Vào ngày đại hôn, ta mặc bộ giá y đỏ rực tinh xảo và đắt tiền, ngồi trong kiệu hoa, được đón vào Đông Cung một cách vinh quang, phía sau là một trăm hai mươi rương của hồi môn, mười dặm hồng trang khiến dân chúng dự lễ không ngớt lời khen ngợi.
Ngược lại, đích tỷ chẳng có gì, chỉ một chiếc kiệu nhỏ đã đưa nàng tới phủ Tứ hoàng tử. Phủ Tứ hoàng tử thì tồi tàn, lạnh lẽo so với sự náo nhiệt của Đông Cung, như hai thế giới khác biệt.
Đích tỷ bĩu môi khinh bỉ, dù ta có một trăm hai mươi rương của hồi môn, nhưng một nửa là giả. Của hồi môn của đích tỷ chỉ có ba mươi rương, nhưng đều là vàng bạc châu báu.
Chỉ là những của hồi môn đó làm sao có thể lấp đầy tham vọng của Tứ hoàng tử được?
Tuy vậy, tình cảnh của đích tỷ vẫn tốt hơn ta ở kiếp trước rất nhiều, khi đó ta chỉ có một thân một mình, của hồi môn cũng chẳng có gì cả.
Kiệu hoa được nâng lên, trong tiếng nhạc rộn ràng, ta cuối cùng cũng vào Đông Cung, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Khác với tưởng tượng của ta, Thái tử trông rất hiền lành và khiêm tốn, đúng là một quân tử nhã nhặn.
"Tuy người ta thích là tỷ tỷ của nàng, nhưng ta sẽ cho nàng vị trí Thái tử phi xứng đáng."
"Đa tạ Điện hạ."
Như vậy là đủ rồi.
Khi chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi, cung nữ bên cạnh Tần Lương đệ đến báo tin, Tần Lương đệ là trắc phi của thái tử, không biết sao lại động thai khí, đau đớn không nguôi.
Thái tử nhìn ta áy náy, miệng nói sẽ không rời đi, nhưng tay thì không ngừng mặc y phục.
"Điện hạ mau đi đi, hoàng tự* là quan trọng nhất."
*Hoàng tự: chỉ con cái của hoàng đế, đặc biệt là những người con trai được xem là người kế thừa ngôi vị, tức là thái tử hoặc hoàng tử.
Được ta cho phép, Thái tử xin lỗi rồi rời đi không quay đầu lại.
Cung nữ của ta tức giận bất bình, còn ta thì chẳng để tâm, ta đâu có yêu Thái tử, có gì phải tức giận?
Sáng hôm sau, khi trang điểm, ta sai cung nữ lấy danh nghĩa của ta đem thuốc bổ gửi sang chỗ Tần Lương đệ một cách rầm rộ.
Sự dịu dàng và quan tâm của ta khiến Thái tử và hoàng đế hoàng hậu đặc biệt hài lòng.
Những cung nữ trước đây cười nhạo ta đêm tân hôn không giữ được Thái tử, cũng vì lời khen ngợi của hoàng đế, hoàng hậu mà thay đổi, thi nhau khen ta độ lượng khoan dung, xứng đáng là một Thái tử phi.
Đích tỷ à, nàng thấy không, muốn được họ công nhận đơn giản như vậy đấy.
Kiếp trước, Thái tử cũng rời khỏi tẩm điện để đến chỗ Tần Lương đệ. Khác với sự dịu dàng và độ lượng của ta, đích tỷ đã cãi nhau lớn với Thái tử, thậm chí còn động thủ, đánh bị thương Thái tử.
Thái tử dù thích đích tỷ, nhưng hắn không thể không để ý đến phụ thân của Tần Lương đệ, người đang trấn thủ biên cương Tây Bắc, và đứa con trong bụng nàng ta.
Hôm sau, khi yết kiến hoàng hậu, đích tỷ bị phạt quỳ ngoài điện để suy ngẫm. Thái tử vốn có chút áy náy với đích tỷ nhưng cũng giận dữ đến mức không bước vào tẩm điện của nàng, thậm chí ngay cả khi đến ngày hồi môn* cũng không xuất hiện.
*Ngày hồi môn: là một phong tục trong hôn lễ truyền thống của người Trung Quốc, thường diễn ra sau ngày cưới vài ngày. Đây là dịp cô dâu và chú rể trở về nhà cha mẹ đẻ của cô dâu để thăm gia đình, bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng đối với cha mẹ và tổ tiên của cô dâu.
Tình cảm của các ngươi làm sao so sánh được với ngôi vị Thái tử của hắn.
Khi đến thỉnh an, hoàng hậu nắm chặt tay ta, ân cần hỏi han chuyện nhà, tạo nên một khung cảnh vô cùng ấm áp. Những phần thưởng liên tiếp là sự bù đắp và công nhận cho lòng khoan dung độ lượng của ta.
Nhìn thấy những phần thưởng đó, mắt đích tỷ đỏ rực, nhưng khi nàng ta ngại ngùng, hạ mình xin hoàng hậu ban thưởng, hoàng hậu chỉ khẽ liếc qua, không tỏ ý gì.
Đích tỷ tính tình kiêu ngạo, lòng không vui nhưng không dám nói gì, chỉ đành im lặng, sắc mặt u ám.
Thái độ của nàng làm hoàng hậu tức giận, hoàng hậu vốn đã không ưa Tứ hoàng tử, càng không có ấn tượng tốt với đích tỷ. Đích tỷ hành xử như vậy, chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.