9.
Tôi không khỏi nảy sinh hứng thú với lĩnh vực thần bí mình còn chưa biết này.
"Hiện giờ chúng ta đi về hướng nào?” Tôi hỏi.
Tên đi.ên nhìn ra bốn phía, nói: “Thời gian của chúng ta đã lỡ dở quá lâu, hơi qu.ỷ để lại cũng đã rất nhạt, cộng thêm sắc trời càng lúc càng tối, âm khí thêm nặng, nếu còn chần chừ nữa sẽ không có lợi với chúng ta. Hôm nay quay về trước thôi.”
Mặc dù tôi không muốn cứ vậy mà từ bỏ, thế nhưng tôi lại chẳng có bản lĩnh gì cả, chỉ có thể ngóng nhìn tên đi.ên và nghe theo lời ông ấy.
Trên đường trở về, tôi hỏi tên đi.ên: "Chú Vương Nhị sẽ thế nào ạ?”
Tên đi.ên im lặng một lúc: "Lành ít dữ nhiều.”
Tâm trạng của tôi có hơi nặng nề: "Vậy ngày mai chúng ta lại tới tìm nó tiếp sao?”
"Không cần tìm, cũng không tìm được. Nó đã chịu thiệt ở chỗ chúng ta, chắc chắn sẽ quay lại báo thù.”
“Khi nào sẽ quay lại vậy ạ?”
Tên đi.ên suy nghĩ, nói: "Cộng cả Vương Nhị, nó đã gi.ết ch.ết bốn người. Qua ba ngày nữa, nó gi.ết đủ bảy người, thành công thay da thì sẽ quay lại.”
Tôi nháy mắt lo lắng: “Vì sao phải đợi nó gi.ết xong người mới đến tìm chúng ta? Chúng ta chủ động tấn công không được sao?”
“Nói thì đơn giản!” Tên đi.ên trợn mắt với tôi: "Cháu cũng nhìn thấy đấy, nó biết bay, chúng ta đuổi theo thế nào? Nói không chừng nó gi.ết xong Vương Nhị đã bay thẳng mấy trăm cây số rồi.”
Tôi bị dội cho một chậu nước lạnh, cũng khờ luôn.
"Thế cứ để nó dễ dàng gi.ết nhiều người như vậy sao? Chú nắm chắc mấy phần đối phó được nó?”
Tên đi.ên mất tự nhiên kho khan một tiếng, trong giọng điệu có hơi thiếu tự tin:
"Trước khi thay da, còn có năm phần, sau khi thay da, cũng chỉ… còn hai phần thôi.”
Tôi s.ợ ngây người.
Như này cũng quá thấp rồi nhỉ!
Tôi nghĩ thế nào thì nói thế đấy.
Tên đi.ên không vui, trừng mắt: "Ta là Qu.ỷ y, khám bệnh trị thương cho ma cho qu.ỷ, chứ có phải đạo sĩ Mao Sơn bắt m.a qu.ỷ đâu! Có thể có hai phần đã là không tồi rồi.”
Tôi ngay lập tức lo lắng: "Vậy hai chúng ta sẽ không bị nó gi.ết sạch đó chứ?”
"Tất nhiên là không rồi.” Nhìn tên đi.ên có vẻ không hề để tâm: "Cho dù không gi.ết được nó, cũng không đến nỗi bị nó gi.ết ngược lại. Yên tâm đi, ta có vũ khí bí mật.”
Ba ngày liên tiếp, qu.ỷ da người cũng không xuất hiện.
Trong thời gian này, tên đi.ên đã giúp tôi làm nghi lễ siêu độ đơn giản cho mẹ, anh trai với chị dâu tôi, và ch.ôn cấ.t ở khu mộ tổ tiên.
10.
Mất đi sự khống chế của qu.ỷ da người, bọn họ cũng khôi phục trở lại thi thể bình thường.
Tôi khóc lớn một trận.
Từ nay trở đi, ở trên đời này, sẽ chỉ có mình tôi cô đơn lẻ bóng.
Thế nhưng vẫn còn có điều may mắn, đó là chị dâu tôi đã thoát khỏi số phận bị l.ột da, có thể nhập thổ vi an.
Thế nhưng đã nửa tháng trôi qua, mà qu.ỷ da người cũng không tìm đến cửa.
Mới đầu tên đi.ên vẫn rất bình tĩnh kiên định, thế nhưng sau đó lại trở nên hoảng loạn.
“Mẹ kiếp! Không ngờ là nó không theo thói cũ! Sau khi thay da, thực lực của nó tăng mạnh, thậm chí cũng có thể gi.ết người vào ban ngày, nói không chừng hiện giờ nó cũng đã gi.ết ch.ết mấy trăm người rồi.”
"Lẽ nào, nó không hề thù dai đến thế nên đã quên mất chúng ta?” Tên đi.ên tự an ủi chính mình.
Vì để an toàn, gần đây tôi cũng không đến trường đi học, mà ở cùng chỗ với tên đi.ên.
Thấy tôi không có phản ứng gì, tên đi.ên tiến đến gần, buồn bã hỏi: “Nhóc con, sao cháu không có chút sợ hãi gì vậy?”
"Vì sao cháu phải sợ chứ?” Tôi nhấc mí mắt: "Dù sao không phải cháu ch.ết thì là nó ch.ết. Lỡ như vận may của cháu không tốt bị nó gi.ết, thế thì cháu cũng biến thành l.ệ qu.ỷ, đến khi đó không biết được ai mạnh hơn ai đâu.”
Tên đi.ên bị suy nghĩ của tôi làm cho kinh ngạc, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Cuối cùng, ông ấy nói: “Trận này của ta còn thiếu chút đồ, cháu đến nhà trưởng thôn mượn A Hoa đi.”
A Hoa là một con mèo thuần đen được nhà trưởng thôn nuôi, trên cả người cũng không có một sợi lông tạp nào khác.
Tên đi.ên nói, loại mèo này có khả năng xua đuổi t.à m.a giỏi nhất và có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Tôi đáp lời rồi đi ra ngoài.
Ra ngoài chưa đi được bao xa, tôi đã nhìn thấy một cô gái ngồi ở bên đường từ xa.
Đến gần nhìn, người phụ nữ kia da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, đẹp đến nỗi nói là tiên nữ hạ phàm cũng không hề nói quá.
Nhưng điều kì quái là trong lòng cô ta lại đang ôm một ổ chuột ch.ết!
Cô ta cười để lộ ra hai hàng răng trắng toát: "Tiểu Nha, chị dâu tới đưa thịt cho em này!”
Qu.ỷ da người!
Tôi hoảng sợ kêu lên, quay đầu chạy, vừa chạy vừa gào hét tên đi.ên cứu mạng.
Quay đầu lại nhìn, cô ta chậm chạp đi theo phía sau tôi, không nhanh không chậm.
Cũng không thấy có hành động gì, chỉ là cứ bám sát theo phía sau thôi, khoảng cách không quá một mét.
11.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được, khi gió thổi, mái tóc dài của cô ta, lướt qua gò má của tôi.
Cả đường tôi lao bằng hết tốc lực, hoảng hốt chọn bừa đường trốn vào một cái sân bỏ hoang đã lâu.
Qu.ỷ da người cũng tiến vào theo sau tôi, không ngừng cười khúc khích.
Có vô số chuột với gián rơi ra từ trong tay áo của cô ta, rơi xuống đất, bò tới phía tôi.
Tôi dừng bước, hét lớn: "Chú! Mau bắt đầu!”
"Được!”
Giây phút vừa dứt lời, tên đi.ên nhảy ra từ sau cửa, rút ra một lá bùa ấn lên cửa.
Nhìn kĩ, cả bốn bức tường của sân này toàn bộ đã dán đầy bùa chú.
Ngay trên mặt đất cũng có vẽ một trận pháp cực lớn.
Qu.ỷ da người, đã đứng ở vị trí chính giữa trận pháp.
Việc này đã được tôi và tên đi.ên bàn bạc kĩ từ lâu.
Tên đi.ên dự đoán, qu.ỷ da người vẫn chưa xuất hiện, chính là vì chúng tôi đã trang bị nhà tên đi.ên kín mít không lọt gió, nên khiến cho cô ta không dám tùy tiện xông tới.
Vì vậy, ông ấy đã nghĩ ra cách này, để tôi làm mồi nhử, dẫn cô ta vào trong cái bẫy đã bày khác này của chúng tôi.
Theo chú ngữ di chuyển do tên đi.ên đọc, trận pháp phát ra một luồng ánh sáng màu vàng, chụp lấy ma da người ở chính giữa.
Những con chuột gián trong nháy mắt bị thiêu cháy đen rụi, tỏa ra mùi hương khó ngửi.
Quần áo của qu.ỷ da người bị ánh sáng vàng cắt thành từng mảnh rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã trở nên trần trụi.
Tên đi.ên ngay lập tức mở trừng mắt, sợ hãi mau chóng quay lưng lại, miệng lẩm bẩm: "Không nhìn thấy, không nhìn thấy!”
Qu.ỷ da người cười xùy, trong nháy mắt móng tay trở nên dài, năm ngón tay biến thành móng vuốt, lao tới phía tên đi.ên.
Tôi ho.ảng s.ợ mất mật.
Lão già ch.ết tiệt này, phi lễ chớ nhìn cũng không phải dùng vào lúc này chứ!
May mà đòn tấn công này của cô ta bị ánh sáng vàng chặn lại.
Tên đi.ên cũng phản ứng lại, không khách khí nói: "Được lắm, còn dùng mỹ nhân kế! A Hoa, đánh cô ta cho ta!”
A Hoa đã được chúng tôi mượn từ lâu rồi.
Nghe được mệnh lệnh của tên đi.ên, A Hoa giống như con người nhảy vào trong trận pháp, điên cuồng cắn x.é qu.ỷ da người.
Chẳng mấy chốc, trên cơ thể của qu.ỷ da người đã xuất hiện từng vết máu do bị cào.
Cô ta hung dữ trừng mắt với A Hoa, phát ra giọng nói vô cùng quái dị.
A Hoa không tỏ ra yếu thế, cả người xù lông, cũng phát ra tiếng uy hiếp grừ grừ.
12.
Một qu.ỷ một mèo, cứ duy trì trạng thái như vậy.
Tên đi.ên nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, vung tay hất một món đồ lớn nào đó.
Đập trúng cơ thể qu.ỷ da người, ngay lập tức tỏa ra khói trắng xì xèo.
Quỷ da người hét lên thảm thiết, hai mắt trở nên đỏ quạu.
Âm khí dày đặc tỏa ra từ trên người cô ta, âm khí tỏa ra đến đâu, ánh sáng vàng của trận pháp bất ngờ ảm đạm.
Giây tiếp theo, qu.ỷ da người phá trận chui ra, xông thẳng đến phía tên đi.ên.
Tên đi.ên co chân chạy, vừa chạy vừa không cần mạng mà ném bùa giấy ra phía sau.
Chỉ khi rơi trúng người ma da người lại chỉ giống như gãi ngứa, chẳng có lấy một chút tác dụng nào.
Tôi ở bên cạnh nhìn mà sốt cả ruột.
Mắt liếc thấy bên cạnh có một thanh kiếm gỗ đào, tôi lập tức nhặt lên lao qua, chắn cho tên đi.ên.
Bây giờ đã biến thành hai người chúng tôi nắm tay nhau cùng chạy trốn.
Tôi thở dốc không thôi: "Chú còn có chiêu gì thì lôi hết ra đi!”
Tên đi.ên khóc không ra nước mắt: “Ta thì có chiêu gì chứ! Ta chỉ là một đại phu thôi! Cháu còn hi vọng đại phu đối đầu được với kẻ gi.ết người hay sao!”
"Vũ khí bí mật của chú đâu!”
Qu.ỷ da người không biết đã dừng lại từ khi nào.
Cô ta đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, tháo khớp hết từng ngón tay của mình.
Ngón tay rơi xuống đất, ngay tức khắc đã biến thành một con qu.ỷ da người khác.
Chẳng mấy chốc, tính cả bản thể, tổng cộng có mười một con qu.ỷ da người đứng trong sân.
Âm khí trong sân đã đen xì, không khí cũng trở nên nhớp nháp lạnh lẽo.
Tôi trừng mắt há miệng.
Có chắc đây không phải Tôn Ngộ Không không? Sao mà còn có cả phân thân?
Tên đi.ên hiển nhiên cũng bị chấn động.
Ông ấy nhíu chặt mày, bối rối một hồi, cắn răng: "Mẹ nó, liều vậy!”
Không biết ông ấy lấy một quả cầu thủy tinh màu xám trắng từ đâu, ném thẳng xuống đất.
Quả cầu vỡ nát, một trận sương mù thổi tới, xuất hiện thêm vô số ma qu.ỷ đứng nghiêm chỉnh trong sân.
Tôi thiếu điều muốn ngất.
Tên đi.ên hô lớn: “Xưa ta từng giúp người, hôm nay trả nhau ân huệ. Tiến lên, gi.ết cô ta đi!”
Những bóng ma trong sân trong nháy mắt đã đánh đấm nhau.
Lúc này tôi mới hiểu, những con qu.ỷ này đều do ông ấy gọi ra để giúp đỡ.
Tôi không khỏi trách cứ: "Có chiêu này, sao chú không lấy ra dùng sớm.”
Làm hại tôi lo lắng lâu như vậy.
Biểu cảm của tên đi.ên không hề lạc quan: "Cháu xem.”
Tuy số lượng bóng ma trắng nhiều, thế nhưng thực lực hiển nhiên không có bao nhiêu, sau vài hiệp đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Xem thêm...