Hóa ra trong lòng Chu Tư, Trần Chí Thành vẫn chỉ là một cậu bé, đây chắc chắn là sự khác biệt về tuổi tác. Dù sao thì Chu Tư cũng hơn tôi tám tuổi, hơn nữa anh ấy còn thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, mà Trần Chí Thành chỉ là một tân binh ở nơi làm việc, không có lai lịch và địa vị.
Tôi nhìn kính chiếu hậu thấy Trần Chí Thành nằm trên mặt đất đang cố gắng đứng dậy, hình như anh ta bị thương rất nặng. Tôi không thể không hỏi Chu Tư: “Anh muốn làm gì với anh ta?”
Chu Tư nói: “Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi nói những lời vô nghĩa này, Chu Tư mở cửa rồi xuống xe. Tôi nhìn theo bóng lưng của Chu Tư, trông rất vững chãi.
Ngồi trong xe một lúc, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được liền chạy tới tìm hiểu coi sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Tư vừa đánh Trần Chí Thành nên bây giờ anh ấy gọi xe cứu thương.
Khi tôi đến, tôi nghe Chu Tư nghiêm túc nói: “… CCTV ở cổng khu chung cư đã quay được tất cả những hành động của anh với Tạ Lệ, nếu tôi báo cảnh sát, chỉ sợ là anh sẽ không có cách gì có thể nói nổi rồi để lại một tiền án…”
Có lẽ lúc này Trần Chí Thành đã biết sợ, anh ta nhìn chằm chằm Chu Tư không chớp mắt, hỏi: “Nếu anh muốn báo cảnh sát thì báo đi! Tôi không sợ!”
“Không sợ? Cha mẹ anh ở quê khổ cực dạy dỗ nuôi nấng anh nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng có được một công việc tốt mà nhỉ, nếu tôi muốn ngáng đường anh thì nói thật, cũng chẳng khác gì giẫm chết một con kiến đâu.”
Trần Chí Thành im lặng.
Chu Tư đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nhìn anh ta: “Lát nữa xe cứu thương sẽ đến, không tiễn.”
Nói xong anh ấy quay người lại, chắc là không ngờ tôi đứng sau lưng anh ấy nên anh hơi dừng một chút.
Tôi lúng túng cong môi cười với Chu Tư.
Nghe những lời anh ấy vừa nói, tôi mới hiểu sâu sắc thế nào là khoảng cách giữa người với người. Chu Tư có thể nói rõ ràng về mối quan hệ này, buộc
Trần Chí Thành phải buông tay. Anh ấy có năng lực và thủ đoạn, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Một phần lý do tại sao tôi luôn ghét do Chu Tư trước đây là do tôi thường nghe tên anh ấy từ cha tôi. Khi cha tôi say ông luôn thích nói linh tinh với tôi: “Chu Tư không phải là người đơn giản, tuổi còn nhỏ mà đã rất chững chạc*, không biết sao mà Lão Chu nuôi dạy được một đứa con trai ưu tú như vậy. Mấy thứ tốt đẹp đều bị nhà họ Chu chiếm hết rồi.”
Tôi thực sự không thích nghe cha tôi nói về nhà họ Chu với giọng điệu xúc phạm và sự chua ngoa như vậy vì tôi và Chu Uyển là bạn thân. Nhưng cha tôi luôn nói với tôi: “Con là bạn thân Chu Uyển, con cũng nên học hỏi nhiều hơn từ anh trai Chu Tư của cô bé đi. Khi con còn nhỏ, con còn luôn nói rằng lớn lên sẽ gả cho Chu Tư mà, có phải con quên rồi không…”
Tôi chỉ cảm thấy cha tôi bị bệnh rồi. Nói chung cũng là chuyện của tự năm tháng nào rồi, mà cha tôi vẫn còn can đảm để đề cập đến nó. Tất nhiên là tôi đã sớm quên mấy chuyện lúc ba tuổi từ lâu rồi.
Nhưng có một điều tôi phải thừa nhận là Chu Tư thực sự có nét quyến rũ của lứa tuổi của anh ấy.
Chu Tư sải bước đi về phía tôi, anh ấy không kìm được giơ tay ra trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi: “Xem ra em không có trí nhớ lâu dài thật.”
Tôi không giãy giụa mà ngoan ngoãn đi theo anh ấy.
Thấy tôi không nói gì, Chu Tư nhướn mày: “Sao? Ngoài đầu gối ra, còn có chỗ nào bị thương à?”
Tôi nhìn đầu gối bị trầy da của mình rồi lắc đầu: “Không có chỗ nào không ổn hết.”
Lại lần nữa đến biệt thự của Chu Tư làm tôi có một loại ảo giác như cách xa cả một thế giới. Cách đây không lâu, tôi từng có một cuộc trao đổi chuyên sâu với Chu Tư tại đây cơ mà.
Sau khi xe dừng lại, Chu Tư đi vòng qua ghế phụ lái sau đó trực tiếp bế tôi ra khỏi xe.
Vừa vào phòng, Chu Tư liền đi tìm hòm thuốc rồi đi ra, còn tôi thì ngồi trên sofa, anh ấy ngồi xổm dưới đất kiểm tra vết trầy xước trên đầu gối tôi.
Chỉ là vết thương ngoài da thôi nhưng nhìn cũng khá đáng sợ. Da ở hai đầu gối đã bị ma sát đến mức bật ra, chỗ đó còn có máu đỏ rỉ ra, chưa kể còn lấm tấm một ít bụi đen, nhìn vậy có chút giống máu thịt mơ hồ.
Chu Tư nói chút nữa sẽ hơi đau một chút, nên bảo tôi cố nhịn. Nhưng tôi không ngờ lại đau như vậy! Không biết anh ấy đổ thứ chất lỏng gì lên vết thương của tôi mà lại khiến tôi đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Chu Tư cong môi cười, trông có vẻ hả hê lắm: “Đau chết em thì thôi, cho em nhớ.”
Nước mắt tôi cũng thi nhau rơi luôn rồi: “Đau đau đau!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng thật ra động tác của Chu Tư khá nhẹ nhàng: “Nhớ kỹ đấy, sau này gặp mấy chuyện như vậy đừng thể hiện gì, nhất là ban đêm, hơn nữa em lại còn là con gái, em có biết nguy hiểm thế nào không?”
Tôi im lặng.
Chu Tư tiếp tục nói: “Cho dù có là chia tay rồi cũng đừng quay đầu lại. Đàn ông ăn vụng một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai.”
Tôi bất giác phàn nàn: “Sao anh cứ dài dòng như bố em thế?”
Chu Tư nói: “Vậy em gọi anh là cha nghe xem nào?”
Tôi không nói nên lời: “Anh bị bệnh à.”
“Nhớ kỹ, đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì.”
“Còn anh, anh cũng không phải là thứ tốt đẹp gì à?”
Anh ấy bốn lạng đẩy ngàn cân* nói: “Tự em trải nghiệm”
(*四两拨千斤: dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.)
“Trải nghiệm thế nào?”
“Em muốn trải nghiệm thế nào cũng được.”
Sau đó, tôi đã thức cả đêm và có một trải nghiệm sâu sắc trên người Chu Tư.
Khi trời tờ mờ sáng, tôi cắn Chu Tư một cái thật mạnh để trút giận. Anh ấy cũng không khó chịu, chỉ hơi hơi thở hổn hển rồi dán vào thái dương của tôi hỏi: “Không thể nữa à?”
Tôi thậm chí không rơi một giọt nước mắt nào sau khi bị thương ở đầu gối, vậy mà bây giờ tôi lại cầu xin sự thương xót với đôi mắt đẫm lệ.
Cuối cùng cũng kết thúc, tôi thực sự buồn ngủ không chịu nổi, vừa nhắm mắt nằm trên giường vừa yếu ớt oán trách: “Chu Tư, anh không phải chó mà anh là sói.”
Chu Tư cười lớn, anh ấy nằm nghiêng một tay chống đầu nhìn tôi: “Thật sao? Chúng ta giống nhau mà.”
Anh ấy vừa nói vừa lắc cánh tay có dấu răng do tôi để lại.
Tôi trừng anh ấy, lười không muốn nói gì với anh ấy nên xoay người quay lưng về phía anh ấy. Chu Tư vươn tay ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Sau đó tôi mơ hồ cảm thấy Chu Tư hôn lên tóc tôi, nhẹ nhàng nói với tôi: “Chào buổi sáng.”
Lăn lộn nguyên một đêm, đến mức trời đã rạng sáng luôn rồi. Nói thật, tôi cũng không bài xích chuyện này lắm, cùng lắm là mệt thôi. Nhưng thật kỳ lạ, cả quá trình tôi không hề bỏ ra chút sức lực nào mà không biết vì sao lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vì hôm nay là chủ nhật nên tôi không phải đi làm, thế là vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Lần này tôi ngủ từ sáng sớm đến chiều tối, trong phòng kéo rèm, ngoài trời tối đen, cũng không phân biệt được đêm nay là đêm nào.
Khi tôi tỉnh dậy, phải mất vài giây tôi mới nhận ra mình đang ở đâu, sau đó tôi liếc nhìn chỗ giường trống bên cạnh, không biết Chu Tư đang ở đâu.
Không biết có phải do tối hôm qua vận động quá sức hay không mà hiện tại toàn thân như muốn rã rời, vừa cử động một cái liền đau.
Điện thoại của tôi được đặt trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, chắc hẳn là Châu Tư đã giúp tôi sạc đầy rồi. Trên màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn và tôi thấy Chu Uyển gửi một loạt tin nhắn.
Tôi quá lười để đọc những tin nhắn đó, hiện tại tôi cũng chẳng muốn xem tin nhắn của Chu Uyển.
Còn Chu Tư đâu rồi?
Tôi vô thức gọi tên anh ấy nhưng không ai đáp lại.
Hẳn là anh ấy sẽ không rời đi mà không chào một tiếng đâu nhỉ?
Tôi vẫn đang mặc quần áo của Chu Tư nên tôi không nghĩ nhiều mà trực tiếp tôi đi xuống cầu thang luôn. Vừa đến góc cầu thang liền đụng phải Chu Uyển đang đi lên lầu.
Vì vậy, trong suốt mười giây, Chu Uyển và tôi nhìn nhau mà không ai trong chúng tôi mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng là Chu Uyển rất ngạc nhiên, một tay cô ta chỉ về phía tôi, tay kia giơ lên che miệng.
Tôi giật giật khóe miệng* hỏi: “Có phải ngạc nhiên lắm không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
(*扯了扯嘴: Hầu hết chúng đều có nghĩa là một tiếng cười khan hoặc một hành động khi bạn không nói nên lời.)