Theo lí mà nói, vốn dĩ Tô Tư Doanh có thể đạt được điểm số khả quan hơn với môn Ngữ văn, chỉ là lúc đó vừa sống lại, đầu óc rất loạn, căn bản không biết bản thân đang viết gì. Nhưng, sự việc đã tới nước này, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Khi có kết quả thi, đối với thành tích này... Tô Tư Doanh cũng không dám nhìn thẳng.
Ngoại trừ Tiếng Anh 145 điểm, thành tích ba môn còn lại thật sự... Dùng lời của mẹ Tô chính là, có làm bừa cũng đạt điểm cao hơn.
Thật sự Tô Tư Doanh có chút không phục, vì cô chính là làm bừa. Nhưng đối phương không biết, nổi trận lôi đình, nói cô cố ý phí phạm tâm huyết nhiều năm qua của bà.
Nếu là Tô Tư Doanh năm năm trước, không chừng hiện tại còn có thể rắn miệng đáp trả một đôi câu, nhưng hiện tại, cô không muốn nói bất cứ lời nào về chuyện này. Làm bừa chính là làm bừa, học lại chính là học lại, cho dù nguyên nhân là gì, kết quả đã cho ra, có tranh luận cũng không có nghĩa lí gì.
Chuyện này đả kích mẹ Tô quá lớn, trong cơn nóng giận bà đã nhận công việc đi công tác ở tỉnh khác, trùng hợp thay, bố Tô bận bịu lo chuyện học lại của con gái xong, cũng bị điều đi công tác.
Trước kia chưa từng xảy ra chuyện này, chỉ cần bố Tô đi công tác, vì để chăm lo tới chuyện học hành của Tô Tư Doanh, mẹ Tô tuyệt đối sẽ không nhận bất kì chuyến công tác nào. Hết cách, bố Tô chỉ đành để con gái đến nhà một người bạn ở tạm.
Con gái của bạn vừa học xong lớp 11, nhân kì nghỉ hè đã tham gia trại hè ở nước ngoài, hai vợ chồng dọn dẹp phòng con gái để Tô Tư Doanh ở tạm. Ban đầu Tô Tư Doanh nhất quyết từ chối chuyện này, cô cũng không còn là học sinh cấp ba không biết làm gì hết, nhưng bố Tô nói, chuyện này là ý của mẹ, một mặt để bạn bè chăm sóc con gái giúp, một mặt cũng muốn bạn bè quan sát chuyện học hành của con gái.
Hết cách, Tô Tư Doanh chỉ đành thu dọn hành lí, chạy tới làm phiền vợ chồng người ta. Ở nhà người khác nửa tháng, Tô Tư Doanh cũng coi như hiểu được tại sao bản thân nhất định phải ở nhà người ta.
Là vì hai vợ chồng nhà này... đều là giáo viên cấp ba.
Thế là, vừa tới nhà người ta, ngoại trừ thời gian học hành, Tô Tư Doanh liền cố gắng giúp đỡ chuyện dọn dẹp nhà cửa nấu nướng, để lại ấn tượng tốt cho cô Hứa. Hơn nữa, cô Hứa này là giáo viên Tiếng Anh, cô Hứa vô cùng thưởng thức trình độ tiếng Anh của Tô Tư Doanh. Cứ như thế, Tô Tư Doanh tạo được độ thân thiện cao với cô Hứa, chú Bạch đương nhiên cũng thân thiết với cô hơn nhiều.
Bản thân của năm năm sau có lẽ là đã đông lạnh chết trong tuyết, hiện tại sống lại một lần, nhất định phải tạo ra tương lai tốt đẹp cho bản thân, để bản thân đủ ưu tú. Có niềm tin này, cho dù không có sự quản thúc của mẹ Tô, Tô Tư Doanh cũng vô cùng cần cù học tập, cố gắng bổ sung những kiến thức đã lãng quên trong một năm này.
Hai vị giáo viên vấp ba nhìn thấy Tô Tư Doanh cần cù như thế, không ngừng khen cô với bố mẹ Tô. Tô Tư Doanh có cảm giác không tệ với đôi vợ chồng này, nhưng chuyện kì lạ là, trong ấn tượng của cô, trước giờ bản thân chưa từng gặp bạn bè của bố mẹ, căn bản không hề có qua lại với bọn họ, nhưng khoảnh khắc vừa gặp mặt, Tô Tư Doanh cảm thấy dáng vẻ của hai người này vô cùng quen mắt.
Tô Tư Doanh cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, sau khi mẹ Tô quay về, cô liền chuyển về nhà. Quan hệ của hai mẹ con vẫn có chút lạnh lẽo, nhưng Tô Tư Doanh cố gắng không chọc giận mẹ hết mức có thể, hai người cũng không xảy ra mâu thuẫn quá lớn.
Chớp mắt một cái, liền tới ngày lớp 12 khai giảng.
Học sinh lớp 12, dùng lời của hiệu trưởng, chính là những người không có tư cách có kì nghỉ. Mới đầu tháng Tám, học sinh lớp 12 đã lũ lượt quay lại trường, bắt đầu công cuộc học tập giống như mất trí phát rồ.
Một ngày trước khi khai giảng, toàn bộ học sinh lớp 12 phải quay lại trường điểm danh. Nói là điểm danh, thật ra chỉ là bắt học sinh dọn dẹp vệ sinh, thuận tiện sắp xếp chỗ ngồi của mọi người, rồi thông báo chút chuyện.
Đồng phục học sinh ba khối có sự khác biệt về màu sắc. Tô Tư Doanh mặc đồng phục lớp 12 khóa trước bước vào trong lớp, thật ra có chút xấu hổ, nhưng tới tháng Chín mới phát đồng phục mới, hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng mặc vậy.
Vừa vào lớp, đồng phục trên người Tô Tư Doanh dường như khác hẳn với mọi người, loại cảm giác đó không quá ổn, mãi tới khi nhìn thấy một người mặc đồng phục giống bản thân, còn là người quen, Hạ Đông.
Khi nhìn thấy cậu, Tô Tư Doanh còn tưởng cậu giống bản thân, đều "vấp ngã" sau khi trùng sinh. Dù sao năm đó người này cũng nổi tiếng là học bá.
Nhưng, Tô Tư Doanh đi tới hỏi mới biết, rõ ràng người ta không cùng một đẳng cấp với bản thân. Vì thiếu một điểm không vào được trường đại học số một trong nước nên Hạ Đông mới học lại, nhìn lại bản thân.
Dường như Tô Tư Doanh nhìn thấy hai chữ trên mặt mình – Tự nhục!
Lúng túng ngồi xuống vị trí cuối cùng trong lớp, Tô Tư Doanh lặng lẽ mở vở bài tập ra nhìn, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm đã tới, cô mới ngẩng đầu lên. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, trong đầu Tô Tư Doanh nhanh chóng ù một tiếng.
Giáo viên chủ nhiệm ở cửa... hình như là cô Hứa đã chăm sóc bản thân trong kì nghỉ?
Nhìn thấy đối phương vẫy tay về phía mình, Tô Tư Doanh vội vàng đặt vở bài tập xuống rồi chạy tới, cùng lúc đó, những học sinh khác cũng lũ lượt đi về phía cửa.
Cô Hứa rất dịu dàng nói trao đổi với cô về một số tình hình của lớp, sau đó sắp xếp mọi người ra cửa sắp xếp chỗ ngồi. Sau một phen giày vò, mọi người xác định chỗ ngồi của bản thân, bắt đầu cầm khăn dọn dẹp vệ sinh. Trong lúc đó có rất nhiều người nhân cơ hội chào hỏi Tô Tư Doanh, chỉ một lúc quét dọn, cô đã quen biết rất nhiều người.
Khi dọn dẹp gần xong, Tô Tư Doanh nhìn thấy vị trí trống bên cạnh, nhớ tới những lời cô Hứa vừa nói ban nãy, sau khi lau sạch chỗ của mình, còn giúp đối phương lau một lượt.
Bạn cùng bàn của bản thân chính là con gái của cô Hứa, Bạch Dĩ Dung, vừa từ nước ngoài quay về, cho nên hôm nay không kịp tới trường điểm danh, ngày mai chính thức khai giảng mới có thể gặp mặt.
Sinh viên thường nhớ nhung cuộc sống cấp ba của bản thân, Tô Tư Doanh cũng coi như có cơ hội trải nghiệm cuộc sống cấp ba lại từ đầu, vì thế cũng rất mong chờ người bạn cùng bàn này.
Đối với Tô Tư Doanh mà nói, có thể trở thành bạn tốt với bạn cùng bàn, sau đó cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau tới quán ăn, cùng nhau trao đổi bí mật, là chuyện chỉ có cơ hội hoàn thành vào thời cấp hai cùng cấp ba.
Ngày hôm sau, Tô Tư Doanh tới trường từ sớm. Giờ tới trường theo quy định của học sinh lớp 12 là 7 giờ, 7 giờ 20 phút bắt đầu vào lớp, nhưng mọi người thường tới trước 6 giờ 40 phút để học bài sớm. Tô Tư Doanh bò ra bàn học thuộc "Tiêu Dao Du", đọc mãi đọc mãi, cảm giác bên cạnh có người kéo ghế.
Có lẽ người kia sờ mặt bàn, sau đó cười nói một câu: "Cảm ơn chị nhé."
Âm thanh rất dễ nghe. Hoàn tất phán đoán, Tô Tư Doanh ngẩng đầu lên muốn nói "Không cần khách sáo" với chủ nhân của giọng nói kia, kết quả vừa ngẩng đầu lên, suýt chút nữa cô đã ném quyển sách trong tay lên mặt người kia.
Không khách sáo cái quỷ! Tại sao hôm qua cô không hắt xô nước bẩn lên chiếc bàn kia chứ?
Tô Tư Doanh lê lết đứng dậy, mặt mày đỏ ửng. Cô nhìn người trước mặt, tưởng rằng bản thân có thể đè nén những kí ức cùng cảm xúc kia, nhưng nó lại nhanh chóng trào lên.
Khuôn mặt trước mắt có hóa thành tro cô cũng nhận ra! Đây chẳng phải ai khác, đây rõ ràng chính là "Tiểu Dung" đã cho cô cặp sừng đời trước.
Trước giờ tên bạn trai khốn khiếp của bản thân chưa từng gọi họ tên đầy đủ của tiểu tam, chỉ gọi là "Tiểu Dung", Tô Tư Doanh hoàn toàn không ngờ được, "Tiểu Dung" này chính là Bạch Dĩ Dung.
Tô Tư Doanh phỉ nhổ trong lòng, cô nhìn con gái của giáo viên chủ nhiệm, sống chết không cất lên được một câu.
Trút hết cảm xúc ra chăng? Nhưng hiện tại có lẽ đối phương vẫn chưa quen biết bạn trai tương lai của mình. Nhưng không trút ra, bản thân phải ngồi cùng bàn với tiểu tam này, cô thật sự không cam tâm.
Tô Tư Doanh đắn đo đủ chuyện, còn đối phương đột nhiên cười lên, nụ cười ngọt ngào tươi đẹp giống như bông hoa trắng trên vách núi lay động trong gió, đó gọi là thuần khiết.
"Em tên Bạch Dĩ Dung, có phải chị là Tư Doanh đúng không? Sau này xin hãy quan tâm nhau nhiều nhé."