Tôi hỏi tiểu quỷ: “Cậu xét nét cầu kỳ như vậy, người mà cậu thích chắc chắn là rất đẹp nhỉ?”
Tiểu quỷ nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Ngoại hình cũng được, không tính là đẹp xuất sắc nhưng cũng khá thu hút.
Tôi nói: “Rất thông minh sao?”
Cậu ta lắc đầu: “Chẳng những không thông minh, mà còn hơi ngốc nghếch nữa, không giỏi che giấu, cái gì cũng lộ hết ra ngoài mặt….”
“Cô ấy thích ăn cay, lại còn hay khóc nhè, khi khóc cơ mặt sẽ dồn lại một chỗ, môi trề ra.”
“Cô ấy nói chuyện cứ liếng thoắng không ngừng, chẳng để cho ai có cơ hội nói chen vào, cho nên phần lớn thời gian đều là tôi lắng nghe cô ấy nói.”
“Nhưng thật sự thì cô ấy rất tốt, cô ấy cứ luôn nói, tôi có thể thích cô ấy là vì kiếp trước cô ấy đã cứu cả thế giới.”
“Thật sự được gặp cô ấy mới là may mắn của tôi. Trước khi gặp cô ấy, tôi không tin trên thế giới này ngoài bà nội ra còn có người thứ hai yêu thương mình. Nhưng cô ấy cứ vậy mà xuất hiện. Có điều, tôi không thể đi tiếp bên cạnh cô ấy nữa rồi.”
Tôi đồng ý đi tìm điện thoại cho một tên tiểu quỷ xưa nay chưa từng quen biết, không phải đơn giản chỉ vì giao ước người quỷ chó má kia, mà còn bởi vì cậu ta đã nói, sợ người mình thích không nhận được hồi âm của cậu ta sẽ rất buồn.
Tôi hỏi tiểu quỷ: “Sao cậu không đi tìm cô ấy, đứng trước mặt nói lời từ biệt không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Bởi vì tôi bị phong ấn trong nhà cô rồi, bước ra khỏi cửa thì sẽ bị hồn bay phách tán ngay lập tức. Hơn nữa, tôi không thể ở bên cô ấy lâu nữa, nói với cô ấy chỉ thêm đau lòng.”
“Vậy cậu không sợ tôi sẽ bỏ cậu chạy mất à?”
Tiểu quỷ nói: “Không đâu, bởi vì tôi đã là ma của chị rồi.”
Tôi bị câu nói này của cậu ta khiến cho cả người nổi đầy da gà.
--------
Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô gái mà tiểu quỷ thích.
Cô ấy toả sáng lấp lánh trong ánh mắt người yêu mình, như một báu vật có một không hai trên đời vậy.
Còn tôi thì cứ luôn dè dặt cẩn thận, sợ rằng Diêm Băng chỉ như một giấc mộng đẹp của bản thân mà thôi.
Năm đó, tôi có thể theo đuổi được Diêm Băng, theo lời bạn cùng phòng tôi nói, thì chính là dựa vào nghị lực kiên cường như cỏ dại, cộng thêm, có tiền.
Trường đại học của chúng tôi là Học Viện Nghệ Thuật, tôi đã nhắm vào nơi có trai đẹp siêu cấp nhất trường là khoa Nhiếp Ảnh, mà ở đó Diêm Băng là người đẹp nhất trong khoa.
Đẹp đến nỗi vang danh nức tiếng.
Vì để tiếp cận Diêm Băng, tôi đã bỏ ra số tiền lớn mua chuộc ba người còn lại trong phòng ký túc xá của anh ấy, dễ dàng nắm được mọi hành tung của anh.
Những người đó nói với tôi, thứ ba, thứ năm, thứ bảy Diêm Băng sẽ đi đánh bóng.
Bình thường, cuối tuần thì đi hóng gió chụp ảnh.
Có lúc cũng sẽ nhận thêm việc chụp ảnh trên mạng, mệt, nhưng kiếm được tiền.
Có điều tất cả mọi hoạt động ngoại khoá của anh ấy đều sẽ tạm dừng trong khoảng thời gian thi, những lúc đó anh ấy sẽ ở lì trong thư viện cả ngày.
Vì vậy, tôi đã dốc hết tâm sức tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, đi dạo ở sân bóng, lén nhìn anh ấy ở thư viện, xếp hàng phía sau anh ấy trong căn tin, gọi cùng một phần ăn giống anh ấy.
Hoặc là lúc anh ấy đi hóng gió chụp ảnh, tôi sẽ giả vờ vô tình lọt vào ống kính của anh ấy.
Bạn cùng phòng với tôi đều nói sắc tâm của tôi quá rõ ràng đến mức trần trụi.
Tôi không cho là thế, còn đồn rằng tôi mà thoát khỏi cuộc sống độc thân sẽ mời cả ký túc xá một chầu trà sữa để cúng trả lễ.
Thiên hạ cùng vui!
Lúc còn trẻ không quá để tâm đến thời gian, tôi đã theo đuổi anh ấy suốt hơn một năm ròng.
Ban đầu, có rất nhiều cô gái vây xung quanh anh, giống như lúa rạ, hết đợt này đến đợt khác, sau đó đa số đều bị tôi đuổi đi cả rồi.
-------
Tiểu quỷ ở đối diện đưa cho tôi một miếng khăn giấy, lúc này tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Đây là lần đầu tiên tôi khóc, sau khi chia tay.
Bởi vì nhớ đến bản thân tôi và Diêm Băng của năm năm trước.
“Năm đó tôi mới vừa tròn 20 tuổi, có thể ở bên anh ấy tôi hạnh phúc biết bao. Thậm chí mỗi lần đi mua trà sữa cho bạn cùng phòng tôi đều ngâm nga hát. Nhưng anh ấy cũng không biểu hiện ra là mình đang vui hay không vui. Cảm giác không có thứ gì có thể kích động đến tâm trạng của anh ấy. Hai chúng tôi ở bên nhau năm năm, ngốc đến mấy cũng biết được tôi muốn gả cho anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng một lần cầu hôn tôi….”
Tôi đưa tay lấy khăn giấy hỉ mũi.
Tiểu quỷ trầm ngâm nói: “Kỳ thực nếu chị thật sự muốn cứu vãn mối quan hệ này, thì cũng không phải là khó…Giờ chúng ta đi gõ cửa nhà hắn, nếu hắn đồng ý quay lại thì chị cứ đi với hắn.”
“Nếu anh ấy không đồng ý thì sao?” Tôi dừng động tác tay lại, đợi tiểu quỷ nói tiếp.
“Vậy để tôi dẫn hắn đi."
Tôi không nhịn được bật cười, nhưng mặt của tiểu quỷ ở phía đối diện lại rất nghiêm túc.
“Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Đừng sợ mình xấu, nếu như khóc ra được, có thể khiến chị dễ chịu một chút thì cứ khóc đi, đây là bước thứ hai để vượt qua cơn thất tình đấy.”
---------
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Diêm Băng sẽ về Thành Đô lập nghiệp.
Tôi hỏi anh ấy, anh có quay lại cưới em không?
Anh ấy nói, Hạ Hạ em có muốn ăn đầu thỏ sốt cay không?
Tôi nói, vậy là anh muốn cưới em rồi.
Anh ấy nói, phải phải phải, anh đi mua cho em đầu thỏ sốt cay.
Lấy đầu thỏ làm sính lễ được không?
…….
Tôi tự an ủi bản thân, cầu hôn thôi mà, không có cũng được.
Chẳng lẽ anh ấy không cầu hôn thì tôi không gả cho anh ấy nữa sao? Không thể nào.
Thế là tôi bèn vui vẻ sắp xếp đi chụp ảnh đôi cùng anh ấy, ám chỉ anh ấy có thể dùng bức ảnh này đưa cho chủ hôn làm ảnh nền trong tiệc cưới.
Diêm Băng không cự tuyệt, có lúc còn phụ hoạ nói có thể đặt thêm nhiều hoa hướng dương trong hôn lễ.
“Bởi vì em là mùa hạ, hoa hướng dương nở đẹp nhất là vào mùa hạ.”
Tôi cười nói, Diêm Băng anh thật là quê mùa, nói vậy thì anh cũng là mùa đông, có phải chúng ta nên cắm thêm một ít hoa mai nữa không.
Anh ấy đưa đầu thỏ sang cho tôi nói, món này mà ăn là sẽ không ngừng lại được luôn đấy.
---------
Diêm Băng vừa mới bắt đầu sự nghiệp rất bận rộn, tôi một mình chạy đôn chạy đáo chuẩn bị cho hôn lễ, không muốn chiếm dụng quỹ thời gian của anh ấy.
Chỉ riêng chuyện chụp ảnh cưới là khác.
Tôi rất muốn có mặt trong cuộc đời anh ấy từ 20 năm trước.
Tôi nói, Diêm Băng, chúng ta đến nhà trẻ, trường tiểu học, trung học, đại học của anh chụp một tấm ảnh đi.
“Như vậy có thể xem như là em cùng anh trưởng thành rồi.”
Mặc dù có hơi miễn cưỡng, nhưng từ nhà trẻ, đến trường tiểu học, trung học, anh ấy đều đến chụp ảnh cùng tôi.
Ở nhà trẻ, tôi đem con gấu bông thuở nhỏ của mình đặt trên đầu anh ấy;
Ở trước cổng trường tiểu học, tôi mời anh ấy uống coca cola trong chai thuỷ tinh;
Ngồi sau xe đạp của anh ấy trên con đường đến trường cấp 2;
Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, là lúc cùng anh ấy lén trèo tường vào lớp học trong trường cấp 3;
Chúng tôi cùng nhau mặc đồng phục học sinh đứng dưới tấm bảng đen đếm ngược thời gian đến kỳ thi đại học…
“Sau đó thì sao?”
“Anh ấy block tôi.”
---------
Ngày 12 tháng 3 theo ước hẹn, đáng lẽ chúng tôi đã đến sân tập ở trường đại học chụp bức ảnh cuối cùng.
Nhưng anh ấy đã không xuất hiện.
Tôi đợi mãi đến chiều, thật sự đợi không nổi nữa bèn nhắn wechat cho anh ấy, lúc đó mới phát hiện ra tin nhắn không gửi đi được nữa.
Anh ấy block tôi rồi.
Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi bất giác run lên.
“Đừng đùa nữa chồng à,”
“Mau đến đây đi, tiền thuê chụp ảnh rất đắt!”
“Diêm Băng, anh không cần em nữa sao?”
……….
Không có dòng tin nhắn nào gửi đi thành công.
Hoá ra khi con người ta thật sự đau buồn, họ sẽ không thể rơi dù chỉ một giọt nước mắt nào.
Đêm đó, tôi một mình ngồi ở sân tập đến khi đèn đường tắt.
“Cậu nói xem, nếu như tôi không bày ra những chuyện này, có phải chúng tôi đã sớm kết hôn rồi không?” Tôi ôm lấy cổ tiểu quỷ hỏi.
Sắc mặt của tiểu quỷ càng lúc càng trắng, cậu ta nói: “Không phải đâu chị, là do bạn trai cũ của chị không phải người thôi.”
“Chị yên tâm, sau này lớn lên tôi nhất định sẽ không như vậy! Chị buông cổ tôi ra trước đi đã!”
“Thật ra kết quả của hai chúng tôi, cũng không phải không có điềm báo trước.”
Sau khi anh ấy bắt đầu tạo lập sự nghiệp thường xuyên bận rộn đến mức vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ, cũng có lúc mấy ngày liền không liên lạc với tôi. Yêu xa hai năm, chủ đề chung giữa hai chúng tôi càng lúc càng ít đi.
“Nhưng cũng không phải tôi không chấp nhận nổi chuyện chia tay, có ai mà chia tay là không sống nổi nữa đâu chứ? Chỉ là, tôi muốn có một lời chia tay chính thức mà thôi.”
…….
Lúc trước khi Diêm Băng không ở Thành Đô, tôi đã ép anh ấy tải một cái app dành cho các cặp đôi yêu xa.
Qua bao nhiêu năm như vậy, mà nó vẫn tồn tại ở thị trường phần mềm, tên cũng không đổi.
“Bên cạnh”
Tôi nhấp vào tài khoản bạn thân duy nhất trong phần mềm, quả nhiên, ảnh đại diện xám ngoét.
Cuộc trò truyện dừng lại cách đây một năm rưỡi trước.
Hạ Hạ thích hoa hướng dương: Chồng à, em muốn cùng anh chụp một bộ ảnh đôi tái hiện lại cuộc sống từ nhỏ tới lớn của anh.
Đối phương trả lời: Được. Kèm theo một emoji cổ vũ.
“Em biết anh sẽ không quay lại nữa, vậy thì, tạm biệt, Diêm Băng.” (Chưa đọc tin).
----------
Chuyện thứ hai của tiểu quỷ, chính là bảo tôi thay cậu ấy đến ngoại ô thăm bà nội.
Theo địa chỉ cậu ấy nói, tôi phải ngồi xe điện số 4 đến trạm cuối, ra khỏi trạm xe lại gọi thêm một chiếc taxi.
Tài xế taxi thấy địa chỉ tôi muốn đến bèn hỏi: “Viện dưỡng lão Hồ Tân, cô gái đến thăm người thân à?”
Tôi tiện miệng đáp một cách qua loa bảo, đúng rồi.
Tài xế nói: “Thật trùng hợp, con gái của tôi đang làm y tá ở đó. Viện dưỡng lão này tốt lắm đấy, rất nhân văn.”
“Trước đây có một bà lão người nhà không gửi tiền đến một thời gian, con gái tôi cũng không làm khó bà ấy, vẫn luôn chăm sóc tận tình. Tiếc là, mấy ngày trước bà ấy qua đời rồi, cũng không thấy ai đến thu dọn di vật….”
“Người trẻ bây giờ, thật vô trách nhiệm….”
Tài xế bật màn hình điện thoại đang đặt trên giá đỡ, cho tôi xem ảnh con gái ông ấy, cô gái cười lên để lộ hai cái má lúm đồng tiền.
“Con gái của chú thật sự rất xinh đẹp.”
Tài xế bật cười, tâm tình vui vẻ ngâm nga một khúc hát.
Tôi ở trước quầy đăng ký, nói là đến thăm một người có tên Mã Tú Trân.
Y tá ở quầy có lẽ là người mới đến, bảo tôi chờ một chút, cô ấy tìm kiếm rất lâu ở trên máy tính, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nói: “Mời đi theo tôi.”
---------
Lúc quay trở về nhà, tiểu quỷ đang nghịch con máy ảnh Seagull của tôi.
Thấy tôi bước vào cửa, dường như cậu ấy đã đoán trước được kết quả, hỏi tôi có cầm được đồ về không?
Tôi chỉ vào rương đồ vừa đặt trên bàn trà, bên trong có quần áo và đồ dùng hàng ngày của bà cậu ấy.
Tôi nói: “Chị y tá bảo là những ngày cuối đời bà không phải chịu giày vò gì. Bà vốn không biết chuyện của cậu, nghĩ rằng cậu bận. Lần bệnh nặng cuối cùng, bà cho là không có gì, không cho y tá thông báo, y tá lén bà gọi điện thoại cho cậu, nhưng không được.”
“Y tá còn nói, lần trước cậu đã gửi cho họ một khoản tiền quá lớn, muốn trả lại cho cậu. Cậu còn người thân nào khác không? Để tôi gửi số tài khoản của cậu đến viện dưỡng lão.”
Tiểu quỷ ngồi trên sofa, vân vê một cái vòng trong tay, không nói gì. Tay cậu ấy hơi dùng lực một chút, trắng đến mức gần như trong suốt.
Tôi bước tới vỗ nhẹ lên vai tiểu quỷ, tôi biết cậu ấy rất đau lòng.
Tôi nói, cái máy ảnh cũ cậu vừa xem lúc nãy là của bạn tôi để lại, cậu giúp tôi chụp một bức ảnh được không?
Xem thêm...