Khi Hạ Phi nắm lấy cánh tay tôi và ấn nó lên cầu thang, tôi mới thật sự nhận ra điều đó.
Nhưng có vẻ không đau, động tác áp người rất điêu luyện, sau lưng còn có một cách tay, nhẹ nhàng và mềm mại đến ngỡ ngàng.
Tôi giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được, động đến vết thương trên cánh tay khiến tôi phải nhíu mày, sau đó nghe thấy phía trên truyền đến một giọng nói: "Trước tiên chúng ta không thể vào nhà nói chuyện được sao?"
Nói chuyện?
Người này là ai? Ai muốn nói chuyện với cậu ta chứ?
Nhưng trong nhà tôi có chuẩn bị, có thể nói chuyện với người này với một khẩu súng.
Nhưng nếu tôi biết lấy việc có súng trong phòng mà cho người này vào nói chuyện, mấy tháng sau người này sẽ hoàn toàn lo bữa sáng và cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của tôi thì tôi sẽ không cho cậu ta vào nhà.
"Được rồi." Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đến khẩu súng trong phòng kia, "Vậy trước tiên cậu buông tôi ra đi."
Hạ Phi nghe xong, rất nhanh thực hiện động tác thả người, tôi chậm rãi đứng dậy dưới tầm mắt của cậu ta, im lặng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Khi bước vào phòng, tôi cố ý so tầm vóc với cậu ta, cậu ta cao ngang ngửa với tôi nhưng có vẻ như vạm vỡ săn chắc hơn tôi.
Nhận thức được chuyện này khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn, tôi phớt lờ cậu ta, cởi giày ra và không thèm mang dép lê mà tùy ý đi thẳng đến chỗ giấu súng.
Lúc này một giọng nói văng lên sau lưng tôi: "Anh có biết em là ai không?"
"Tôi không biết."
Tôi lăn lộn trong giới này nhiều năm kẻ thù nhiều hơn bạn bè, làm sao tôi biết cậu ta là ai? Sao tôi phải quan tâm cậu ta là ai cơ chứ?
"Cậu là ai?" Tôi tùy ý hỏi.
Nhưng cậu ta nói ra cái tên mà tôi cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
"Hạ Phi. Hạ trong "chúc mừng", Phi trong "bay cao"."
Tôi chưa từng nghe đến cái tên này. Có thể vô tình đắc tội với ai đó. Nhưng điều đó cũng không hề quan trọng. Mối liên kết giữa con người với nhau vốn rất kém. Cứ đuổi cậu ta đi là được rồi.
"Ồ." Tôi liếc mắt nhìn.
Hạ Phi không hề cảm thấy lo lắng trước thái độ của tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh không nói cho em biết tên của anh sao?"
Tôi vẫn vẫn liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói: "Cái đệt, cậu đứng trước nhà tôi mà không biết tên của tôi?"
Cậu ta đứng đó nhìn tôi vài giây, sau đó mở miệng nói: "Vu Khải."
Tôi gật đầu.
"Anh hình như đang chảy máu." Cậu ta nhìn vào cánh tay của tôi.
"Chậc, chậc." Tôi rất thiếu kiên nhẫn, tôi cho rằng người này luôn không nắm được trọng điểm.
Tôi hỏi cậu ta một lần nữa: "Mẹ nó, cậu là ai?"
"Em vừa mới giới thiệu, em tên là Hạ Phi."
"Phí lời." Tôi càng nóng nảy hơn, đi về phía cái bàn giấu súng kia: "Tôi hỏi cậu, cậu muốn gì."
Tôi chạm vào tay cầm của tủ.
Đối phương dừng lại một chút, sau đó đột nhiên có tôi nghe thấy tiếng khẽ thở dài.
"Em chỉ muốn hỏi anh..." Âm giọng của cậu ta rất nhẹ nhàng, giống như còn mang theo ý cười khiến tôi khó chịu, "Có phải anh thiếu một đứa em trai không?"
Bàn tay đang định mở hộc tủ ra đột nhiên dừng lại.
Sau hai giây, tôi lại chạm vào khẩu súng và nắm chặt nó.
Thật giống như trò đùa, người mặc áo khoác lông dày này lại muốn làm đàn em tôi? Tôi và cậu ta vốn không cùng một thế giới.
Đúng là một trò đùa, một người mặc áo len dày và áo khoác ngoài vào mùa đông, là đàn em của tôi? Chúng tôi vốn rất khác biệt.
Tôi khinh thường nhìn cậu ta: "Thì sao, cậu muốn đi theo tôi?"
Cậu ta gật gật đầu, kiên định nói: "Em nghe tên anh đã lâu, lúc này không phải em đến địa bàn của anh rồi đó sao, tại sao không thể hỏi anh chứ?"
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cách khó tin.
Ngay cả việc tâng bốc cũng tệ, tệ hơn cả đám đàn em nhỏ của tôi.
"Được rồi." Tôi quay lại nhìn cậu, chuyển đề tài: "Nhưng muốn theo tôi thì phải đáp ứng một yêu cầu, trước tiên phải xăm hình lên lưng, xăm kín lưng thì càng tốt.
Trông người này có vẻ nho nhã, khoác trên người chiếc áo lông dày kia khiến cho người ta có cảm giác như vậy.
Nhưng vẻ mặt lúng túng và tức giận khi bị tôi gây khó dễ đã không xuất hiện, dường như Hạ Phi yên lặng suy nghĩ vài giây, sau đó đột nhiên cúi đầu cười, tiếng cười đủ lớn khiến âm thanh vang vọng trong căn phòng.
"Có thể dán được không?"
Một giây tiếp theo cậu ta bị tôi đá ngã xuống đất, họng súng nhắm ngay đầu cậu ta.
Ngoại hình của tôi ưa nhìn nhưng lại sợ đau, vì vậy để vẻ ngoài trông giống như không dễ đụng vào, những hình xăm trên tay của tôi đều là hình dán và không một ai biết được chuyện này.
Tôi không quan tâm cậu ta vô tình hay cố ý, nhắc đến chuyện này xem như đụng vào vảy ngược của tôi.
"Không muốn thì cút khỏi đây." Tôi nói.
Thường thì người bị chĩa súng vào đầu sẽ toát mồ hôi lạnh vì run sợ, nhưng rõ ràng là Hạ Phi vẫn rất bình tĩnh, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Sau đó, tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi khẽ cúi xuống, chậm rãi dùng hai tay cầm lấy báng súng, dí họng súng vào trán cậu ta.
"Vâng." Cậu ta nói.
Tôi cảm thấy tay mình không kiểm soát được mà run lên.
Tôi suýt chút nữa bắn vỡ đầu cậu ta.