5.
“Thịt chị dâu làm thật là ngon!”
Lúc này chị dâu mới quay lại chỗ ngồi của mình.
Tôi đè cơn buồn n.ôn xuống, ăn tiếp hai miếng, sau đó nói "Em ăn nó rồi”, tiếp đó chạy đi như chạy trốn.
Trở về phòng, tôi không dám chậm trễ một giây phút nào, ngay tức khắc cởi chiếc váy đang mặc trên người xuống.
Sau đó tôi khẽ khàng trèo qua cửa sổ, chạy không ngừng nghỉ đi ra ngoài thôn.
Chạy được một đoạn xa, tôi mới dám m.óc cổ họng, n.ôn hết tất cả thịt th.ối vừa ăn lúc nãy ra ngoài.
Phía tây đầu thôn có một con sông.
Tôi vứt quần áo xuống sông, nhìn nó trôi theo dòng nước, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, tôi mới yên tâm quay trở về nhà.
Tôi không dám quay về nhà, thế nhưng tôi không còn có chỗ nào khác để đi cả.
Tên đi.ên còn nói, tôi nhất định phải trốn ở dưới giường, đặt giày ngay ngắn theo vị trí cố định.
Tôi sợ nếu không làm như vậy sẽ xảy ra hậu quả khác nào đó.
Buổi tối, tôi nằm ở trên giường, trùm chăn kín mít.
Mũi giày hướng vào bên trong giường, m.a sẽ lên giường.
Tên đi.ên nói, m.a sẽ dựa theo hướng mũi giày để phân biệt vị trí của giường.
Nếu như mũi giày của tôi hướng vào bên trong giường, đó sẽ tương đương chỉ rõ phương hướng cho ma, ma sẽ trực tiếp leo lên giường.
Nếu như mũi giày có hướng, trái ngược với nhau, sẽ làm m.a mất phương hướng, không tìm được vị trí của giường.
Mặc dù tôi đã rất tin tưởng tên đi.ên, thế nhưng tôi vẫn s.ợ h.ãi không dám động đậy.
Cứ căng thẳng như thế không biết bao lâu, cửa phòng khe khẽ vang lên một tiếng.
Giống như tiếng ai đó đang đẩy cửa, thế nhưng không tài nào mở được.
Tôi cảm thấy may mắn là cửa phòng tôi có khóa.
Thứ bên ngoài không nản lòng, lại đẩy tiếp hai cái rồi mới từ bỏ.
Tôi còn chưa kịp thở phào một hơi, cửa sổ đã kẽo kẹt một tiếng, rồi mở ra.
Tim tôi trong nháy mắt như vọt lên cổ họng.
Cửa sổ không có khóa!
Sao mà m.a còn biết trèo cửa sổ chứ? Tôi sắp khóc đến nơi rồi.
Tôi run lẩy bẩy vén chăn để ra một khe hở.
Nhờ ánh trăng, tôi nhìn thấy chị dâu đang trào máu từ thất khiếu đã vào được phòng, không ngừng đi loay quanh ở trong phòng.
"Tiểu Nha, em ở đâu? Chị dâu tới thăm em.”
"Em trốn đây rồi? Sao chị dâu không nhìn thấy em vậy?”
"Em ra đi Tiểu Nha?”
"Tiểu Nha, Tiểu Nha!”
Chị dâu không ngừng gọi tên tôi, giọng nói của chị ta càng lúc càng thê lương, tựa như l.ệ qu.ỷ đò.i http://xn--m-1um.ng/
6.
"Em ở trong tủ quần áo ư?”
Chị dâu đột ngột mở cửa tủ quần áo ra…
Chị ta lật tìm bên trong một lượt, thất vọng lẩm bẩm nói:
"Không có…”
"Em ở dưới gầm giường sao?”
Giọng nói của chị dâu trở lên u oán, cuối cùng bất ngờ bật khóc:
"Nhưng mà giường ở đâu vậy! Giường ở đâu vậy?”
Chị dâu cứ kiễng chân như vậy, đi loay quanh trong phòng tôi cả một đêm.
Có mấy lần, góc áo của chị ta đã chạm vào mép giường của tôi.
Mãi cho đến khi phương xa truyền tới tiếng gà gáy đầu tiên, chị dâu mới không cam tâm đi ra ngoài.
Tôi đợi một lúc, xác nhận chị ta sẽ không quay lại mới dám vén chăn ra hít thở.
Tôi cũng không quan tâm nổi cả người mình đều là mồ hôi, rón ra rón rén trèo qua cửa sổ ra khỏi phòng, nước mắt nước mũi chảy tùm lum chạy ra bên ngoài.
Tên đi.ên không có ở nhà, tôi lại chạy đến sau núi.
Chạy được nửa đường, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của tên đi.ên.
Tôi đi.ên cu.ồng chạy đến lao vào lòng ông ấy, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn, tôi bật khóc nức nở ngay tức thì.
Tên đi.ên vỗ lưng tôi, nói: "Bây giờ tin lời ta nói rồi sao?”
Tôi ra sức gật đầu: “Cháu tin! Chị dâu cháu thật sự là m.a, mẹ cháu và anh trai cháu cũng…”
Nghĩ đến dáng vẻ của bọn họ, tôi vô cùng khó chịu.
Sắc mặt tên đi.ên rất xấu: "Thứ kia chắc hẳn là tìm chị dâu cháu trước, sau đó gi.ết hai người họ, làm họ thành con rối.”
"Thứ gì cơ ạ?”
"Qu.ỷ da người.”
Ba chữ này quá mức kinh khủng, lông tơ trên người tôi ngay lập tức dựng đứng lên.
Tên đi.ên nói với tôi, có một cách chôn cất gọi là Da người táng.
Lột sống da của một xử nữ, sau khi thiêu đốt máu thịt, ép xương thành tro, chôn da người bằng cách đặc biệt, đó chính là da người táng.
Nói là chôn cất, thực chất càng giống với hiến tế hơn.
Thông qua cách này, có thể giữ được tài vận của gia tộc hanh thông suôn sẻ.
Qu.ỷ da người ám trên người chị dâu tôi chính là kết quả của da người táng.
Cô gái kia khi còn sống đã chịu hết mọi giày vò đau khổ, sau khi ch.ết lại bị nhốt ở trong mộ không thể đầ.u th.ai, thế nên o.án ni.ệm cực mạnh.
Hiện giờ thoát được ra ngoài, chắc chắn sẽ gi.ết chóc khắp nơi.
Nghĩ đến chị dâu đối xử tốt với tôi như thế, tôi cực kì buồn bã: "Vì sao nó lại tìm chị dâu cháu?”
Tên đi.ên suy nghĩ: "Qu.ỷ da người chỉ có da, không có cơ thể, thế nên nó cần một thân thể bằng xương bằng thịt để che phủ làn da của chính mình. Đoán chừng là nó vừa ý với ngoại hình của chị dâu cháu, nên đã chọn á.m lên người cô ấy.”
7.
“Hiện giờ nó vừa ra ngoài, vẫn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, thế nên mới tạm thời giả trang. Đợi nó gi.ết đủ bảy người, o.án kh.í tăng mạnh thì sẽ l.ột da của chị dâu cháu, thay cho tấm da của mình.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi rùng mình.
Tên đi.ên còn nói, chiếc váy kia có â.m kh.í cực nặng, vừa hay có thể giúp qu.ỷ da người cảm nhận được vị trí của tôi.
Ném nó xuống sông, chiếc váy sẽ trôi dần theo dòng chảy, có thể khiến nó không tìm được tôi trong một khoảng thời gian ngắn.
Nghĩ đến những hiểu lầm của người dân trong thôn đối với tên đi.ên trước đây, tôi có hơi áy náy.
Tên đi.ên xua xua tay, không hề để tâm: "Này có là gì, người Qu.ỷ y môn chúng ta trừ ma diệt dọn đường, làm việc tốt không để lại tên.”
"Môn gì cơ ạ?”
Tên đi.ên giải thích nói: “Người sẽ bị bệnh, qu.ỷ cũng vậy. Qu.ỷ y, ý trên mặt chữ, chính là đại phu khám bệnh cho qu.ỷ.”
Tên đi.ên vân du đến đây từ mười mấy năm trước, phát hiện sau núi o.án kh.í ngút trời, lúc đó đã quyết định dừng chân tại đây, vì muốn bảo vệ thôn dân.
Tôi lại hỏi ông ấy: "Vậy làm sao mới có thể cứu được người nhà cháu?”
Tên đi.ên không nén được lắc đầu, xoa đầu tôi, nói: "Không cứu được nữa, bọn họ đã ch.ết rồi. Trách ta đã không phát hiện ra sớm hơn.”
Nước mắt tôi lăn dài, nắm chặt nắm đấm.
"Không trách chú, đều do con qu.ỷ da người kia. Ai hại nó, nó tìm người đấy báo thù, dựa vào cớ gì mà hại người nhà cháu! Cháu muốn nó đề.n http://xn--m-1um.ng/!”
Tên đi.ên có hơi ngạc nhiên: "Cháu không s.ợ sao?”
"S.ợ chứ.” Tôi nói sự thật: "Nhưng cháu hận nhiều hơn!”
Tôi nhìn hướng nhà mình, giọng nói kiên quyết:
"Chú, chú nói cho cháu biết làm thế nào mới có thể gi.ết được nó đi?”
Trở về nhà, chị dâu vẫn ngơ ngẩn đứng ở trong nhà, như cười như không hỏi tôi đi đâu.
Hiệu quả của nước âm dương đã hết, bây giờ tôi nhìn chị ta vẫn là dáng vẻ bình thường, vì vậy cũng không còn s.ợ h.ãi như trước.
Tôi xòe tay ra, nói: "Em đi hái nấm.”
Chị dâu chỉ nhìn tôi không nói gì.
Tôi cũng không quan tâm chị ta có tin hay không, cứ thản nhiên đi đến phòng bếp rửa nấm nấu cơm.
Tên đi.ên đã nói, bây giờ chị ta chỉ có thể gi.ết người khi vào đúng giờ tý lúc nửa đêm, vì thời điểm đó là khi â.m kh.í nặng nhất, thế nên tôi không còn có gì mà s.ợ h.ãi nữa.
Làm cơm xong, tôi gọi mẹ và anh trai tới ăn cơm.
Bọn họ nằm bất động ở trên giường, lồng ngực cũng không phập phồng lên xuống chút nào.
8.
Tôi giả vờ tưởng rằng bọn họ vẫn đang ngủ, nên gọi bọn họ dậy ăn cơm.
Tôi tận mắt nhìn thấy chị dâu ăn nấm mới yên tâm.
Ăn cơm xong, tôi lấy cớ đi học để đi ra ngoài.
Tên đi.ên đã ở ngay đầu ngõ đợi tôi.
Tôi với ông ấy tụ họp, cùng nhìn về phía nhà tôi.
Tên đi.ên nói, gi.ết ch.ết qu.ỷ da người chỉ có một cách, chính là hủy đi tấm da của nó.
Hôm qua ông ấy đã đến m.ộ xem qua, da người không ở đó, xem ra là bị qu.ỷ da người giấu ở nơi khác rồi.
Ông ấy đã cho tôi một loại nấm, không độc, thế nhưng có tác dụng khắc chế đối với hồn ma.
Nếu ma da người không muốn chịu tội, sẽ chỉ có thể tạm thời rời khỏi chị dâu, quay trở lại tấm da.
Để đề phòng lỡ như, ông ấy đã thiết lập trận pháp ở tất cả các nhà khác trong thôn, đề phòng qu.ỷ da người lao vào trong.
Quả nhiên, không qua mấy phút đồng hồ.
Tôi nhìn thấy một bóng người màu đỏ bay ra khỏi nhà tôi, lao đến sau núi.
Tôi và tên đi.ên ngay lập tức đuổi theo sau.
Bóng m.a bay một hồi, đột nhiên lao đầu xuống, đâ.m vào trong một cơ thể người.
Tôi nhìn kĩ, là chú Vương Nhị.
Thoạt nhìn thì chú làm việc ở ngoài đồng đang trở về.
Chú Vương Nhị bị nh.ập th.ân, ngẩng đầu nhìn chúng tôi, nở một nụ cười chứa đầy â.m kh.í, quay người chui vào trong rừng núi.
Chúng tôi cũng theo sau đi vào trong đó.
Khu rừng càng đi càng sâu, cây cối cao ngất trời che khuất ánh nắng, rất nhanh đã lạc mất phương hướng.
Tôi gọi tên đi.ên lại, miệng hít thở từng hơi lớn: "Chú, đừng đuổi theo nữa, dường như chúng ta bị qu.ỷ chặn đường rồi.”
Trước mặt là cái cây nghiêng thân, tôi đã thấy nó lần thứ sáu rồi.
Lúc ban đầu tôi còn cho rằng là trùng hợp, cho đến bây giờ mới dám xác định.
Tên đi.ên chăm chú nhìn kĩ, cười một tiếng: “Cũng phải, đứa trẻ cháu thật tỉ mỉ.”
“Là qu.ỷ da người làm sao?”
"Không phải.” Tên đi.ên lắc lắc đầu: “Qu.ỷ Đập Tường còn có tên là Qu.ỷ Trộm Đường, thường không có ác ý. Ngược lại, là nó cảm nhận được gần đây có l.ệ qu.ỷ rất hung dữ, thế nên mới nhốt chúng ta ở lại nơi này, nhằm bảo vệ chúng ta.”
Nghe có vẻ cũng là một con qu.ỷ tốt.
Sự s.ợ h.ãi trong lòng tôi cũng giảm đi đôi chút.
Tên đi.ên lấy ra mấy nén hương, thắp hương bái bốn phía, lẩm nhẩm gì đó trong miệng.
Rất nhanh, cảnh tượng trước mặt thay đổi, xuất hiện ra con đường vốn ban đầu.
Loại cảm giác này rất kì diệu, giống như sương mù tan đi, trước mắt dần dần rõ ràng.
Xem thêm...