• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi nộp đơn xin thôi việc đến lúc được phê chuẩn phải mất hơn nửa tháng trời.

Ngày hôm nay, cầm những vật dụng ra khỏi văn phòng có những lằn ô vuông được nối tiếp nhau, Mục Táp híp mắt nhìn ánh mặt trời treo trên đỉnh đầu. Mặt trời tỏa ra từng vòng ánh nắng rất tròn và rất sáng, phản chiếu trên mặt đất. Hàng cây trước mặt xen lẫn trong những công trình kiến trúc cao chót vót, rợp màu vàng óng của ánh mặt trời, tạo cảm giác thơ mộng mà thiêng liêng.

Sau khi tốt nghiệp, cô liền vào làm ở Duy Cách, dốc sức tận tụy cho công ty của Cảnh Chí Sâm suốt bốn năm. Trong bốn năm này, đếm không xuể những giọt mồ hôi cô đã đổ, đã gặp biết bao uất ức và cũng không thiếu những niềm vui, tiếng cười. Nơi đây chính là giấc mộng thời thiếu nữ của cô, và cũng chính nó đã từng bước chứng kiến sự biến đổi của một cô gái ngây thơ trong sáng thành một kẻ lão luyện, lõi đời.

Xoay người, vẫn lưu luyến cái liếc mắt cuối cùng -

Đôi mắt cô nhìn thẳng tắp lên cửa sổ phòng làm việc của Cảnh Chí Sâm.

Người đàn ông kia vẫn mặc bộ âu phục chỉnh tề như ngày thường, sống lưng ưỡn thẳng, đang đứng trên cao quan sát cô. Gương mặt anh ta giàu cảm xúc, khóe miệng tựa hồ cong thành nét cười ôn hòa, rất có thiện ý. Lúc cô xoay người, ánh mắt hai người liền giao thoa, anh ta bèn giơ cánh tay, vẫy vẫy với cô, ý tứ tạm biệt.

Vẫn là bộ dáng lịch lãm, nhã nhặn như ngọc, hệt như lần đầu gặp gỡ của hai người. Lúc ấy, anh ta vươn bàn tay thon dài, lịch sự nắm tay cô, lực bắt tay vừa phải và mỉm cười:“Hoan nghênh em tới Duy Cách, trở thành thành viên của đại gia đình này.”

Nghe câu nói của anh ta, trái tim cô lỡ một nhịp đập, tuy vẻ mặt vẫn trầm tĩnh nghiêm túc, nhưng thâm tâm cô đã vô thức phát sinh ấn tượng tốt với anh ta.

Bốn năm này, có thể nói cô phấn đấu vì tiền đồ của chính mình, cũng có thể nói cô vì anh ta mà hao tâm tổn trí. Chỉ cần anh ta ném cho cô một nụ cười, một lời khen tặng hoặc đơn giản chỉ là một cái gật đầu thể hiện sự hài lòng, là cô nguyện ý nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Đấy, bạn xem đi, phụ nữ đôi khi thật ngu ngốc.

Còn anh ta? Mọi việc trong cuộc sống đều công thành danh toại, thương trường thăng tiến, tình trường thênh thang. Anh ta hệt như nhà tâm lí học tài ba, có thể nắm giữ suy nghĩ và cảm xúc cô. Anh ta dễ dàng điều khiển tình cảm của cô, luôn giữ nó trong mức độ hạn định, không trực tiếp bóp nát nó, cũng không hoàn toàn đón nhận nó. Những lúc cô tỏ ra mê luyến, anh ta lập tức biểu hiện sự xa cách, ngầm nhắc nhở cô bọn họ chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới. Rồi khi cô nản lòng thoái chí, anh ta lại tỏ vẻ ân cần quan tâm, tốt bụng đưa cho cô ly sữa nóng, ngón tay thon dài cố ý cọ xát vào lòng bàn tay cô, thấp giọng khuyên nhủ: Em vất vả quá, uống ly sữa cho ấm dạ dày nào, nghỉ ngơi tí rồi làm tiếp.

Anh ta giống như con lừa luôn treo lủng lằng củ cải đỏ trước mặt, mãi cho cô hi vọng, nhưng tàn nhẫn không cho cô chạm vào.

Lục Tây Dao – cô bạn tốt của Mục Táp từng phát biểu, Cảnh Chí Sâm là kẻ đùa bỡn lòng người rất cao tay, hắn đã dày công tôi luyện đến cảnh giới thượng thừa. Chẳng những hắn dễ dàng đem cậu bán đi mà còn có thể khiến cậu tình nguyện kiếm tiền về cho hắn.

Nhưng cô vẫn cố chấp thích anh ta suốt bốn năm ròng, trong lòng luôn ấp ủ hi vọng, tự an ủi chính mình, trải qua vạn dặm chinh chiến, ắt hẳn sẽ ……

Mãi đến ngày ấy……cái ngày anh ta lái xe, chở cô đến trường đại học, đưa đồ cho Mục Kiều. Chiếc xe dừng trước cánh cổng của khu kí túc xá, Mục Kiều cầm ly trà sữa chạy từ trong ra, vừa đi vừa cố hút một hạt trân châu, nở nụ cười ngọt ngào không kém gì trà sữa:“Chị, người ngồi trong xe là bạn trai của chị hả?”

Cô mỉm cười, tức khắc phân bua làm sáng tỏ: không phải, anh ấy là ông chủ của chị, Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn dập dìu cảm xúc ngòn ngọt khó tả. Sau đó, Cảnh Chí Sâm bước xuống xe, đi đến trước mặt Mục Kiều, ôn hòa chào hỏi:“Anh họ Cảnh, em đây chắc hẳn là em gái của Mục Táp rồi. Hai chị em nhìn giống nhau quá.”

Miệng Mục Kiều đình chỉ động tác nhai nuốt trân châu, mắt mở to ngây ngốc nhìn Cảnh Chí Sâm. Thân hình cô ta thoáng run lên, tức tốc vứt bỏ bộ dáng tinh nghịch quỷ quái, thay thế bằng dáng vẻ đoan trang hiền thục:“Vâng ạ. Em chào anh.”

Khóe miệng Cảnh Chí Sâm cong nhẹ, ánh mắt lóe tia thưởng thức. Một bộ dáng trầm ổn, tuấn tú, kín đáo khoe khoang sự ưu việt của bản thân. Và tất nhiên, một cô bé còn chưa trải đời như Mục Kiều làm sao tránh thoát khỏi sức hút mãnh liệt của anh ta.

……

Ánh mặt trời càng lúc càng chói mắt, Mục Táp quay đầu, vẫy một chiếc taxi. Xe dừng lại, cô mở cửa lên xe.

Đứng trước cửa sổ, đôi mắt Cảnh Chí Sâm dõi theo hình bóng cô cho đến khi nó biến mất. Đáy mắt anh ta loé lên chút cảm xúc phức tạp.

Taxi chạy chưa được bao xa, Mục Táp liền nhận được điện thoại của Tống Vực.

Không thể không thừa nhận, trông thấy tên anh ta nhấp nháy trên màn hình điện thoại của mình, cô cảm thấy không chân thật lắm.

Cô tiếp máy, khẽ a lô. Anh ta không hề dông dài, trực tiếp nói thẳng vấn đề, yêu cầu cô sắp xếp thời gian đến thăm nhà anh ta, tiện thể ra mắt mẹ anh ta.

“Vậy anh cứ xem bao giờ thích hợp là được.”

“Ok, đến lúc đó anh sẽ báo cho em biết.” Ngữ khí anh thản nhiên, thanh âm hơi trầm khàn. Vừa định gác máy, thì Tống Vực loáng thoáng nghe được bài hát của ca sĩ Trần Dịch Tấn truyền qua loa điện thoại, bèn hỏi Mục Táp đang ở đâu.

Âm cuối thoắt cao lên, lộ ra sự hài lòng xen lẫn vẻ thành thục.

“Hôm nay em chính thức nghỉ việc, đang ngồi taxi từ công ty về nhà ạ.”

“Ồ, vậy em chú ý an toàn.” Tốc độ lời nói anh ta chậm dần, hé lộ sự săn sóc.

“Vâng ạ .”

“Anh cúp đây?”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Mục Táp có chút hoảng hốt, tay gắt gao nắm chặt di động. Radio phát lên câu hát “Thói quen thay đổi vô thường, đấy mới là may mắn. Chân trời góc biển bao la, nơi đâu mới là nhà. Khi màn đêm buông xuống, là lúc bữa tiệc tàn, ……” Cô nghiêng đầu, sờ nhẹ sống mũi, bỗng nhiên cúi đầu dò tìm thời gian cuộc gọi vừa kết thúc, một phút bốn mươi giây.

Tống Vực, hai chữ này như muốn nhảy bật ra khỏi màn hình điện thoại. Cô ngắm nghía hồi lâu, quyết định xóa đi cuộc gọi khỏi nhật kí điện thoại.

Về nhà, Kiều Tuệ Tuệ và Mục Chính Khang đều ở nhà. Một người bận rộn trong phòng bếp, một người ngồi thảnh thơi đọc báo, trên bàn đặt tách trà xanh bốc khói nghi ngút.

Thấy cô ôm hộp các tông đi vào, ông Mục Chính Khang bèn bỏ tờ báo xuống, tháo mắt kính màu vàng kim ra khỏi mắt, thở dài:“Bố thực sự không hiểu. Con đã làm ở Duy Cánh đến bốn năm, đạt thành tích cũng không tồi, vì cớ gì lại đột ngột xin thôi việc?”

“Con cảm thấy chán nó.” Mục Táp thả hộp các tông xuống, ngồi trên sô pha, rót ly nước cho mình.

Ông Mục Chính Khang đương nhiên không hài lòng với cái lý do vớ vẩn của cô, đôi mày ông chau chặt, miệng bắt đầu một bài thuyết giáo đầy lí lẽ.

Mục Táp ngoài mặt vâng dạ, song trong lòng thầm nhủ, con làm sao có thể thú thật với mọi người, con thôi việc vì lí do thất bại trong việc theo đuổi Cảnh Chí Sâm. Anh ta sắp thành em rễ con, cũng đồng nghĩa với việc, mọi hi vọng của con đều tan biến. Vì thế con ghen tỵ, buồn bực khổ sở, không thể dối lòng vui vẻ với anh ta, tiếp tục sóng vai cùng anh ta phấn đấu trong công việc. Thôi thì mắt không nhìn thấy, tâm sẽ không phiền, dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ, tìm lại sự thanh thản cho bản thân.

Nếu biết được chân tướng, không biết hai người lớn trong nhà sẽ giận run đến mức nào?

“Thôi được rồi, ông bớt la mắng con bé đi.” Kiều Tuệ Tuệ bưng một đĩa bắp luộc đặt lên bàn, lên tiếng bênh vực,“Táp Táp đã quyết định như vậy thì ông đừng ngăn cản nữa. Tôi thấy bây giờ, những người trẻ tuổi liên tục thay đổi công việc là chuyện bình thường. Điều quan trọng là bản thân mình được vui vẻ, đúng không Táp Táp?”

Mục Táp gật gù.

Mục Chính Khang vỗ trán, thở dài mấy lượt. Sau đó, ông nói vài chuyện vòng vo, dẫn đường đến đề tài Tống Vực.

“Con và nó có tiến triển gì chưa?” Mục Táp vươn tay lấy trái bắp, lòng bàn tay lập tức nóng hôi hổi, đáp lời,“Dạ, qua vài ngày nữa, con sẽ ghé thăm nhà bên ấy, sẵn tiện chào hỏi người lớn luôn.”

Kiều Tuệ Tuệ không giấu nổi nét mừng rỡ trong đôi mắt, sốt sắng đề nghị:“Dì sẽ giúp con chuẩn bị lễ gặp mặt thật chu đáo.”

“Dạ.” Mục Táp cắn một hàng bắp nhỏ, thản nhiên nói,“Những việc này con mù tịt, nhờ dì chuẩn bị giúp con.”

Một tay Mục Chính Khang vuốt ve cái tách sứ, tay kia sờ sờ mắt kính, hỏi:“Về những tin đồn, con thật sự cảm thấy cậu ta bình thường, nhân phẩm cũng tốt?”

“Tóm lại, con không nhìn ra khuynh hướng bạo lực của anh ấy.” Mục Táp buông trái bắp, hai tay phủi phủi vào nhau,“Con về phòng xem phim đây.”

Dứt lời, cô liền đi lên lầu. Mục Chính Khang lại tiếp tục thở dài. Kiều Tuệ Tuệ vừa giúp ông đấm lưng, vừa nhỏ giọng khuyên nhủ:“Những lời đồn đãi đa phần đều là thêm mắm dặm muối. Họ Tống là gia tộc có danh vọng, gia giáo, phẩm hạnh cực kì nghiêm trang, Tống Vực không thể xuất hiện những tính cách tiêu cực kia đâu .” Bà tạm dừng một tẹo rồi nói tiếp,“Còn về chuyện trước kia cậu ta phải ngồi tù, theo tôi biết là do cậu ta bị đối phương khiêu khích, nhất thời mất kiểm soát gây thương tổn cho đối phương.”

“Được rồi, bà khỏi nói nữa.” Mục Chính Khang đánh gãy những câu nói liên miên không dứt của bà, thần sắc thoáng nặng nề, tay ông nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình,“Tuệ Tuệ, bà cũng biết mẹ của Táp Táp mất sớm, tôi đối với con bé có phần áy náy, nên quan tâm đến nó nhiều hơn một chút.”

Kiều Tuệ Tuệ nghe vậy thì ngẩn người, vẻ tủi thân choáng đầy trên khuôn mặt:“Ông ám chỉ tôi không quan tâm con bé? Lão Mục, nếu ông thật sự nghĩ như vậy thì oan ức cho tôi quá . Tôi không thẹn với lương tâm, dám thẳng thắng bảo rằng, tôi đối xử với nó cũng y như Mục Kiều, chẳng thiên vị đứa nào.”

“Tôi không có ý đấy.” Mục Chính Khang không đành lòng nhìn Kiều Tuệ Tuệ tủi hổ, vội vàng xoa tay bà, nhằm trấn an cảm xúc của bà, dịu dàng phân trần,“Đều là lỗi của tôi, là tôi ăn nói không khéo léo, tôi nhận lỗi với bà.”

Kiều Tuệ Tuệ quay ngoắt mặt đi, không thèm đoái hoài đến ông. Mục Chính Khang vừa cười hề hề, vừa cố sức dỗ dành bà. Lát sau, bà mới nguôi ngoai, tiếp tục xoa bóp cho ông.

Trong phòng. Mục Táp xem một bộ phim điện ảnh. Bộ phim quá mức nhàm chán. Cô liên tục tua nhanh, theo dõi qua loa đoạn cao trào, rồi tắt trình duyệt web, đi uống một ly nước ấm, sau đó thả mình nằm trên giường, hai tay ôm chặt gối, cặp mắt dần khép lại.

Nhưng lúc này, Lục Tây Dao lại gọi điện tới, bắt cô kể tường tận chuyện thôi việc của mình.

“Cậu xin thôi việc mà hắn không hề giữ lại sao?” Tất nhiên, ‘hắn’ trong lời Lục Tây Dao là ám chỉ Cảnh Chí Sâm.

“Không có.” Mục Táp lật người, ngước mặt ngó thẳng trần nhà.

“Cũng đúng thôi, hắn ta cùng cậu chơi trò ái muội đã bao năm, giờ thì công khai qua lại với em gái cậu, nào dám can đảm để ‘quả bom hẹn giờ’ ở bên người? Nếu như em gái cậu phát hiện được những chuyện trong quá khứ của hai người, thể nào nó cũng làm rùm beng, hành chết cậu luôn.”

Mục Táp rủ hàng mi, cười chua chát:“Cùng lắm chỉ nắm tay, ôm hôn vài lần, như thế cũng tính là nghiêm trọng à?”

“Đừng cố thể hiện vẻ thản nhiên như gió thoảng mây bay, tớ biết trong lòng cậu rất khổ sở.” Lục Tây Dao không có ý định buông tha, kiên quyết vạch trần,“Người khác không hiểu cậu, tớ cũng sẽ không hiểu ư? Cậu yêu thích Cảnh Chí Sâm đến mụ mị đầu óc, vì hắn mà cố gắng thức đêm để đẩy nhanh tiến độ công việc. Vất vả tăng ca kiếm thêm tiền, mà có dám xài đồng nào cho bản thân đâu, thế nhưng lại phung phí mua tặng hắn cái áo hơn 4000 đồng, còn mình thì gặm mì gói suốt một tháng liền…… Những chuyện ngu ngốc tương tự chất đầy cả thúng đấy cô ạ.”

Mục Táp trầm mặc, chính xác đây là những việc cô đã làm. Cô luôn dùng thái độ chân thành và tinh thần mạnh mẽ, kiên trì để theo đuổi Cảnh Chí Sâm.

“Còn nữa, khi hắn khoác lác bảo rằng, nếu đến năm ba mươi tuổi, cậu vẫn chưa thể gả đi, hắn sẽ nguyện ý cưới cậu. Lúc đó, cậu kích động như điên ấy, liên mồm nhắc đi nhắc lại với tớ đến hơn n lần.” Lục Tây Dao nói tiếp,“Hiện tại thì xong phim, cậu phải trơ mắt nhìn hắn cưới em gái cậu, từng bước trở thành em rễ của mình. Nghĩ tới những điều này, tớ liền tức thay cho cậu”

“Thôi…… Đổi đề tài khác đi.” Mục Táp nói,“Tớ thật sự không muốn nhắc lại những chuyện liên quan đến anh ta. Hễ nói đến là cảm thấy trên trán tớ khắc chữ NGU to bự, không sao chấp nhận nổi.”

“Được thôi, vậy Tống Vực ngoài đời có đẹp trai giống tấm hình chân dung đăng trên mạng không?” Tốc độ chuyển đề tài của Lục Tây Dao cực kì nhanh gọn lẹ.

Tấm hình chân dung ấy được chụp vào khoảng thời gian Tống Vực đạt được thành công. Một tờ tạp chí mời anh ta làm gương mặt của ảnh bìa. Trong tấm hình, anh ta mặc bộ âu phục sang trọng, ngồi trên chiếc ghế da, thái dương sắc bén, ngũ quan tinh xảo, thần thái tươi tỉnh, hăng hái, bật rõ dáng vẻ của một ‘thiên chi kiêu tử’. Lục Tây Dao luôn cảm thán, tấm hình ấy chụp vô cùng nghệ thuật, Tống Vực rất tuấn tú, đẹp đến mức khiến người ta động chân tâm.

“Anh ta ư?.” Mục Táp thóang nhớ lại dáng dấp của Tống Vực,“Không còn trẻ như trong hình, dù sao cũng đã trải qua nhiều năm rồi. Hiện giờ anh ta thành thục, chín chắn hơn. Anh ta cao lắm, còn diện mạo, quả thật rất xuất sắc.”

“Vậy cậu đã xao động chưa?”

“Ơ hay, tớ thiển cận đến mức chỉ biết theo đuổi chủ nghĩa bề ngoài ư?”

“Thế sao cậu lại mê đắm Cảnh Chí Sâm nhiều năm vậy?” Lục Tây Dao trở về vấn đề cũ.

“Năm đó tớ thích anh ta, không phải vì anh ta đẹp trai, mà vì khí chất trên người anh ta. Cậu cũng biết mà .” Mục Táp thở dài.

“Tớ biết chứ, cậu là đại diện cho phần đông chị em phụ nữ luôn bị thu hút bởi loại đàn ông áo mũ chỉnh tề, bề ngoài ôn hòa, nhã nhặn như ngọc, song kì thực mang một bụng tâm kế, cố biểu hiện phong độ giả dối của cánh mày râu.”

Mục Táp “Ớ” một tiếng, vờ ho nhẹ:“Ờ, cậu nói chính xác. Gu thưởng thức của tớ quá kém, từ giờ sẽ sửa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK