Kỳ thực tôi là một người có tính cách qua loa cẩu thả, làm thế nào cũng không học được cách an ủi người khác.
Tôi nhớ có một lần, Diêm Băng bị người ta mắng trên Tieba của trường, bạn cùng phòng lập tức chuyển tiếp bài đăng đó cho tôi, bên trên tiêu đề viết <Nam sinh đẹp trai học giỏi 818, là một kẻ nghèo khó, bình thường thích giả làm đại thiếu gia, thật buồn nôn.>
Nội dung bên trong rất châm biếm, top comments cũng đều là những lời lẽ vô cùng khó nghe.
Chủ bài viết ẩn danh nói nhà Diêm Băng rất nghèo, phải dựa vào tiền trợ cấp mới có thể học đại học, con EOS70D mà anh ấy dùng cũng là hàng second hand, nghe nói là tiết kiệm tiền cả học kỳ này mới mua đủ, “Nghèo mà còn theo học khoa nhiếp ảnh, cười chết được, đến máy ảnh cũng mua không nổi.”
Tôi tức đến mức bốc hoả, đang định đáp trả thì lúc này tài khoản Alipay lại hiện lên thông báo, mẹ tôi vừa chuyển cho tôi 20.000 tệ.
Đây là tiền sinh hoạt tháng này của tôi.
Trong phạm vi đầy người đốt tiền vào khoa điện ảnh, khắp nơi đều là người giàu. Việc Diêm Băng chỉ đơn giản thích nhiếp ảnh, anh ấy chẳng làm gì sai cả.
Tôi đáp trả từng bình luận một, nói chuyện này liên quan quái gì tới các người. Sau đó chạy đến trước toà ký túc xá của anh ấy, gửi tin nhắn cho anh ấy.
Tôi nói, Diêm Băng, anh xuống lầu đi, em có chuyện muốn nói với anh.
Tôi chuẩn bị đầy một bụng những lời tỏ tình, như là em thích anh, em muốn ở bên anh, em rất ngưỡng mộ anh, em cảm thấy những bức ảnh anh chụp đều đẹp hơn hẳn ảnh của những tên quần áo lả lướt kia. Em muốn nói rằng tất cả đều không phải lỗi của anh đâu.
Nhưng khi đối diện với Diêm Băng, tôi chẳng thốt ra được lời nào cả.
Thế là tôi mở miệng hỏi anh ấy, anh có muốn ăn bún không? Bún thịt xé dưa cải chua thơm nức mũi.
Diêm Băng cười hỏi: “Em muốn nói với anh cái này à?”
Tôi nói: “Không phải, chỉ là em sợ anh sẽ buồn.”
Anh ấy đáp: “Không đâu, anh biết em định nói gì. Không sao cả.”
Sau đó anh ấy lại nói tiếp: “Anh đi ăn bún cùng em vậy.”
Lúc Diêm Băng cười đuôi mắt cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh như thể bên trong đang ẩn chứa những vì sao.
Tôi thầm nghĩ, anh ấy thật sự rất đẹp trai. Sau đó nước mắt tôi chợt rơi xuống, tôi đưa tay lên lau, nhưng càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Dưới toà nhà ký túc xá nam người qua kẻ lại, tôi không giấu được sự lúng túng, là Diêm Băng đã giải vây cho tôi.
Anh ấy nhẹ nhàng bước tới, ôm tôi vào trong lòng. Bờ vai của anh ấy rộng lớn mà ấm áp, phảng phất chút hương xà phòng.
Anh ấy nói: “Như vậy thì người khác sẽ không nhìn thấy nữa.”
“Đừng khóc nữa Hạ Hạ.”
“Em khóc như vậy trông rất xấu đấy.”
Cuối ngày hôm đó, tôi ngồi trong quán với đôi mắt sưng húp và lớp trang điểm đã nhoè đi, vừa khóc thút thít vừa ăn hết bát bún lớn.
Chủ quán hỏi: “Hai đứa nhỏ bọn cháu cãi nhau à?”
Diêm Băng cười đáp: “À, bạn gái cháu vừa xem phim xong, <Bí mật không thể nói> ấy ạ, có chút xúc động.”
(*Bộ này hay lắm nha mấy bà, rảnh rỗi mấy bà có thể search Bí mật không thể nói của Châu Kiệt Luân để xem thử, hồi đó coi xong tui cũng khóc ướt gối.)
Sau đó, tôi bị sặc dữ dội, mì trong miệng sặc lên đến cả mũi.
--------
Tôi chạy lon ton vào phòng ngủ, lấy con gấu bông mà mình đã ôm từ nhỏ đến lớn ra, sau đó dựa vào cửa, post một cái dáng mà bản thân cho là fashion rồi nhìn tiểu quỷ, vừa gượng gạo lại vụng về.
“Cậu có thể chụp giúp tôi một bức không?”
Không biết tại sao, giờ phút này tôi rất muốn khiến cậu ấy vui vẻ.
Cuối cùng tiểu quỷ cũng bị tôi chọc cười, cậu ấy nói: “Được chứ Hạ Hạ, để chúng tôi chụp cho chị.”
Chiếc váy này vốn ban đầu tôi định mặc nó để chụp với Diêm Băng ở trường đại học, sau đó đã bị tôi ném vào một góc, có điều bây giờ váy đã được là ủi phẳng phiu, đẹp đẽ hệt như lần đầu tôi nhìn thấy nó trong tủ kính của tiệm quần áo vậy.
Chúng tôi ở nhà đã chụp được rất nhiều ảnh,
Tôi bắt đầu tưởng tượng bản thân là cô gái trên ảnh bìa tạp chí Vogue, uốn cong mình thành cuộn nấm kim châm trên thảm.
Sau đó hoàn toàn giải phóng bản thân, cùng tiểu quỷ chụp ra rất nhiều bức ảnh chân dung.
Chúng tôi tranh nhau xem ai nhăn mặt và biểu cảm khoa trương hơn người kia, còn bôi kem đánh răng vị bạc hà lên mặt nhau.
………..
Có lúc không thể không thừa nhận, bận rộn và có người bầu bạn là hai phép màu giúp con người ta quên đi nỗi buồn hay nhất.
Tiểu quỷ là vậy, tôi cũng vậy.
Tôi bất chợt nhận ra, kể từ khi tiểu quỷ xuất hiện ở nhà tôi, tôi không còn động tới rượu nữa: “Em trai, đợi qua vài ngày nữa, tôi chỉ cậu rửa film, lúc tôi học trên trường thầy giáo có dạy qua, rất thú vị đấy.”
Tiểu quỷ đáp: “Được, nhưng bây giờ không phải chị nên đi ăn cùng với thanh niên ưu tú kia của chị sao?”
----------
Trần Nhiễm đã đặt một nhà hàng Tây Ban Nha ở Taikoo Li, còn hẹn rằng trước giờ ăn một tiếng sẽ đến dưới nhà đón tôi.
Tiểu quỷ ngồi vắt vẻo trên cửa sổ để mở, bảo tôi trang điểm đẹp một chút để đi hẹn hò.
Tôi giải thích nói cuộc hẹn này đơn giản là để xin lỗi, bởi vì trước đây tôi đột ngột nghỉ việc, nhất định đã ảnh hưởng lớn đến công ty.
Tiểu quỷ khịt mũi nói: “Lý Hạ Hạ, chị cho rằng bản thân mình là ai, công ty có đến mấy trăm người, quản lý, lên kế hoạch cũng không chỉ có mình chị.”
“Trang điểm cho thật đẹp, hướng về phía trước đi.”
“Mấu chốt để vượt qua thất tình, chính là tìm cuộc tình mới và thời gian chữa lành.”
“Cố lên, Hạ Hạ.”
Lúc tôi xuống lầu, Trần Nhiễm đang đứng bên cạnh xe, nhìn thấy tôi anh ta hơi sững người.
Tôi có chút mất tự nhiên, hỏi anh ta có phải đã đợi rất lâu rồi không.
Anh ta lắc đầu nói: “Chỉ là cảm thấy hôm nay cô có chút khác với bình thường.”
Vừa nãy ở trên lầu, tôi bị tiểu quỷ ép mặc một chiếc váy dài màu trắng để đến cuộc hẹn, búi tóc lơi lơi rũ xuống vai.
Tiểu quỷ canh chừng tôi lau sạch kem đánh răng trên mặt, trang điểm nền nã, cuối cùng bảo tôi xoay một vòng, sau đó nghiêm túc nói: “Hạ Hạ, chị như vậy rất đẹp.”
Tôi hỏi: “Thế nào? Bị chị đây mê hoặc rồi đúng không?”
Cậu ta đáp: “Thu lại nét thô tục trên mặt chị thì càng đẹp hơn.”
Tôi đứng dưới lầu, ngón út bên tay trái khẽ cử động.
Thế là tôi bèn ngẩng đầu nhìn lên nhà, tầng năm, tiểu quỷ đang đứng bên cửa sổ ra sức vẫy tay với tôi.
Tôi nheo mắt hết cỡ để nhìn khẩu hình miệng của cậu ấy, tiểu quỷ nói: “Tạm biệt, Hạ Hạ.”
Tôi cũng hướng về phía cửa sổ vẫy tay.
Trần Nhiễm hỏi tôi đang làm gì?
Tôi nói không có gì, chỉ là em trai tôi đang đứng bên cửa sổ chào tạm biệt tôi thôi.
---------
Đường đến nhà hàng bị kẹt xe, không biết tại sao trong đầu tôi cứ luôn nghĩ tới tiểu quỷ.
Mấy ngày gần đây cậu ấy càng lúc càng “nhạt” dần.
Vừa nãy ở bên cửa sổ, hệt như một cái máy in đã hết mực vậy, cả người nhỏ nhỏ gầy gầy, như thể tôi chỉ nhìn thêm mấy cái thôi thì cậu ấy sẽ biến mất ngay.
Tôi nói: “Sếp Trần, anh quay đầu xe đi, tôi có việc gấp, muốn về nhà.”
Trần Nhiễm có chút khó xử đưa mắt nhìn dòng xe: “Chúng ta bị kẹt cứng ở đây rồi, không di chuyển được.”
Tôi nói một tiếng xin lỗi, sau đó mở cửa xe bắt đầu chạy về hướng nhà mình.
Lúc ra khỏi cửa tiểu quỷ cứ nhất quyết bảo tôi mang giày cao gót, giày thể thao bình thường thoải mái hơn.
Giữa cái oi bức của Thành Đô, tôi cởi giày ra cầm trên tay, không khí bắt đầu lưu động, tôi lại tìm lại được hơi thở.
Không biết đã chạy bao lâu, tôi thở hổn hển dừng lại trước một tấm biển quảng cáo to đùng.
Tiếng còi âm ỉ xung quanh không ngừng vang lên, nhưng thế giới của tôi lại hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.
Trên tấm biển quảng cáo ấy viết: Triển lãm ảnh cá nhân - <Hạ>
Phông nền là một bức ảnh hoa hướng dương rất lớn.
Ở góc phải bức ảnh có một cô gái, mặc váy trắng, búi tóc, đang tạo dáng quay lưng về phía ống kính.
Phần đề tên bên phải dưới biển quảng cáo ghi: Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi: Diêm Băng (1994 – 2020)
Tôi xông vào trong phòng triển lãm, nhân viên tiếp đón bên ngoài cản tôi lại, bảo tôi đưa thư mời.
Tôi nói, anh nhìn đi, đó là người yêu tôi – Diêm Băng.
Anh nhìn thấy cô gái búi tóc trong bức ảnh không?
Là tôi, là tôi đấy!
Không biết từ lúc nào Trần Nhiễm đã đuổi tới, anh ta liên tục giải thích gì đó với người nhân viên kia.
Tôi đã không còn nghe rõ nữa, bức tranh trước mặt dần nhoè đi.
“Đáng tiếc, một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi như vậy….”
“Nghe nói triển lãm này là để cầu hôn vợ chưa cưới…”
“Đúng vậy, tai nạn xe, lúc đó tài xế xe tải ngủ gật…”
…………
Tôi cảm thấy sức lực trên người đang bị rút đi từng chút từng chút một, chỉ có thể dựa vào bức tường chầm chậm trượt xuống.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Diêm Băng, gọi mãi gọi mãi, nhưng không ai bắt máy.
Sau đó tôi lại gọi cho viện dưỡng lão, tôi nói xin cô giúp tôi kiểm tra lại một chút, có một bà lão tên là Mã Tú Trân, 50 ngày trước có người đã chuyển đến một khoản tiền cho bà ấy, có thể kiểm tra tên của tài khoản đó không?
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc, sau đó hỏi có phải cô Lý Hạ Hạ đó không?
“Xin hỏi tiền cô gửi cho bà Mã đã được chuyển về tài khoản gốc chưa? Nghe nói cô đã đến thu dọn di vật của bà Mã, hôm đó tôi nghỉ phép. À đúng rồi, để tôi gửi cho cô ảnh của bà Mã lúc còn sống, tôi thêm số điện thoại của cô vào wechat, tài khoản của tôi là [Em gái Lê Qua], cô đồng ý…”
Trong bức ảnh mà y tá gửi đến, bà nội đang ngồi trên xe lăn phơi nắng, Diêm Băng ở bên cạnh cầm một quyển sách đọc cho bà nghe.
Âm thanh trong điện thoại càng lúc càng xa, tôi túm chặt Trần Nhiễm đang đứng bên cạnh, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
Tôi nói: “Trần Nhiễm, anh đưa tôi về nhà đi, cầu xin anh. Xin anh đưa tôi về nhà.”
Anh ấy đang đợi tôi ở nhà.
Diêm Băng của tôi,
Anh ấy đến để nói lời tạm biệt với tôi.
-------
Lúc mở cửa, tay tôi cứ không ngừng run rẩy, cắm chìa khoá vào mấy lần cũng không được, Trần Nhiễm ở bên cạnh nắm lấy tay tôi, nói: “Không sao, không sao đâu.”
Tôi nghe thấy bên trong có tiếng tivi, liền hét lên như điên dại: “Diêm Băng! Diêm Băng! Anh đang ở đâu Diêm Băng? Em là Hạ Hạ đây!”
Trong phòng trống không, chẳng có ai trả lời.
Tôi lao vào trong phòng tắm, cánh cửa lá sách bị kéo mạnh ra, nơi đây đã từng là căn phòng mà tôi và Diêm Băng dùng để rửa phim.
Trần Nhiễm bật đèn lên, trên sàn phòng tắm rải rác mấy bức ảnh trắng đen đã được rửa xong, trong ảnh tôi đang cười rất vui vẻ, biểu cảm hơi quá mức giống như đang trốn ai đó, thế nhưng bên cạnh tôi chỉ có một con gấu bông nằm trơ trọi…
Trên tivi, Lộ Tiểu Vũ nói với Diệp Tương Luân,
“Diệp Tương Luân, có thể gặp được cậu đã là một điều kỳ diệu đối với mình rồi.”
Cuối cùng tôi cũng nhịn không được ngồi thụp xuống đất khóc lớn, Trần Nhiễm bước đến đỡ lấy tôi nói: “Hạ Hạ, cứ khóc đi, khóc ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”
------
Tôi từng hỏi Diêm Băng, nếu như sau này tôi chết trước, anh ấy sẽ thế nào.
Anh nói sẽ tìm một cô gái trẻ hơn, đẹp hơn tôi.
Tôi nói ồ, vậy nếu anh chết trước thì sao? Con gái bọn em có thể sống lâu hơn.
Diêm Băng lại đáp, vậy thì em sẽ không thể tìm được người đàn ông nào phù hợp với em hơn anh.
Về điểm này, tôi không có gì để phản đối.
Bởi vì tôi là một người có thâm niên ngắm trai đẹp, và vẻ đẹp của Diêm Băng có thể nói là hoàn hảo trong con mắt thẩm mỹ của tôi.
Vậy nên tôi chỉ có thể dùng vũ lực đe doạ anh ấy, “Vậy thì có chết anh cũng phải làm ma của em, nhắc lại câu này ba lần thật to cho em.”
Diêm Băng chỉ có thể đầu hàng xin tha, lớn tiếng nói: “Tôi Diêm Băng, sống là người của Lý Hạ Hạ, chết là ma của Lý Hạ Hạ.”
Tôi mỉm cười đắc ý, anh ấy ở bên cạnh đưa ánh mắt dịu dàng như mang theo cả dãy ngân hà nhìn tôi.
---------
Lúc tôi tỉnh lại lần nữa đã thấy mình ở trong bệnh viện.
Mẹ đang ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nói: “Mẹ, Diêm Băng anh ấy quay lại thăm con rồi, anh ấy chưa đi. Nhưng anh ấy nói là đến để chào tạm biệt. Còn đẩy con cho người con trai khác. Mẹ nói xem có phải anh ấy không cần con nữa không? Mẹ, giấc mộng đẹp của con tỉnh rồi.”
Diêm Băng, anh ấy không cần tôi nữa.
Mẹ ôm lấy tôi khóc nức nở.
Bà nói: “Mẹ cần con, mẹ cần con, đừng làm chuyện dại dột nữa con gái yêu của mẹ.”
Sau đó Trần Nhiễm cũng có đến bệnh viện thăm tôi một lần, anh ta ngồi ở đầu giường bóc cam cho tôi.
Trần Nhiễm nói anh ta tin tôi, “Lúc đó cô nhờ tôi tìm điện thoại giúp, tôi vừa liếc mắt đã nhận ra, bởi vì hình nền khoá là ảnh của cô.”
Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm hoa hướng dương bên cạnh giường.
Hôm đó khi tôi và Diêm Băng trèo tường ra khỏi trường cấp ba của anh ấy,
Lúc chiếc xe tải kia lao đến, anh ấy đã cố hết sức đẩy tôi vào lề đường.
“Nếu như không phải tôi kéo anh ấy đến trường cấp ba chụp ảnh,
Nếu như anh ấy không vì cứu tôi….
Tôi muốn đi cùng anh ấy, nên đã đem toàn bộ số tiền của mình gửi hết vào tài khoản của bà nội anh ấy,
Nhưng anh ấy lại quay trở về….”
Sao tôi lại ngốc như vậy chứ, Diêm Băng của tôi quay lại tìm tôi, nhưng tôi lại không nhận ra anh ấy.
Tôi tự lừa gạt bản thân, nói mình và anh ấy chỉ chia tay nhau mà thôi,
Lừa bản thân rằng anh ấy vẫn còn sống….
Lừa đến nỗi cuối cùng bản thân cũng đã tin vào điều đó,
Tôi giơ điện thoại lên cho Trần Nhiễm xem,
“Trần Nhiễm, anh xem này,
Tôi dùng phần mềm gửi tin nhắn cho anh ấy, tất cả đều chuyển thành [đã xem].
Anh ấy còn đứng bên cửa sổ chính miệng nói với tôi lời tạm biệt.
Hôm đó trên đường đi chụp ảnh tôi đã nói với anh ấy, nếu em quen biết anh lúc anh còn học cấp ba thì tốt biết mấy.
Anh ấy nói hồi cấp ba mình rất gầy, dáng người không được cao, cũng không đẹp.
Tôi nói, em muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc học cấp ba.
Diêm Băng của tôi đã nói lời tạm biệt với tôi,
Bằng dáng vẻ hồi cấp ba của anh ấy,
Đây chính là chuyện cuối cùng mà anh ấy muốn làm.
(Hết)Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK