Cuộc điện thoại vừa nãy đúng là do Thường Niệm gọi. Nhân dịp hắn trở về, người đàn ông dịu dàng và yếu ớt đó đã tự mình xuống bếp, làm một bàn toàn món hắn thích ăn. Còn hắn… vốn nên về nhà ngay sau khi xuống máy bay, thì lại ma xui quỷ khiến thế nào mà tìm tới Hạ Hứa.
Thường Niệm là mối tình đầu của hắn, là người yêu hiện tại của hắn; mà Hạ Hứa chỉ là bạn tình vừa bò lên giường hắn nửa năm trước. Thế mà sau khi về nước, người đầu tiên hắn muốn gặp không phải là người yêu mà là bạn tình… Chuyện này làm hắn gần như chết chìm trong cảm giác phản bội.
—
Lúc Dụ Thần về đến khu biệt thự phía Nam thành phố thì đã hơn 11 giờ đêm. Thường Niệm ngồi trên xe lăn, hai tay chống vào tay vịn muốn đứng lên. Hắn vội đến đỡ cậu, lại ấn cậu ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng cậy mạnh.”
Thường Niệm ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt chợt phớt qua một nét hồng hào, tự nhiên ôm hắn cười: “Anh vất vả rồi! Đồ ăn cũng nguội, để em nhờ chị Hà hâm nóng chút nhé? Anh muốn đi nghỉ trước hay đi tắm trước?”
Giọng Thường Niệm rất nhẹ nhàng mềm mại, không hề có ý trách hắn vì đã về muộn. Ánh mắt Dụ Thần tối đi một chút, cảm giác có tội càng rõ ràng hơn. Hắn thầm thở dài, đẩy xe lăn vòng ngược lại, vừa đi vừa nói: “Anh lên tầng tắm đã.”
Cậu gật đầu: “Vâng, em chờ anh.”
Hắn sờ mái tóc mềm mềm của cậu, xoay người lên tầng như muốn chạy trốn.
Hắn không muốn đối mặt với Thường Niệm. Dường như cậu là một tấm gương, cứ đứng trước mặt cậu là hắn lại thấy hắn đã bội tình bạc nghĩa thế nào.
Mở vòi hoa sen lên, Dụ Thần đứng dưới làn nước lạnh như băng. Bọt nước rào rào chảy trên người hắn, nhưng không thể xóa hết vết tích tình ái vừa rồi.
Hạ Hứa đã hôn hắn, để lại trên bụng hắn ba dấu hôn. Hạ Hứa còn cào hắn, trên lưng hắn vẫn còn hai vết cào màu đỏ. Hắn nhíu mày nhìn những chứng cứ phản bổi đó, chợt “ầm” một tiếng đấm lên vách tường.
Không bao lâu sau, quản gia đến gõ cửa phòng tắm, nói cơm nước đã được hâm nóng xong rồi, cậu Thường đang chờ ở dưới.
Dụ Thần tắt nước đi, nhìn bản thân mình trong gương, đôi mày càng nhíu chặt lại.
Nhưng lúc xuống tầng nhìn thấy Thường Niệm, hắn không thể không cố dịu dàng cười. Cậu gắp thức ăn cho hắn, hắn không có chút cảm xúc nào, nhưng chỉ có thể ăn hết số đồ cậu gắp, miệng cười cười khích lệ tay nghề của cậu.
Thực ra, khả năng nấu ăn của Thường Niệm không tốt chút nào. Cậu ấm của Thường gia vốn được cơm bưng nước rót từ bé, chưa bao giờ phải vào bếp; nên món nấu ra hoặc là quá mặn hoặc là chẳng có vị gì. Nhưng… Dụ Thần chỉ có thể khen mà thôi.
Ai bảo hắn có lỗi với cậu?
Hai người ăn xong thì đã khuya lắm rồi. Thường Niệm sức yếu, bình thường đến 10 giờ đã ngủ, hôm nay thức muộn như vậy chỉ vì đợi Dụ Thần thôi. Hắn ôm cậu về phòng ngủ chính, tắm cho cậu, nhìn cậu uống thuốc, ém gọn góc chăn cho cậu rồi hôn trán cậu một cái.
Cậu hỏi: “Anh không ngủ sao?”
Hắn búng nhẹ lên trán cậu: “Anh còn vài việc phải xử lý.”
Cậu hiểu chuyện gật đầu: “Vậy em ngủ trước nhé. Anh đừng để mình mệt mỏi quá.”
Hắn hôn cậu thêm cái nữa, đóng cửa vào rồi thở dài một hơi.
Quá mệt mỏi.
Ở chung với Thường Niệm một giờ còn mệt hơn mấy ngày liên tục công tác.
Đúng là hắn có việc cần làm thật, nhưng không vội đến nỗi phải thức đêm để làm. Nói dối Thường Niệm như vậy chỉ là vì hắn không muốn ở cùng phòng với cậu thôi.
Từ khi nào… hắn đã chán ghét người yêu từ thuở thiếu thời của mình như thế?
Dụ Thần tựa vào ghế dựa trong phòng sách, điếu thuốc trong tay nhả sương khói lượn lờ.
Hắn và Thường Niệm đã lớn lên cùng nhau trong khu dân cư của bộ đội, cùng yêu nhau, đến năm 18 tuổi thì bị cha mẹ hai bên biết được, rồi bị đưa đi “chữa cho thẳng”. Sự cố sau một đợt trị liệu đã làm não hắn bị tổn thương, bị mất đi một phần ký ức. Nhưng tình trạng của Thường Niệm còn tệ hơn — cậu nằm viện ba năm mới tỉnh, cơ thể vốn khỏe mạnh lại trở nên yếu ớt vô năng, không thể chữa lành.
Đến đó thì người lớn hai bên đành thỏa hiệp, ngầm đồng ý cho hai người ở bên nhau. Từ miệng bạn bè hắn mới biết, ngày xưa hắn đã yêu Thường Niệm đến thế nào, và cậu cũng cực kỳ yêu hắn. Thực ra thì không cần người khác nói, hắn cũng biết hắn của năm 18 tuổi đã yêu thương cậu đến mức nào, không thì sao hắn lại cam tâm chịu thứ trị liệu không dành cho người đó mà vẫn không chùn bước chứ?
Nhưng mà vật đổi sao dời… Hắn mất đi ký ức năm đó, còn Thường Niệm – tuy đã tỉnh – nhưng cũng thành người nửa tàn phế. Tình yêu mà hai người đã liều chết phấn đấu vì nó, nay đã tiêu tán gần hết trong sớm chiều ở chung.
Khi cậu chưa tỉnh, hắn thường xuyên canh giữ bên giường cậu, chờ đợi kỳ tích xảy ra. Nhưng khi kỳ tích xảy ra thật rồi, thì đột nhiên hắn lại thấy lạc lõng khó tả, tựa như người mà hắn chờ đợi bấy lâu không phải là Thường Niệm vậy.
Thường Niệm kể cho hắn nghe chuyện trước đây, nói thời cấp ba họ đã gắn bó keo sơn thế nào. Hắn im lặng nghe, trái tim bình thản không hề gợn sóng.
Sau này cậu đến ở cùng hắn, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm chăm sóc cậu, cẩn thận chu đáo hết mức, nhưng dường như trái tim lại bị hãm vào một khoảng nước đọng.
Dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không thể tìm lại được cảm giác yêu Thường Niệm trước đây, thậm chí còn chẳng có dục vọng muốn chiếm giữ cậu.
Việc đi lại của Thường Niệm rất khó khăn, phần lớn thời gian cậu đều ngồi xe lăn, nhưng cũng không đến nỗi không làm tình được. Dụ Thần đã thử làm với cậu – chẳng có cảm giác thỏa mãn gì cả. Cậu biết mình khó mà làm hắn sung sướng được, từng đề nghị muốn dùng miệng giúp hắn, nhưng hắn không cho.
Vì hắn không nỡ, cũng vì hắn… thẹn với lòng.
Hắn cảm nhận được, một cách rất rõ ràng — cậu vẫn thích hắn, nhưng hắn đã không thương cậu nữa rồi.
Trong tình yêu, người bỏ đi trước… luôn là người có tội.
Hắn đang chuộc tội bằng cách chăm sóc cậu hàng ngày, dùng hết sức để đối xử tốt với cậu.
Trừ tình yêu, hắn có thể cho cậu mọi thứ.
Mấy năm nay, Dụ Thần đã lăn lộn trong thương trường nhiều, đã học cách đeo mặt nạ giả dối từ lâu. Còn Thường Niệm vẫn được bảo hộ ở nhà, chẳng khác gì một học sinh đơn thuần. Hắn nói gì là cậu tin đó; hắn đối xử tốt với cậu là cậu nghĩ hắn thật lòng yêu thương cậu.
Trong mắt người ngoài và người nhà, Dụ Thần vẫn là một người đàn ông tốt biết chịu trách nhiệm.
Chỉ có mình hắn biết — tất cả đều không phải như vậy. Mọi yêu thương chỉ là giả tạo, hắn không biết mình có thể gắng gượng bao lâu nữa.
Hai năm trước, Dụ Thần có người bạn giường đầu tiên.
Trong chuyện tình dục, hắn hơi bị sạch sẽ một chút. Trong hơn một năm sau đó, hắn chỉ nuôi một mình thiếu niên trẻ tuổi sạch sẽ nọ, sau khi cho cậu đi du học thì không tìm bạn giường khác nữa.
Mãi đến khi… Hạ Hứa đột nhiên xuất hiện.
Hạ Hứa là đặc công của Cục Cảnh sát Thành phố, bằng tuổi với hắn, là kiểu đẹp trai sáng sủa. Trong cuộc họp của một hội nghị mà hắn và cha hắn tham gia nửa năm trước, anh nằm trong đội ngũ bảo vệ an ninh.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Hạ Hứa đã hấp dẫn ánh nhìn của hắn.
Khi đó đang là mùa đông. Hạ Hứa mặc quần áo đặc chế màu đen tuyền của đặc công, tay cầm súng trường, đầu đội mũ chống đạn, chân đi giày da trâu vừa dày vừa nặng của quân đội, thần sắc trang nghiêm cảnh giác bốn phía.
Khi Hạ Hứa nhìn lướt qua mình, Dụ Thần chợt thấy căng thẳng.
Không hiểu sao… tim hắn lại đập loạn lên.
Hạ Hứa không để ý đến hắn, tiếp tục tuần tra; còn hắn cũng bị bạn bè gọi đi, không thấy Hạ Hứa nữa.
Sau khi hội nghị kết thúc, một cảnh sát là con nhà giàu đời thứ hai mời bạn bè ở lại ăn cơm. Vừa ngồi vào ghế lô, Dụ Thần đã thấy Hạ Hứa. Hạ Hứa cũng ngẩng lên, nhìn thấy hắn thì ngẩn ra, rồi ngạc nhiên mở to mắt.
Cảnh sát kia giới thiệu mọi người với nhau, nói Hạ Hứa là đại diện của cảnh cục – khuôn mặt đẹp trai, tài bắn súng hạng nhất, lại từng nhập ngũ, xứng đáng là “hoa khôi” của Cục Cảnh sát thành phố An.
Mọi người cười lớn. Hạ Hứa cũng cười theo, vừa uống vừa nói chuyện, nom cực kỳ hòa đồng.
Mấy lần Dụ Thần cố ý vô tình quan sát anh, cứ cảm thấy như đã gặp anh ở đâu, nhưng không thể nghĩ ra nổi.
Mãi đến khi bữa cơm chấm dứt, Hạ Hứa vẫn không nói với hắn câu nào. Vài ngày sau đó, hắn cứ nhớ mãi người này không quên, thậm chí còn cho người đi điều tra thì biết — hóa ra anh với hắn từng học chung một trường cấp ba.
Thảo nào cứ thấy anh quen mặt.
Biết rõ rồi thì hắn dần không nghĩ về anh nữa – hắn vốn bề bộn nhiều việc, tập trung vào công việc thì chẳng mấy đã quên anh đi luôn.
Nhưng vào ngày cuối cùng của mùa Đông, Hạ Hứa lại xuất hiên trước mặt hắn. Anh không mặc đồng phục cảnh sát, khoác áo khoác mặc quần tây, tóc vuốt keo tỉ mỉ, trông đẹp trai hơn cả khi mặc cảnh phục. Nhưng giữa đôi mày anh… lại có vẻ gì đó làm hắn không thoải mái.
Mà sau khi anh mở miệng, hắn liền biết cảm giác không thoải mái này là gì rồi — Anh nói cho hắn biết, một cách khá tùy tiện, rằng anh muốn lên giường với hắn.