không cần cảm ơn. Đi vũ trường thì sao? Chỗ đó được gọi là sàn nhảy. Con trai thím siêng năng đi còn hơn bất kỳ ai, ồ đúng rồi, còn có chú Từ càng chịu khó đi đến đó nữa. "
Mẹ Từ tức đến mặt mày xanh mét "Mày--"
Lạc Bạch nở nụ cười, chị cả thẳng thắng chính trực, chửi đến sảng khoái.
Mẹ Từ phẫn nộ cỡ nào cũng không dám khiêu khích Lạc Kim, người cay hơn bà, nhưng Lạc Kim lại không đủ tự tin đối mặt với Hồ Thục Dung, thậm chí còn không dám lớn tiếng.
Hồ Thục Dung tự xưng là một người có học. Trước đây khi còn ở cùng một chỗ, bà ta đã đặt ra rất nhiều quy tắc. Cả chị cả và chị hai đều phải vâng theo các quy tắc này, không nghe lời sẽ bị đánh. Bà ta có mặt ngoài công phu, ngay cả khi là hành hạ trẻ nhỏ, người khác sẽ khen ngợi bà ta có gia phong, là người chính trực thẳng thắn.
Những gì bà ta vừa nói đúng là không sao, chỉ có một bộ phận sự thật bị che giấu, ngay lập tức giành được hảo cảm của mọi người có mặt ở đây.
Trên thực tế, Hồ Thục Dung không sống cùng họ là vì bà ta không thích cha Lạc và mẹ Lạc, kể cả mấy người Lạc Bạch.
Ngôi nhà hiện tại bà ta đang sống là được nhà họ Lạc mua, nhà họ Lạc hàng tháng đều trợ cấp một chút tiền cho bà ta sinh hoạt. Những đồ tốt trong nhà, đều sớm gửi đến nhà bà ta.
Tất cả chi phí khi Lạc Tòng Thi đi học Đại học đều do cha Lạc gánh. Thời điểm bà ta chưa gả đi, xem thường xuất thân của mẹ Lạc nhất. Còn nói gì mà Lạc Kim ghen tị ngoại hình của Đường Thư Ngọc, đều là lời nói vô căn cứ.
Lạc Kim không sửa soạn, làn da rám nắng. So sánh với nhau, đương nhiên, chị ấy sẽ không đẹp như Đương Thư Ngọc biết ăn diện còn có làn da trắng trẻo. Thế nhưng chỉ cần coi đường viền ngũ quan, sẽ phát hiện thấy Lạc Kim đẹp hơn. Sau khi nẩy nở, chị ấy sẽ không hề thua kém ngôi sao Hồng Kông bây giờ.
Đôi mắt Hồ Thục Dung lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi Lạc Kim: "Kim nha đầu, tôi hỏi cô một câu, cô trả lời một câu."
"Dạ." Lạc Kim sốt sắt nắm góc áo, mẹ Lạc và Lạc Ngân đứng ở hai bên cạnh cô.
Hồ Thục Dung: "Có phải cô biết trong vườn mía có một con chó săn lớn không?"
Lạc Kim: "Vâng."
Hồ Thục Dung: "Cô biết sao còn dẫn Đường Thư Ngọc đi khiêu khích con chó săn lớn? Tôi hỏi cô một lần nữa, có phải cô làm A Ngọc bị thương trên trán đúng không?"
Lạc Kim: "Vâng, nhưng......"
Hồ Thục Dung phớt lờ cô, quay sang nói với mẹ Lạc: "Đái Gia Hiền, cô hiện tại muốn thế nào? Cô muốn Lạc Kim làm gì để bù đắp vết thương của A Ngọc? Không cần phải xin lỗi và bồi thường. Nhà chúng tôi không thiếu cái này. Tôi nghĩ, tôi phải cùng con rể hảo hảo bàn luận việc này."
Mẹ Lạc lập tức có chút hoảng, vội vàng gọi Hồ Thục Dung nói lại cho tốt.
Lý do khiến bà lo lắng là cha của Đường Thư Ngọc, vài tháng trước Đường Trấn đã giúp thôn Tây Lĩnh kéo một con đường tiêu thụ mía. Nếu bây giờ vì Đường Thư Ngọc mà chọc giận Đường Trấn, nói không chừng con đường tiêu thụ mía này sẽ bị hủy.
Cha Lạc luôn tìm phương hướng cải cách, nhìn thấy một con đường mơ hồ từ ngành công nghiệp đường ở thôn Tây Lĩnh.
Do doanh thu của đường tốt, rất nhiều người trong thôn trồng mía, đặc biệt là Quách Tống Đạt người có vườn mía lớn nhất. Ban đầu cây mía trong thôn được ký hợp đồng với một nhà máy đường ở thành phố lân cận, nhưng dưới tình huống không biết thị trường, thôn dân như cũ vẫn mở rộng sản xuất, dẫn đến tình trạng cung quá mức cầu.
Sau đó, trong thôn xây dựng một nhà máy đường, ký hợp đồng với mía trong thôn Tây Lĩnh, sản xuất rất nhiều đường. Trong nhất thời mang lại sự thịnh vượng giả dối, càng khiến thôn dân trồng mía mạnh mẽ hơn.
Không xong là làn gió cải cách hệ thống Marketing đã thổi vào ngành công nghiệp đường. Mô hình kinh doanh trước đó là sản xuất và bán hàng không tiếp xúc nhau. Sau cải cách, thị trường bán lẻ được mở, nhưng mà nhà máy thiếu kinh nghiệm Marketing, con đường thị trường và vốn lưu động.
Hiện giờ, nhà máy đường tích lũy một số lượng lớn đường, không thể bán ra, không có tài chính. Trong trường hợp không đủ tài chính, chỉ có thể cấp chứng từ cho thôn dân. Điều này khiến người dân không muốn bán mía cho nhà máy đường, nhưng không có thị trường tiêu thụ nào khác.
Vì vậy, cha Lạc, với tư cách là trưởng thôn, nhu cầu cấp bách hiện giờ là một con đường tiêu thụ mía.
Đường Trấn đúng lúc xuất hiện, giải quyết vấn đề cấp bách này.
Ban đầu phát triển, cho dù cha Lạc có chút nghi ngờ, các thôn dân lại không muốn buông tha đầu dê béo này, buộc cha Lạc phải đồng ý. Trên thực tế, Đường Trấn là một con sói đội lốt cừu.
Mục tiêu chân chính của gã là vùng đất rộng rãi của thôn Tây Lĩnh.
Thế hệ sau, Hải Thị và Quảng Thị, tiếp giáp với thôn Tây Lĩnh, đã nhanh chóng phát triển thành các thành phố cấp 1. Giá nhà tăng vọt, đến mức hai thành phố đã liên tục không ngừng mở rộng bản đồ, đưa các thôn xóm xung quanh sáp nhập vào lãnh thổ thành phố.
Chỉ có thôn Tây Lĩnh bị kẹp ở giữa, bị bỏ lại bởi vì ô nhiễm môi trường. Ngay cả khi được sáp nhập vào lãnh thổ Hải Thị, cũng như cũ không ai đến phát triển vùng đất này. Mãi đến giai đoạn sau này nhà nước bắt đầu cải tạo môi trường, thôn Tây Lĩnh mới có dấu hiệu hồi sinh.
Chuyện Đường Trấn có con đường tiêu thụ mía, bây giờ còn chưa đường truyền ra ngoài.
Cho nên những người vây xem vẫn bình tĩnh, không hoàn toàn nghiêng về Hồ Thục Dung và Đường Thư Ngọc.
Lạc Bạch chen vào đám đông, che trước người mẹ Lạc, đối mặt với Hồ Thục Dung: "Bà nội, chỉ bằng lời nói của một mình em họ mà kết luận rằng chị cả làm hại cô ta, con không phục. Ngài nói chị cả đẩy em họ, nhưng theo con thấy thì lại là em họ đẩy chị cả vào miệng chó săn. Nếu không phải lúc ấy chú Quách đang ở đó, thì bây giờ người bị gặm một miếng thịt lớn trên mặt chính là chị cả." Ánh mắt cậu lạnh lùng: "Em họ, em nói xem anh nói đúng hay không đúng?"
Cả người Đường Thư Ngọc run rẩy, khóc nức nở trốn sau lưng Hồ Thục Dung: "Bà ơi, con đau lắm".
Hồ Thục Dung tức giận đến ngực đau: "Còn nhỏ tuổi, đổi trắng thay đen. Lạc Bạch, tôi nghĩ cậu ít gì cũng là bản tính thuần lương, cậu nhìn xem bây giờ ai là người bị thương?! Cậu nói lời này, lương tâm không đau? Đái Gia Hiền, cô nhìn cô dạy ra con trai con gái tốt! Một người hủy dung người khác, một người đổi trắng thay đen, quả nhiên là hư thấu."
Lạc Bạch: "Bà nội, con chỉ nói những gì còn thấy bằng mắt của mình. Tiểu Bảo có thể làm chứng, chú Quách cũng có thể làm chứng."
Lạc Lai Bảo: "Con tận mắt nhìn thấy em họ bị con chó săn lớn đuổi theo. Chị cả muốn kéo cô ta, cô ta liền đem chị cả đẩy vào miệng con chó săn lớn. Vết thương trên trán cô ta, là do chính mình đứng không vững tự ngã ra.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Quách Thông Đạt khiêng một bó mía đến đây, thấy vòng người vây xem liền hỏi thêm vài câu. Vì vậy, chú bị đẩy lên phía trước để hỏi chuyện. Chú nhìn về phía Đường Thư Ngọc cúi đầu núp sau lưng Hồ Thục Dung, trên mặt không biểu tình, rốt cuộc là không quá thích.
"Lạc Bạch không nói dối."
Tức khắc, ánh mắt của quần chúng vây xem nhìn Đường Thư Ngọc liền không đúng.
Nghe lời nói kia, rõ ràng là bản thân Đường Thư Ngọc bị mắc kẹt trong miệng chó săn, Lạc Kim chạy lại cứu ả ta. Ả lại lợi dụng thời cơ đẩy người đến miệng chó săn, không ngờ bị ngã đập đầu. Bây giờ còn muốn trả đũa, tâm này cũng quá xấu rồi.
Ai mà không biết con chó săn lớn trong vườn mía Quách Thông Đạt hung dữ như thế nào. Trên mặt thật bị gặm một khối thịt, đời này xem như hoàn toàn xong rồi.
So với vết thương nhỏ không nhất định lưu sẹo của Đường Thư Ngọc, này là không thể sánh bằng.
Nghĩ như vậy, khi mọi người nhìn cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo, trong lòng vô thức phát lạnh.
“Lấy oán trả ơn, đây không còn là vấn đề của nhân phẩm nữa.”
"Tuy rằng thím Hồ không sống cùng con trai, nhưng ngôi nhà mới sống một mình không hề rẻ chút nào nha."
"Nhà họ Lạc làm người, mọi người đều xem ở trong mắt, bổn phận thành thật. Vừa nãy có người nói Lạc Kim và Lạc Bạch hư như vậy, tôi liền nghi ngờ điều đó không đúng."
Những người vừa rồi đối với nhà họ Lạc gia sinh ra hoài nghi, giờ phút này tự vả miệng, không chỗ dung thân. Sự bối rối biến thành sự bất mãn với Hồ Thục Dung và Đường Thư Ngọc.
Hồ Thục Dung giận đến phát run, Đường Thư Ngọc cúi đầu nhỏ giọng khóc thút thít: “Không, không phải như vậy, anh Từ cũng ở đó, có thể làm chứng cho con.”
Tròng mắt mẹ Từ chuyển qua, lập tức nói: “Được, hiện tại tôi gọi Từ Cường đến nói rõ ràng. Không chừng có người vội vàng đi lấy lòng người nào đó, nói dối vu khống một cô gái nhỏ không quyền không thế cũng không nhất định. Làm một người đàn ông, phải xứng đáng với lương tâm.”
Mặt Quách Thông Đạt trầm xuống: “Chị Từ, lời này của chị có ý gì?”
Mẹ Từ: “Không nói tên nói họ, ai nhận chính là chột dạ.”
Tuy tính tình Quách Thông Đạt tốt cũng bị diễn xuất của mẹ Từ ghê tởm đến tột cùng, không muốn cùng bà ta nói chuyện nữa. Mẹ Từ chính mình thắng lợi, về nhà gọi Từ Cường ra.
Mẹ Từ lôi kéo Từ Cường: “Mau lên, nói tất cả những gì con nhìn thấy. Không cần sợ người khác trả thù, mẹ ở đây, xem ai dám bắt nạt con.”
Thời điểm nói lời này, bà ta còn như có như không nhìn Lạc Bạch.
Lạc Bạch cười như không cười, nhìn Từ Cường: “Mau nói đi, tôi tuyệt sẽ không mang thù, càng không nhằm vào cậu. Thím Từ có câu nói rất đúng, làm người phải có lương tâm. Bất quá ở đây tôi còn có một câu, làm người phải biết ơn, đừng quay đầu liền đem ân tình quên đến không còn một mảnh. Ngài nói đúng không, thím Từ.”
Săc mặt mẹ Từ khó coi, còn Từ Cường lại là biểu tình cứng đờ.
Thời điểm mẹ Từ tìm tới, Từ Cường muốn miêu tả Lạc Kim bằng ngôn ngữ ác độc nhất, nhưng vừa thấy Lạc Bạch gã lại nhớ tới những lời cảnh cáo vừa nãy. Gã không chỉ sợ công việc của cha Từ mất, mà còn sợ việc gian lận trong các kỳ thi, lừa gạt lãnh đạo trường học bị chọc thủng.
Vì vậy, Từ Cường nhỏ giọng trả lời: “Lạc Kim không có đẩy Đường Thư Ngọc.”
Tức khắc nụ cười đắc ý dào dạt trên mặt mẹ Từ đông cứng lại, Đường Thư Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt có máu đọng nhìn rất âm trầm.
Sắc mặt Hồ Thục Dung càng thêm khó coi, bên tai nghe mọi người khe khẽ nói nhỏ, trong lòng vô cùng tức giận.
Sự căm ghét ban đầu đối với Lạc Kim, thời điểm này đã biến thành chán ghét với Lạc Bạch. Nếu không phải thằng nhóc này xen vào, mình làm sao sẽ bị cười nhạo?
Đồng thời Hồ Thục Dung cũng kinh ngạc, trước kia không phải Lạc Bạch vẫn luôn là thằng mọt sách sao?
Đường Thư Ngọc nan kham đến rớt nước mắt, trong lòng cũng hận chết Lạc Bạch nhiều chuyện.
Mẹ Từ xám xịt kéo Từ Cường rời đi, Lạc Bạch gọi bà ta lại: “Thím Từ, ngài vừa rồi nói tôi chống đối giáo viên, thường xuyên đến vũ trường thành phố tìm tiểu thư, là tận mắt nhìn thấy à?”
Mẹ Từ ấp úng: "Không - tôi là nghe nói, nghe người khác nói."
Lạc Bạch: "Nghe ai nói?"
Mẹ Từ: "Nhà máy có nhiều người tới tới lui lui như vậy, tôi không nhớ rõ. Nói tóm lại, không có lửa làm sao có khói. Có người nói, chuyện đó có khả năng là thật."
Ánh mắt Lạc Bạch dần dần biến lãnh: “Thím Từ, ngài so với tôi càng hiểu nhân ngôn đáng sợ. Thuận miệng nói những điều không có căn cứ, nếu muốn truy cứu lên, ngài sẽ bị bắt vì tội phỉ báng.”
Chạm vào luật pháp, thái độ mẹ Từ ngay lập tức thay đổi từ đúng lý hợp tình sang sợ hãi: "Chỉ là thuận miệng nói nói, cũng không đến mức……”
Hàng xóm của Lạc Bạch, một đại thẩm trung niên, đe dọa nói: “Thím Từ, không thể nói như vậy. Ba người thành hổ, không phải có thể hại chết người sao? Thím thế nào cũng là một người làm mẹ, sao lại hồ đồ như vậy!”
Những người vây xem cũng chỉ chỉ trỏ trỏ mụ ta: “…… miệng thím lúc nào cũng như cái lia, bây giờ càng ngày càng không biết đúng mực.”
Mẹ Từ còn muốn ngụy biện, mẹ Lạc đã đi đến trước mặt mụ ta: "Chị Từ, mời chị xin lỗi con gái và con trai tôi."
Mẹ Từ khi dễ mẹ Lạc đã quen, nhất thời bị thái độ của bà chọc giận. Đang muốn trả lời một cách mỉa mai liền nghe được âm thanh cảnh cáo ở bên Lạc Bạch: “Thím Từ, nhà máy của chú Từ đang xem xét thăng chức cho chú ấy đi”
Mẹ Từ bất ngờ nhìn Lạc Bạch và mẹ Lạc, nhớ về mối quan hệ giữa cha Lạc và nhà máy nhất thời hối hận. Nếu mẹ Lạc và nhà bà nói, làm chồng mình không thể thăng chức lên chủ nhiệm, mụ ta có bị đánh chết không?
Vì thế mụ hậm hực xin lỗi, tự giác mất mặt, Từ Cường một tay kéo mẹ gã đi.
Những người khác thấy không còn kịch xem, dần dần tản đi.
Xoay người đối mặt với Hồ Thục Dung và Đường Thư Ngọc, trong lòng Mẹ Lạc cảm thấy phẫn nộ, mặt lạnh, lần đầu tiên phớt lờ hiếu đạo của người làm dâu. Nửa câu nói đều chưa mời hai người vào nhà ngồi, càng không nói tới tiền thuốc men của Đường Thư Ngọc.
Đợi nửa ngày, không người nào tới dỗ dành Hồ Thục Dung tức giận: “Được, các người đã cùng nhau bắt nạt bà già này. Chờ tôi về, tôi sẽ nói với con rể!”
Nói xong, kéo Đường Thư Ngọc rời đi.
"Đợi đã." Lạc Bạch chọn mấy cây mía đi đến trước mặt Hồ Thục Dung và Đường Thư Ngọc, đưa mía cho bọn họ đồng thời thấp giọng nói: "Bà nội, ngài đem dượng ra dọa ra chúng con bởi vì trong mắt ngài là cha con dựa vào dượng. Nhưng tại sao ngài không biết là dượng càng muốn cha con dùng con đường tiêu thụ đó? Bà nội, ngài quay về hỏi một chút, cũng thay con truyền đạt một câu cho dượng, có việc nhờ người khác cũng đừng bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng. Ai không phải kẻ ngốc? Nhưng cũng đừng thực sự coi mọi người là kẻ ngốc."
Đường Trấn hợp tác cùng nhà máy tiêu thụ đường kia, đối phương muốn thu mua số lượng lớn mía với giá thấp trong thời kỳ đường ăn khan hiếm. Sau lưng người phụ trách kia có quan hệ, Đường Trấn là muốn quan hệ kia, để được phê chuẩn để xây dựng nhà máy plastic.
Gã đã mua rất nhiều đất với giá thấp, xây dựng một nhà máy plastic và hoàn toàn gây ô nhiễm môi trường.
Kiếm đủ tiền, để lại một mớ hỗn độn, vỗ mông chạy lấy người, lắc mình biến hóa thành một doanh nhân bất động sản nổi tiếng.
Thực là một cái kế hay, một đường bay thẳng lên mây. Hồ Thục Dung xác thật như lời của Lạc Bạch, cho rằng gia đình cha Lạc đều dựa vào con rể mình, vì vậy từ trước đến nay không cho bọn họ xem sắc mặt tốt. Bây giờ vừa nghe, vốn không tin, nhưng khi Lạc Bạch ôn hòa mỉm cười, thong dong nhắc tới những việc này, trong lòng không khỏi có chút do dự.
Nhưng đừng thực sự làm hỏng chuyện tốt của con rể.
Ngược lại còn cảm thấy Lạc Bạch kỳ lạ.
Mặc dù ban đầu nó rất thông minh, nhưng không dễ thấy, không dẫn người khác chú ý. Bây giờ nó trông có vẻ tà tính, không làm người thích. Nhìn qua ánh mắt khiếp người kia, thật đáng sợ.
Chẳng lẽ trước đây nó ngụy trang?
Quá tà tính.
Càng xem, càng cảm thấy xấu xa.
Hồ Thục Dung không yên tâm.
Lạc Bạch lại nhìn Đường Thư Ngọc, ả là người hại chết cậu trong tương lai, hiện giờ đã có ý xấu, sau khi lớn lên càng không có lương tâm.
Loại người này, thật sự hoàn toàn không có biện pháp nào cho chút thiện ý.
“Đường Thư Ngọc, rất vui được gặp cô. Sau này thỉnh nhiều chỉ giáo.”
Vô luận là thành tích thi đại học bị thay đổi, bị đâm gãy hai chân, hay là tai họa ập đầu mất mạng.
Tác giả có điều muốn nói: bàn tay vàng tráng kiện nhất người —— Đại Bảo ca.
Lạc Bạch của nguyên tác và Lạc Bạch cùng xuyên không tính cùng một người, hiện tại là Đại Bảo ca, nói nhiều con đường dã!
( Đại bảo ca = Lạc Bạch)