Mục Táp nhất thời lâm vào tình trạng trầm ngâm im lìm. Cô cảm giác hơi thở anh vấn vít quanh vành tai cô. Tuy rằng gần trong gang tấc, nhưng lại phảng phất khoảng cách xa vời vợi như trời và đất.
“Anh là chồng em mà. Em hãy tin tưởng anh.” Ánh mắt mơn man trên mặt cô, anh tận lực đè thấp giọng nói hòng trấn an cảm xúc cô.
Ngoài phòng khách, bà Tống mơ hồ nghe thấy tiếng động lao xao trong phòng bếp. Bà cảm thấy kì quái, liền hô to:“Trong đấy xảy ra chuyện gì thế? Mấy đứa đâu hết rồi? Lên đây ăn bánh trái đi nào.”
“Anh thả em ra.” Cảm xúc Mục Táp sắp vượt quá giới hạn chịu đựng, giọng nói run run kết hợp ngữ điệu gấp gáp,“Tống Vực, anh ôm chặt quá, em không thở nổi.”
Tống Vực nghe vậy liền nới tay, quay người cô đối diện anh, cẩn thận xem xét sắc mặt cô.
“Em muốn ra ngoài.” Mục Táp vươn tay đẩy Tống Vực, co giò chạy lên phía trước, vòng qua khúc rẽ, trở lại phòng khách, tiến thẳng đến chỗ bà Tống đang ngồi.
“Táp Táp.” Bà Tống sửng sốt trước khuôn mặt trắng bệch của cô, nôn nóng hỏi,“Sắc mặt con kém quá, trong người không khỏe hả con? Mau mau ngồi xuống uống miếng nước đi. Tống Vực đâu rồi? Tống Vực, Tống Vực, lên coi vợ con nè!”
“Thưa mẹ, con có vài điều muốn trình bày cùng mẹ.” Mục Táp gập tay trước bụng, kính cẩn khom người, rồi nhìn thẳng vào bà, nói rành rọt từng câu từng chữ“Lần mẹ hỏi con về mấy tấm ảnh chụp, con quả thật có điều che giấu. Người đàn ông trong ảnh không chỉ đơn thuần là kẻ quấy rối. Anh ta là cấp trên của con và là người đàn ông con thầm thích suốt bốn năm. Nhưng khi phát hiện anh ta và em gái con có quan hệ tình cảm, con liền gấp rút thu lại mối tình đơn phương ấy. Rồi sau khi con kết hôn, anh ta lại giở chứng, liên tục đến quấy nhiễu, làm phiền con. Đáng lí ra con nên kịp thời nói rõ cho Tống Vực biết, nhưng con lại lựa chọn cách lảng tránh, bỏ qua. Con thừa nhận đây là thiếu sót của mình, là do con suy nghĩ chưa thấu đáo. Con chân thành xin lỗi gia đình mình. Song con xin thề với mẹ, con chưa bao giờ làm những chuyện bất chính hay phản bội Tống Vực, phản bội hôn nhân của chúng con. Đây là việc thứ nhất. Còn việc thứ hai con muốn giãi bày là sự tình của hai năm trước. Lúc ấy vì mục đích kí kết hợp đồng được suôn sẻ thuận lợi, nên con chấp nhận bán tiếng cười tiếp rượu đối tác. Tuy nhiên thương vụ làm ăn lần đó của công ty rất lớn, có qui mô rất rộng. Toàn thể nhân viên trên dưới đều dùng toàn lực ứng phó. Ở vào hoàn cảnh ấy, con không thể mở miệng từ chối chút yêu cầu hơi quá quắt của đối tác. Sỡ dĩ con ngồi trên đùi một người đàn ông tiếp rượu là do con bị thua trong một trò chơi nhỏ, nên họ bắt con chịu phạt…..Vì thế mới xuất hiện những hình ảnh, đoạn phim khiến mẹ thất vọng. Những điều con đã làm, con không bao giờ chối cãi. Nhân tiện con cũng muốn giải thích rõ ràng, ngồi trên đùi đối tác tiếp rượu đã là hành vi vượt quá giới hạn đạo đức của con rồi, tuyệt đối không phát sinh thêm mấy chuyện bậy bạ, lố lăng khác. Và kể từ đó về sau, con luôn tránh né những trường hợp tương tự. Con không muốn tạo cơ hội cho người khác đơm đặt, dè bỉu con là ả đàn bà chấp nhận đánh đổi nhan sắc và thể xác vì tiền tài, danh vọng phù phiếm. ”
Bà Tống trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác không biết nói gì.
“Con nghĩ mình nên chủ động giải thích rõ ràng để mẹ hiểu.” Mục Táp tạm dừng nói, cố thu hết dũng khí bày tỏ,“Phải thừa nhận, con còn thiếu sót, khuyết điểm trên nhiều phương diện. Có lẽ con không phù hợp với tiêu chuẩn của người con dâu vừa ý mẹ. Vả lại, hôn nhân của con và Tống Vực được xây dựng quá mức vội vàng, hời hợt, vô tình đốt cháy nhiều giai đoạn, dẫn tới hậu quả là nền móng tình cảm cùng tín nhiệm quá mỏng manh, yếu ớt. Vợ chồng một khi ở chung, không sớm thì muộn cũng sẽ phát sinh xung đột, cự cãi, chỉ e mâu thuẫn ngày càng tồn đọng, lớn dần theo thời gian, rồi thể nào cũng gây xích mích, tổn thương đôi bên…Mấy ngày vừa qua, con đã nghiêm túc suy xét, cảm thấy bản thân và Tống Vực không hợp…..”
“Mục Táp!” Tống Vực xăm xăm đi tới, giận tái mặt, sốt sắng cắt đứt lời cô,“Không được nói bậy nữa.”
Mục Táp lẳng lặng nhìn vẻ mặt tức tối của anh. Một lát sau, cô ép mình chuyển tầm mắt, tiếp tục thưa chuyện với bà Tống:“Xét trên nhiều bình diện, con và anh ấy quả thật không tương xứng. E rằng trong thời gian ngắn, chúng con khó lòng điều chỉnh, cải thiện tính cách, tâm lí, tư tưởng đã thâm căn cố đế…Chi bằng đôi bên hãy cùng nhau cân nhắc thật cẩn trọng, xem thử chúng ta có nhất thiết kéo dài cuộc hôn nhân này không.”
“Táp Táp, việc này……” Bà Tống choáng váng, lao đao trước suy nghĩ của Mục Táp, nhất thời bà chưa thể đưa ra chủ ý, đành quay sang chất vấn con trai,“Tống Vực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?“
“Vợ con nổi nóng, không khống chế được cảm xúc, nên ăn nói lung tung, thiếu suy nghĩ. Mẹ đừng để bụng.” Nói đoạn, Tống Vực bóp mạnh tay Mục Táp,“Giữa chúng con không có vấn đề gì cả, cuộc sống vợ chồng rất hòa thuận, tương lai cũng thế.”
Anh vừa dứt lời, Mạc Tử Tuyền liền chậm rãi đi tới, ánh mắt hỉ hả liếc xéo Mục Táp, sau đó tỏ vẻ thân thiết ngồi cạnh bà Tống.
“Táp Táp, mẹ thừa nhận mẹ có chút phật lòng vì hành vi ngày trước của con. Mẹ cảm thấy phụ nữ hành xử như vậy là không tốt. Nhưng mẹ không phải là loại người nông cạn, hồ đồ quơ đũa cả nắm. Mẹ vẫn biết tùy việc mà xét, không hề chăm chăm chĩa mũi dùi vào con một cách vô cớ. Mẹ nói thật, mẹ sẽ không vì chuyện của quá khứ mà giữ mãi thành kiến với con đâu.” Thần sắc bà Tống dần chuyển sang phờ phạc, bà khẽ lắc đầu,“Mẹ không rõ nguyên nhân gì khiến cảm xúc con trở nên hỗn loạn, rồi nói ra những lời dễ làm người khác khó chịu. Nếu do thái độ mẹ không tốt, thì mẹ khảng khái nhận lỗi với con, mong con thông cảm cho bà già này, rồi cố gắng tỉnh táo lại, được chứ?”
“Mẹ hiểu lầm con rồi. Mẹ chẳng những đối tốt với con, mà còn bao dung, trân trọng con, luôn dạy bảo con điều hay lẽ phải.” Mục Táp nói,“Đây là vấn đề của con và Tống Vực, không liên quan bất kì yếu tố bên ngoài nào hết.” Lúc nói chuyện, Mục Táp cảm nhận lực nắm tay của Tống Vực càng lúc càng mạnh, tựa hồ muốn bóp nát khớp xương cô.
Mạc Tử Tuyền yên lặng rót tách trà đặt trước mặt bà Tống, nhẹ nhàng giơ tay vỗ vỗ sau lưng bà.
Bà Tống chau mày, nheo mắt quan sát Mục Táp và Tống Vực, lát sau bà thở dài sườn sượt: “Thôi đừng nói nữa. Hai con về nhà tự giải quyết với nhau đi, mẹ già rồi, không gánh nổi đâu. Chị Chu, dẫn tôi lên phòng đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Dì Chu nhanh nhẹn tiến tới, dìu đỡ bà Tống lên lầu.
Phòng khách chỉ còn ba người Tống Vực, Mục Táp và Mạc Tử Tuyền.
Mục Táp vùng vằng đẩy tay Tống Vực:“Anh buông ra. Hiện tại đừng làm phiền em, em cần yên tĩnh để tỉnh táo lại.”
Tống Vực vừa thả tay, cô lập tức lấy túi xách trên sô pha, đeo lên vai, đi tới trước mặt Mạc Tử Tuyền: “Tôi đánh cô vì mồm miệng cô bẩn thỉu, dám nhục nhã, thóa mạ mẹ tôi. Bà ấy là mẹ ruột của tôi, bất luận kẻ nào có ý định xúc phạm bà ấy, tôi sẽ không ngần ngại liều mạng với kẻ đó. Về mấy chuyện linh tinh lang tang khác, dù cô có giở vô số mánh khóe, tôi cũng chả hề hấn gì đâu. Như tôi đã nói, dẫu tôi và Tống Vực phát sinh bao nhiêu vấn đề đi chăng nữa, thì đó là việc riêng của vợ chồng tôi, không liên quan đến kẻ thứ ba trơ trẽn như cô. Cô thèm khát anh ấy? Cứ tự nhiên sử dụng hết mọi vốn liếng để mồi chài, chèo kéo anh ấy đi. Chúng ta sẽ cùng chống mắt nhìn xem kết cục của cô là gì: thành công khiến anh ấy mủi lòng hay tự rước lấy nhục nhã ê chề?”
Dứt lời, Mục Táp đùng đùng sải bước tới cửa lớn. Tống Vực chưa kịp vươn tay ngăn cản đã bị cô mở miệng chặn trước :“Đừng chạm vào em. Em muốn yên tĩnh một mình, anh chớ quấy rầy.” Giọng điệu cô gãy gọn và quyết liệt.
Sau khi Mục Táp rời đi, Tống Vực căm tức nhìn chòng chọc Mạc Tử Tuyền. Thoạt đầu, Mạc Tử Tuyền còn hí hửng chế nhạo anh vài câu, song chị ta dần phát hiện vẻ mặt anh đáng sợ quá. Dưới đáy mắt anh ồ ạt bắn tia chán ghét, thậm chí mang theo hận ý chọc thẳng ánh mắt chị ta.
“Cô chờ đấy.” Tống Vực chĩa tay thẳng mi tâm chị ta, gằn giọng cảnh cáo. Nói xong liền xoay gót.
Ngay tức thời, thâm tâm Mạc Tử Tuyền u ám trầm luân trong nỗi sợ hãi không tên, liền hoảng hốt đứng dậy, lẽo đẽo chạy sau Tống Vực. Chị ta mím môi, ngậm miệng không dám hó hé, chỉ lầm lũi theo dấu chân anh. Đến gần cửa lớn, Tống Vực đột ngột dừng bước, bất ngờ quay người. Một luồng sức mạnh như thể từ trên trời giáng xuống, đấm tay anh sượt qua má Mạc Tử Tuyền, nện trên bề mặt tường gắn kính thủy tinh. Anh hành động nhanh như chớp, Mạc Tử Tuyền nghẹn họng nhìn trân trối. Tấm kính thủy tinh vỡ toang thành vô số mảnh vụn. Bấy giờ, Mạc Tử Tuyền mới lấy lại phản ứng, há mồm thét chói tai, luýnh quýnh muốn tránh xa nơi tai họa, nhưng không kịp, vài vụn thủy tinh rơi lả tả xuống khuôn mặt chị ta, để lại dấu ấn đỏ tươi đặc trưng của máu.
“Cút mau. Đừng bám theo tôi nữa.” Ánh mắt anh cuồn cuộn sóng gào, thâm sâu không biết đâu là đáy. Giọng nói anh tựa như ngọn gió độc xẹt qua miếng băng mỏng, hiển hiện lửa giận lăm le phụt trào,“Tôi cảnh cáo cô lần cuối, khôn hồn thì tránh xa tôi ra. Nếu cô cứ lì lợm,vậy đừng trách tôi dùng biện pháp tàn độc khiến cô biến mất khỏi thế gian. ”
Anh thu hồi đấm tay, tảng lờ dòng máu chảy lênh láng, đẩy cửa ra khỏi nhà .
Mạc Tử Tuyền lơ ngơ đứng chôn chân giữa vết tích hỗn độn,đôi mắt vô hồn nhìn về cõi xa xăm, mờ mịt.Thật lâu sau, chị ta méo miệng, cất giọng cười khô khan nhạt nhẽo, đoạn cúi đầu nhìn ngắm đống thủy tinh vung vãi trên mặt đất. Vài mảnh thủy tinh phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo, biến dạng khó coi của chị ta. Mỗi hình ảnh như một lưỡi kiếm sắc nhọn, thọc sâu vào trái tim chị ta, khiến nó hoen ố lầy lội máu tươi.
Tống Vực hối hả chạy về nhà. Khoảnh khắc mở cửa, nhìn thấy đôi giày Mục Táp đặt ngay ngắn trên kệ giày, và bàn bên trong xuất hiện túi xách vừa nãy cô đeo, anh liền thở hắt một hơi dài, trái tim đang treo lơ lửng tạm quay về vị trí vốn có.
Trước tiên, anh vào toilet, cẩn thận rửa sạch mu bàn tay nhầy nhụa máu tươi. Sau, anh trở lại phòng khách, tìm hộp đựng dụng cụ y tế gia đình, lấy bông băng và thuốc sát trùng làm vệ sinh vết thương và băng bó đơn giản.
Xong xuôi mọi việc, anh tức tốc lên lầu, nhẹ nhàng tiến tới phòng ngủ, khẽ khàng đẩy cánh cửa phòng, liền trông thấy Mục Táp ngồi lặng yên trên giường, tay cô âu yếm vuốt ve cuốn album ảnh.
Anh biết trong cuốn album đấy lưu giữ phần nhiều ảnh chụp chung của Mục Táp và bà Trình Hạo Anh. Cô thường xuyên ngắm chúng bằng ánh nhìn hoài niệm trìu mến, thỉnh thoảng cao hứng chia sẻ cùng anh:“Anh xem nè, tấm này được chụp lúc mẹ dẫn em đi chơi vườn bách thú. Đố anh biết thứ phát sáng lấp lánh đằng sau em là gì? Hì hì là đuôi chim công đấy. Hồi bé, em rất thích mặc áo đầm xòe, tà váy phía dưới phồng to đến mức che mất đuôi chim công luôn ……”
“Táp Táp.”.
Cô nhướng mắt, tay đồng thời khép lại cuốn album:“Xin lỗi vì khi nãy ở nhà anh, em đã mất tự chủ, không kiểm soát được lí trí và cảm xúc. Thế nhưng, những điều em nói đều phản ánh chân thật suy nghĩ và nhận định của em về cuộc hôn nhân của chúng ta . Tống Vực, em bây giờ dùng thái độ vô cùng bình tĩnh, trịnh trọng nói với anh, có lẽ anh và em không hợp nhau. Chúng ta quá khác biệt trên nhiều phương diện, nhiều mặt cuộc sống. Vậy nên anh cần suy nghĩ cho chín chắn, xem anh có cần một người vợ như em không?”
“Rốt cuộc em đang nói gì?” Giọng nói Tống Vực lạnh đến cùng cực, anh xoáy sâu khuôn mặt cô trong vùng tối thăm thẳm,“Anh biết hôm nay Mạc Tử Tuyền xấc xược, hỗn láo đụng chạm đến mẹ em, nên cảm xúc của em rất tệ, đâm ra nói năng thiếu suy nghĩ. Anh hứa sẽ giúp em đòi lại công bằng. Nhưng hiện giờ em bảo mình đã hoàn toàn tỉnh táo, tại sao còn dễ dàng nói lời chia tay, em có ý gì đây?”
“Chẳng phải anh từng nói, anh cần một người vợ biết chuyện, hiểu lí lẽ, không giận dỗi vô cớ ư?” Cô nhẹ giọng phân trần,“Ngày trước khi chưa yêu anh, em tự tin mình có thể đáp ứng những điều kiện ấy. Nhưng hiện tại thì lực bất tòng tâm, em không cách nào tự biến bản thân thành con rối gỗ vô tri vô giác, sống vật vờ không cảm xúc. Giả sử em chỉ coi anh là người chồng trên danh nghĩa, ắt hẳn mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Đằng này tình thế quá tréo ngoe, em gần như đặt tất cả tâm tư, tình cảm lên người anh…. Ngày đó chúng ta cãi nhau, em thừa nhận bản thân mình hờn dỗi vô lí. Nào ai nhẫn tâm ép uổng tình cảm của một con người cơ chứ? Hôm nay, em lại tiếp tục làm khó anh, ngoan cố bắt anh lựa chọn rõ ràng dứt khoát. Tống Vực, em thật sự không biết, từ bao giờ bản thân mình lại biến thành người phụ nữ ích kỉ, nhỏ mọn như vậy. Chính em còn chán ghét bản thân mình, hơn nữa, ghét lây sang cả anh.”
Một tay Tống Vực nhét túi quần, tay kia buông thõng bên sườn đùi, lặng im nghe cô thổ lộ. Quả nhiên, tâm trạng cô đã quay về trạng thái phẳng lặng, êm đềm như dòng nước chảy xuôi. Cô bình tĩnh trần thuật suy nghĩ và cảm xúc bản thân.
“Em ghét anh từng có quan hệ thân mật với Mạc Tử Tuyền. Em ghét cô ta sử dụng những cách thức ti bỉ xen vào cuộc sống riêng của em và anh, ghét cô ta ăn nói láo toét xúc phạm mẹ và em. Nhưng trên hết, lí do em chán ghét cô ta nhiều nhất, vì cô ta thấu hiểu con người chân thật của anh. Cô ta may mắn được tiếp xúc với Tống Vực thuở hai mươi tràn đầy lòng kiêu ngạo, sục sôi nhiệt huyết tuổi trẻ. Hơn nữa, anh từng thật lòng thích cô ta, cam tâm tình nguyện yêu thương, cưng chiều cô ta, hoàn toàn khác với em. Anh đối tốt với em chỉ vì anh muốn làm tròn trách nhiệm, bổn phận của người chồng.” Giọng nói Mục Táp trầm thấp, chậm rãi vang đều,“Cho tới bây giờ, anh một mực không đề cập đến chuyện quá khứ giữa anh và cô ta. Anh làm thế khiến em cảm giác, cô ta từng gây tổn thương nặng nề cho anh. Vết thương sâu tới mức cả đời cũng không thể khép miệng được. Vả lại, anh vẫn luôn lảng tránh chia sẻ cùng em những vinh quang, thất bại đầu đời, dẫu em từng nhiều lần cố ý thăm dò, thì mười lần như một, anh đều chọn cách tảng lờ, lánh né. Thậm chí khi biết được sự việc của hai năm trước, anh cũng chẳng thèm yêu cầu một lời giải thích từ em. Anh rõ ràng cự tuyệt chia sẻ, trải lòng cùng em. Anh làm em cảm thấy, bản thân anh vượt ngoài tầm với của em, khiến em bó tay trong việc tìm cách thân cận anh.”
“Sỡ dĩ em đồng ý lấy anh, nguyên nhân lớn nhất là trong khoảng thời gian đầu chúng ta tiếp xúc, em đã thích anh, chứ chẳng phải vì tài sản của nhà anh đâu. Giả dụ không thích anh, em nhất định sẽ kiên quyết từ chối. Em thà mang tội bất hiếu, chứ không bao giờ tự ngược đãi bản thân, bán rẻ hôn nhân hạnh phúc của mình . Sau này chúng ta sớm chiều kề cận, dần dà em lạc mất trái tim, để mặc nó tự do tự tại trôi về anh. Nhưng em sơ ý không tìm hiểu cặn kẽ tình cảm của anh. Bởi vậy, trong suốt khoảng thời gian dài, em tự mình đa tình, tự ảo mộng thêu hoa dệt gấm. Nếu không tình cờ bắt gặp sự việc giữa anh và Mạc Tử Tuyền, chắc hẳn bây giờ em vẫn ngu ngơ, lờ mờ. Rồi đến khi anh nói sẽ học cách yêu em, lúc đấy em mới vỡ lẽ, hóa ra tình cảm của anh rất quan trọng với em, và từ lâu em đã bắt đầu so đo, tị nạnh với Mạc Tử Tuyền.”
“Tống Vực, em bây giờ là người phụ nữ hẹp hòi, xấu xí lắm. Anh hẳn nên suy tính kĩ càng, coi anh còn cần một người vợ như em không? Nếu anh không cách nào hé mở tấm lòng mình, không thể cùng em san sẻ những tâm tư chân thật, thì chúng ta không nhất thiết kéo dài cuộc hôn nhân này nữa. Về phần tiền cưới, em nhất định sẽ hoàn trả nguyên vẹn cho gia đình anh.”
“Nói tóm lại, em đang ép anh?” Tống Vực cười khẽ, vẻ mặt lạnh tanh,“Muốn anh lập tức đáp lại tình cảm của em. Muốn anh từ một người đàn ông ba mươi tuổi trở về thằng thanh niên trong độ tuổi hai mươi, lúc nào cũng thể hiện cảm xúc ngập tràn lai láng, khiến em đắm chìm, thiêu đốt trong tình yêu cuồng nhiệt như lửa đúng không?”
Nói đoạn, anh đi tới, vươn tay kéo cô vào lòng. Bàn tay anh mơn trớn trên suối tóc mềm mượt, ánh mắt lóe tia băng giá, giọng điệu sỗ sàng, ngả ngớn: “Hóa ra em thích như thế. Sao em không nói thẳng từ sớm, anh đương nhiên sẽ đáp ứng vô điều kiện. Bây giờ chúng ta bắt đầu luôn nhé. Em thích kiểu tình yêu như thế nào, thích đàn ông biểu hiện cách thức yêu ra sao? Nói cụ thể anh nghe, rồi anh làm theo ý em. Yên tâm, Tống Vực anh chắc chắn không thua kém bất kì thằng đàn ông nào từng tiếp xúc với em.”
“Anh điên à? Anh nghĩ em là loại người nhàm chán đến thế?” Mục Táp giãy giụa, chống cự anh: “Anh không được xuyên tạc ý tứ của em. Anh sống khép lòng, cự tuyệt cùng em chia sẻ, luôn luôn lảng tránh chuyện liên quan đến Mạc Tử Tuyền, lại không hề tín nhiệm em. Hết lần này tới lần khác, anh phong bế nghiêm ngặt cánh cửa trái tim mình, thử hỏi em có quyền nản lòng thoái chí không? Tống Vực, em chẳng phải cô thiếu nữ trong lứa tuổi dậy thì, mà thòm thèm cái mác hình thức giả tạo.”
“Em khỏi chối, dù mỗi người có một tính cánh khác biệt, nhưng chung quy vẫn không tránh thoát những đặc điểm tiêu biểu của giới tính. Anh biết phụ nữ các em thích gì mà.” Đôi tay Tống Vực ghì chặt vòng eo thanh mảnh. Mục Táp phát hiện ánh mắt anh bung tóe tia lửa giận, liền né tránh theo phản xạ. Nhưng Tống Vực đời nào buông tha, đôi tay anh tăng thêm sức lực, úp mặt cô vô sát lồng ngực mình. Giọng nói anh hòa cùng dòng khí lạnh thổi vào từ cửa sổ, khiến cô ơn ớn,“Táp Táp, nghe lời anh đi, không được tùy hứng nữa, đừng cố tình khiêu khích anh. Em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, chớ chọc giận anh, hiểu không bảo bối?”