Rất nhiều lần hắn đã thấy anh chỉ gặm một cái bánh bao chay, uống thêm cốc nước lạnh là xong bữa. Hoặc có khi sẽ là bánh rán lớn đầy mỡ, nhìn đã biết là cực kỳ có hại cho sức khỏe.
Những năm cấp 3 là thời gian mấu chốt trong quá trình phát triển của cơ thể con người; lượng bài tập của lớp chọn lại lớn, mất rất nhiều năng lượng để tiêu hóa. Dụ Thần biết Hạ Hứa định nghỉ làm thêm sau khi lên lớp 12 để tập trung học hành, nên bây giờ anh phải tiết kiệm hết sức, bớt được đồng nào thì bớt đi.
Có thể vì nghèo quen rồi nên Hạ Hứa thấy mình gặm bánh bao làm bữa sáng là quá bình thường, nhưng Dụ Thần thì lại đau lòng. Tuy vậy, hắn lại không thể quang minh chính đại mời anh đi ăn. Nghĩ mãi, hắn mới nghĩ ra một cách – nhờ Dương Khoa giúp mình.
Dương Khoa là đứa con trai bị ngốc của chú Dương trông ký túc xá. Hắn mời thằng ngốc thật thà này đi ăn một bữa tiệc lớn, chơi game thỏa thích, rồi đưa anh ta một khoản tiền, bảo anh ta mỗi sáng đến cửa hàng gần đó mua bữa sáng rồi lặng lẽ để vào ngăn bàn của Hạ Hứa – tất cả mọi chuyện phải diễn ra trước khi có người đến trường.
Lý do Dụ Thần chọn Dương Khoa là vì — miệng anh ta rất kín, con người cũng đơn thuần, dù IQ hơi thấp nhưng vẫn đủ tin cậy để làm mấy chuyện đơn giản.
Hồi mới vào trường, đám con nhà giàu thấy Dương Khoa bị ngốc, cha anh lại chỉ là một nhân viên nho nhỏ, nên chúng thường xuyên bắt nạt anh. Mắng mỏ hay sai vặt anh còn là chuyện nhỏ; có đứa xấu tính còn công khai bắt nạt anh trước mặt bạn bè, chặn lại không cho anh đi, nhéo tai anh nhưng lại không cho anh phản kháng, bắt anh quỳ trên đất, để bạn nữ cưỡi lên lưng anh….
Tuy Dương Khoa cao lớn nhưng lại nhát gan, đã bị chúng nạt đến sợ hãi, không dám nói chuyện này cho người khác biết, càng không dám chống trả lại. Nếu hôm bị bắt làm ngựa cho cưỡi đó anh không gặp Dụ Thần – người hiếm lắm mới đến trường – thì có khi anh sẽ vẫn bị bắt nạt đến bây giờ.
Được hắn giúp đỡ, anh liền ngốc nghếch gọi hắn là “anh”, tự coi mình là đàn em của hắn – dù anh còn lớn hơn hắn mấy tuổi. Anh còn bảo, sau này Dụ Thần có gì muốn làm thì cứ tìm anh, nhất định anh sẽ hoàn thành thật tốt.
Vốn là hắn không coi chuyện này ra gì – dằn mặt đám nhà giàu mới nổi chuyên khoe mẽ này chẳng tốn mấy sức với hắn; nên hắn lập tức quẳng chuyện này ra sau đầu. Mãi đến khi nghĩ cách làm sao để bí mật đưa đồ cho Hạ Hứa, hắn mới nhớ ra – mình còn có một tên “đàn em” kín tiếng là Dương Khoa này.
Dương Khoa chưa học hết tiểu học, nhưng lại rất có tinh thần hiếu học. Anh hỏi tên “Hạ Hứa” viết như thế nào, anh muốn học nó. Dụ Thần cầm một hòn đá nhỏ lên viết lên đất, vừa viết vừa nói: “”Hạ” trong “mùa hạ”, “Hứa” trong “hứa hẹn”, nhớ chưa?”
Quả thực, Dương Khoa đã không làm Dụ Thần thất vọng. Theo ý hắn, anh ta đã chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Hứa trong một chiếc túi màu phấn hồng, giả như là con gái tặng. Lúc đầu Hạ Hứa không ăn nó, hắn phải nghiêm túc khuyên bảo, cố ý khơi lên sự mềm lòng của đối phương. Mãi sau anh mới tin, bắt đầu lén lút ăn nó trong giờ tự học buổi sáng.
Hắn đã qua nhìn anh mấy lần. Mỗi lần thấy anh canh lúc thầy đi qua để nhét miếng bánh vào miệng, trong lòng hắn lại ngứa ngáy không chịu nổi.
Hắn muốn tỏ tình ngay và luôn, hắn muốn người con trai vừa đáng yêu vừa xuất sắc này trở thành của mình mình!
Mạng lưới quan hệ xã hội của Hạ Hứa rất rộng, nên đôi khi Dụ Thần cũng nổi máu ghen. Ghen đến ngứa ngáy tâm can, nhưng lại không thể quấn quít lấy đối phương mà hôn hít; chỉ đành hẹn anh ra nhiều hơn, lấy danh nghĩa “đánh nhau” để được tiếp xúc thân mật.
Dụ Thần rất có chừng mực – hắn đã biết thời khóa biểu của Hạ Hứa rồi, nên hắn chỉ gọi anh ra vào giờ Văn hoặc giờ Anh – những tiết học mà anh luôn ngủ gà ngủ gật. Càng ở với nhau lâu, hắn càng cảm thấy rõ tình cảm của anh với mình – nó cũng hệt như tình cảm của hắn với anh vậy.
Lúc hai người đánh nhau, “chỗ đó” của anh sẽ cứng lên. Hắn nhận ra chuyện đó, nhưng chưa bao giờ nhắc đến, luôn vờ như không biết gì, đỡ làm cho anh xấu hổ.
Hạ Hứa không cẩn thận bằng hắn, suy nghĩ cũng không tinh tế bằng. Anh không biết bí mật mình cố gắng che giấu đã bị hắn nhìn thấu từ lâu.
Có lần sau khi đánh nhau, Dụ Thần vờ thuận miệng nói: “Mày thu hút con gái thật đấy, lần nào tao đi ngang qua lớp mày cũng thấy một đám con gái vây quanh mày.”
Anh ngạc nhiên, xoắn xoắn tóc giải thích: “Tao giảng bài cho họ thôi.”
Hắn bật thốt: “Hay là mày cũng giảng cho tao đi?”
Anh đồng ý không chút do dự: “Được thôi.”
Thực ra hắn vừa nói dứt câu là đã hối hận rồi — bảo anh chỉ bài cho hắn sẽ chỉ tốn thời gian của anh thôi.
Nhưng anh lại rất nhiệt tình với chuyện này, liền hỏi hắn không hiểu ở chỗ nào.
Dụ Thần chẳng bao giờ để tâm vào học hành, đương nhiên là chỗ nào cũng không hiểu, liền nói bừa một chỗ ra. Nghe xong, Hạ Hứa nhặt một hòn đá lên, diễn giải vấn đề đó lên đất, viết xong còn hỏi: “Hiểu chưa?”
Dụ Thần tự dối lòng gật đầu một cái “Hiểu rồi”, về lớp liền nghiêm chỉnh nghe hết hai tiết học, nghe không hiểu thì hỏi Thường Niệm – người học giỏi nhất trong “lớp quý tộc”, làm một đám anh em cứ tưởng là hắn uống nhầm thuốc.
Tỉnh táo lại rồi, hắn cũng thấy mình ngốc hết sức. Vì muốn hiểu được Hạ Hứa giảng gì mà hắn lại tự dưng cố gắng học tập, đúng là…
Trúng độc tình yêu rồi. Nặng đến sắp chết.
Vào tiệc sinh nhật 17 tuổi của mình, Dụ Thần không mời Hạ Hứa đến. Anh là người hắn luôn cất giấu trong lòng, hắn không muốn để bạn bè mình biết đến anh. Hơn nữa, anh cũng không thuộc về cái vòng con nhà giàu của hắn, mời anh đến sẽ chỉ làm anh xấu hổ thôi.
Nhưng bữa tiệc này lại tạo cho hắn một cơ hội để tặng quà.
Rất lâu trước đó, hắn đã muốn tặng anh miếng ngọc cầm tinh của mình, nhưng không tìm được lý do để tặng. Ở tiệc sinh nhật hắn, mẹ hắn tặng khoảng mười miếng ngọc kỷ niệm cho nhóm Trương Húc và Thường Niệm. Về phòng rồi, Dụ Thần lấy miếng ngọc mình đã tháo xuống từ năm lớp 10 ra, nghĩ ngợi nửa ngày thì ra được một cái cớ – hắn sẽ bảo anh đây là ngọc kỷ niệm trong lễ sinh nhật hắn, ai đến cũng được tặng, còn dư lại mỗi miếng đầu thừa đuôi thẹo này, anh thích thì cứ cầm chơi.
Hạ Hứa chưa từng thấy ngọc xịn bao giờ, đương nhiên là không phân biệt được bạch ngọc thượng đẳng với loại ngọc “đầu thừa đuôi thẹo”.
Trước khi tặng ngọc cho anh, Dụ Thần đã đeo nó lên người vài ngày, đặt ở vị trí cạnh trái tim, mãi đến khi ngọc dần ấm lên vì nhiệt độ cơ thể hắn. Hắn lấy ngọc xuống, nhắm mắt hôn lên.
Lúc ấy hắn đã nghĩ – sau khi thi vào Đại học, nhất định hắn phải đè anh xuống, hôn đến thỏa thích mới thôi.
Lúc nhận miếng ngọc, Hạ Hứa tỏ vẻ chẳng hề quan tâm, nhưng hắn lại thấy mắt anh lấp lánh, sáng rực hệt như sao trời vậy.
Anh rất vui vẻ.
Càng ngày bài vở của lớp 12 càng nặng, Dụ Thần nhịn hết sức không đi quấy rầy anh nữa. Nhưng hắn lại thường xuyên đạp xe đến gần nhà anh, đứng từ xa nhìn lên ban công phòng anh, rồi tự nhủ mình rằng — chỉ cần nhịn thêm chút nữa thôi, chỉ gần nửa năm nữa là hắn có thể hành động rồi.
Nhưng Dụ Thần lại không ngờ rằng – sau một đợt thi hàng tháng, một trong những người bạn tốt nhất của hắn – Thường Niệm – lại đột nhiên tỏ tình với mình.
Thường Niệm thản nhiên nói cậu thích hắn; hắn hơi xấu hổ, cũng hơi ngẩn ngơ, đứng đờ ra không phản ứng.
Cậu hỏi: “Anh Thần, có phải anh đã có người mình thích rồi không?”
Hắn mím môi, không trả lời.
Cậu cười cười, thở dài nói: “Thực ra em đã biết từ lâu rồi… Anh thích Hạ Hứa, phải không?”
“Tiểu Niệm…”
“Em thấy anh đưa miếng ngọc cầm tinh cho cậu ấy rồi.” Thường Niệm nói rất bình tĩnh: “Thực ra hôm nay bày tỏ với anh thế này, em chỉ muốn xem xem mình còn ít cơ hội nào không thôi.”
Hắn im lặng một lúc, rồi mở miệng: “Xin lỗi.”
Mắt cậu lấp lánh nước, cúi đầu xuống một lúc, rồi cười rộ lên: “Không sao đâu. Nói ra rồi em cũng nhẹ lòng.”
Dụ Thần từng được rất nhiều người tỏ tình, nhưng Thường Niệm không phải là “những người khác” – cậu là bạn nối khố của hắn, nên ít nhiều gì hắn cũng thấy áy náy.
Hai người đi dọc bên bờ sông gần mười phút. Cậu đột nhiên bảo: “Anh Thần này, sau này anh vẫn sẽ coi em là bạn bè chứ?”
Dụ Thần đứng lại, nghiêm túc đáp: “Chúng ta vẫn mãi là bạn bè.”
“Thế thì tốt rồi.” Thường Niệm vươn vai: “Về thôi. Anh cứ coi như em mê sảng nói bậy sau đợt thi là được, trước đây chúng ta thế nào thì sau này sẽ là thế đấy.”
“Ừ.” Hắn thở dài, nói lảng sang chuyện khác: “Thi thế nào?”
Cậu cũng thuận theo hắn: “Tạm được, nhất định là tốt hơn anh.”