Ở trước cửa có hai cây cổ thụ tuy không biết tên là gì nhưng trông rất có khí thế. Bên cạnh đó là thảm cỏ xanh mơn mởn, hồ nước trong vắt như bầu trời mùa thu cùng dãy biệt thự mang phong cách kiến trúc hiện đại.
Đúng là khu nhà giàu có khác. Vẻ xa hoa, hào nhoáng ấy luôn khiến người ta có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Lúc này ngoài trời đã tối hẳn, những ánh đèn màu cam được bật lên ở khắp nơi trong biệt thự. Tôi từ từ đi chậm lại, do dự không biết phải mở lời như thế nào. Nếu bây giờ tôi không bày ra dáng vẻ của một người thật chín chắn và trưởng thành thì thế nào cũng bị Chu Tư đối xử như một đứa trẻ.
Tôi hít một hơi thật sâu, tưởng tượng mình chính là chủ nhân của ngôi nhà này. Ưỡn ngực rồi ngẩng cao đầu bước đi trên bãi cỏ băng qua bể bơi tiến vào trong biệt thự.
Vừa vào phòng tôi đã ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng rất dễ chịu.
Tôi khẽ gọi: “Chu Tư” nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Căn nhà khá rộng rãi, tôi thấy tò mò bèn đi quan sát xung quanh, khi đi ngang qua phòng bếp tôi nhìn thấy Chu Tư đang đứng trước bàn nấu ăn quay lưng về phía mình.
Chắc là do nghe thấy tiếng động nên Chu Tư hơi nghiêng đầu. Tôi thoáng giật mình theo bản năng bèn nuốt nước bọt
Còn Chu Tư thì coi như không có gì, tiếp tục làm việc của mình, quay lưng lại rồi nói: “Nếu em khát thì có thể lấy nước trong tủ lạnh“
Những lời tôi tự biên tự diễn trong đầu mình nãy giờ có lẽ không có cơ hội để thực hành rồi. Cuối cùng, tôi chỉ có thể ừ một tiếng rồi buông túi xách trên tay xuống đi đến bên tủ lạnh lấy nước uống.
Chiếc tủ lạnh có hai cánh màu trắng, ở ngăn giữa chứa đầy đủ trái cây và các loại nước uống. Tôi cùng không khách khí nữa bèn lấy một ít mận khô, dâu tây và một quả anh đào ngọt ngào bỏ vào miệng.
Lúc quay đầu ra tôi suýt đụng phải một bức tường thịt, chẳng biết Chu Tư đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Tôi vô thức lùi lại một bước, ôm mận và dâu tây trong lòng bàn tay, lưng dựa vào tủ lạnh nhìn như một chú chuột hamster.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng nên không khí có chút ngượng ngùng.
Chu Tư đứng cách tôi không xa, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hiện rõ sự châm biếm.
Tôi cũng liếc anh ta một cái rồi tiếp tục nhai quả anh đào trong miệng.
Quả anh đào này rất ngon, giòn giòn ngọt ngọt, đối với một người cả ngày nay chưa có gì bỏ vào bụng như tôi thì chính là mỹ vị.
Chu Tư không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đào hoa nhìn tôi giống như đang chờ tôi ăn xong.
Anh ấy có một vóc dáng đẹp, cao hơn so với gã đàn ông tồi kia, trông tầm khoảng 1m85. Tất nhiên tôi cũng không lùn, tôi cao 1m65.
Khổ nỗi là hôm nay tôi đi giày bệt, thấp hơn anh ấy đến 20cm nên đành phải ngước lên nhìn.
Ở khoảng cách gần nên tôi thậm chí có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của Chu Tư. Không biết anh ấy có chăm sóc da hay không mà làn da trắng nõn như vắt được ra nước vậy.
Tôi phải thừa nhận Chu Tư trông khá đẹp trai. Do ở nhà nên anh ấy mặc một chiếc áo phông chữ T tối màu khiến cho bờ vai và eo thon gọn hơn, những đường nét trên cánh tay cũng trở nên mịn màng hơn, trông trẻ ra vài tuổi nhưng lại làm mất đi dáng vẻ thành đạt trước kia.
Tôi đã được nghe không ít chuyện của Chu Tư từ Chu Hoan, ví dụ như thời sinh viên đã từng có một cô gái chặn trước cửa nhà anh để tỏ tình. Một lần khác, có cô gái vì muốn theo đuổi Chu Tư bèn thổ lộ tình cảm của mình ở nơi công cộng. Và tất nhiên người luôn để mắt cao hơn đầu như Chu Tư sẽ không đồng ý rồi.
Bỏ qua những phương diện khác thì chỉ riêng khuôn mặt này thôi cũng khiến Chu Tư gặp phải không ít đào hoa.
Bỗng nhiên Chu Tư đưa lòng bàn tay của mình đến trước môi tôi.
Tôi vừa nhìn đã hiểu bèn nhả hột anh đào đang ngậm trong miệng ra.
Chu Tư nhìn tôi với vẻ mặt ghét bỏ: chậc, chậc hai tiếng.
Tôi chợt nhận ra thứ anh ấy muốn là trái cây trong tay tôi.
Tất nhiên tôi cũng chịu yếu thế bèn nói: “Anh chê tôi à?”
“Em đoán xem”
“Chẳng phải anh cũng không từ chối sao? Anh có quyền gì mà chê tôi?”
Chu Tư nhìn tôi không nói gì nhưng ánh mắt ấy làm tôi thấy mất tự nhiên.
Cũng may Chu Tư không muốn làm tôi khó xử nên đã ném cái hột vào sọt rác rồi đi rửa sạch tay. Anh ấy nói anh ấy đã làm xong bữa tối, giờ có thể ăn được rồi.
Tôi nhìn miếng bít tết chiên và ít salad rau bàn bèn nói đùa rằng: “Không ngờ ông chủ lớn như anh cũng biết nấu nướng đấy”
Chu Tư đang cầm đ ĩa salad bên tay trái và miếng bít tết bên phải quay sang hỏi tôi: “Nói gì đấy?, Em rất hiểu anh sao?”
Tôi bị hỏi ngược lại bèn phản bác:”Anh Chu à, dù sao em với anh cũng quen nhau được gần hai mươi năm rồi, có gì mà không hiểu chứ ”
Tôi khẽ nhăn mặt, cảm thấy hai tiếng “Anh Chu” mình vừa gọi rất khó nghe
Nhưng người đằng kia đã ngồi trên bàn ăn, hai chân mở tự nhiên, không thèm quan tâm đ ến tôi.
Tôi đảo mắt, cái khí thế vương giả kia lại xuất hiện khiến tôi không thích nghi kịp.
Chu Tư lên tiếng hỏi tôi: “Em có muốn ăn cơm không?”
Tôi lắc đầu, đi về phía anh ta.
Tôi đã nghĩ rằng bản thân sẽ thấy rất căng thẳng nhưng kì lạ là không. Tôi tự nhiên ngồi vào lòng Chu Tư, vòng tay qua ôm cổ anh ấy như một con hồ ly rồi nói: “Anh Chu, em muốn ăn thịt anh”
Chu Tư không hề đẩy tôi ra thậm chí còn duỗi tay ôm lấy eo tôi. Tôi chưa từng làm thế này với người đàn ông nào nên không biết tại sao cơ thể mình lại có những biểu hiện kì lạ như vậy.
Cách lớp áo mỏng, tôi cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay của Chu Tư, ngửi thấy mùi hương nam tính nhàn nhạt trên người anh ấy. Đó không phải mùi nước hoa nhưng rất dễ chịu.
Nghĩ lại tôi không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì trước kia chỉ có một mối tình là Trần Chí Thành, rất nhiều lần đầu tiên đều trải qua cùng anh ta, không hề có tí kinh nghiệm nào nên giờ phút này tôi đang điên cuồng gào thét trong lòng.
Tôi chủ động hôn Chu Tư. Dù sao thì việc đến nước này cũng là do tôi nên cứ tấn công giành ưu thế trước đã..
Tim tôi đập rất nhanh, khi môi tôi chạm vào đôi môi mềm mại của Chu Tư, hơi thở nam tính của anh ấy tựa như đang vây quanh tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng bối rối.
Tôi không biết phải làm sao cả? Giờ phải li3m trước? Hay là m*t? Hay là lè lưỡi ra?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ nên làm gì trước thì đã bị Chu Tư nhấc bổng đặt lên bàn ngồi.
Khuôn mặt của Chu Tư tiến gần lại phía tôi mang theo nụ cười xấu xa. Giờ đây trong mắt của anh ấy, trông tôi giống như một chú chim đang sợ hãi.
“Em muốn ăn tôi?” Chu Tư hơi nhướn mày, cả người toát ra hơi thở yêu nghiệt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy người trước mắt rất xa lạ còn bản thân chỉ là một con kiến nhỏ bé không thể đối phó được với anh ta.
Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ: “Sao vậy? Không được à?”
“Được”
Tôi cảm thấy giọng điệu của Chu Tư lúc này nghe có chút hư hỏng.
Anh ấy đặt tay lên bên hai hông tôi rồi lười biếng cúi đầu xuống đối mặt với tôi. Đột nhiên anh ấy mổ nhẹ vào môi tôi. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn nước nhưng khiến tim tôi co rút, đập mạnh liên tục.
Tôi nghe thấy giọng Chu Tư văng vẳng bên tai: “Lệ Lệ, nếu em không ăn được thì tôi sẽ dạy em.”