"Tớ và em ấy..." Tô Tư Doanh bỗng có chút tủi thân, "Lâu lắm rồi không ăn với nhau một bữa."
"Phì..." Ngô Anh Triết không nhịn được, phì cười thành tiếng, "Lẽ nào là vì chuyện này à?"
"Không phải!" Tô Tư Doanh phồng má phản bác, nhưng sau đó lại không biết nói gì.
Lẽ nào bắt cô phải nói bản thân thích Bạch Dĩ Dung nên mới trốn tránh người ta sao?
Tô Tư Doanh không nói tiếp, Ngô Anh Triết cũng không tiếp tục trêu đùa cô. Hàng ngũ thanh toán hai người đang đứng bắt đầu di chuyển về phía trước, Bạch Dĩ Dung không nghe được họ nói chuyện, đứng từ xa nhìn bóng lưng Tô Tư Doanh một lúc, sau đó quay người rời đi.
Trở lại trường sau ba ngày, tiết cuối cùng buổi sáng kết thúc, Tô Tư Doanh ôm sách chạy về phía thư viện theo thói quen, bỗng bị người ta khẽ kéo lấy ống tay áo.
"Sáng nay em dậy sớm quá không có gì làm, ngứa tay làm cơm hộp, chị muốn ăn chung không?"
Bạch Dĩ Dung ngẩng đầu nhìn Tô Tư Doanh, tóc mái đã lâu không cắt tỉa dài ra rất nhiều, phần tóc không được cố định tùy tiện rủ xuống hai bên mai, cộng thêm mái tóc đuôi ngựa buộc thấp, nhìn có mấy phần đáng thương.
Nhịp tim Tô Tư Doanh bỗng tăng nhanh, cô ôm chặt lấy sách trước ngực, nhỏ tiếng nói: "Hay... hay là em tìm Tuệ Quân đi..."
"Cậu ấy đã kéo Hạ Đông tới nhà ăn từ lâu rồi." Nói xong, Bạch Dĩ Dung còn chu môi chỉ về chỗ ngồi của Chúc Tuệ Quân.
Nơi đó đã không còn bóng người, Tô Tư Doanh nghe thấy nhịp tim thình thịch bên tai, hoảng loạn ngồi về chỗ.
"Cảm ơn..."
Tô Tư Doanh đặt sách xuống, nhận lấy hộp cơm rồi mở ra, nhìn thấy sườn xào chua ngọt được xếp ngay ngắn thẳng hàng bên trong, lập tức ngẩn ra.
Hôm sinh nhật đóa hoa trắng, Bạch Dĩ Dung đã tự tay làm sườn xào chua ngọt. Đây cũng là món Tô Tư Doanh thích ăn nhất, cho nên nhớ rất rõ, cứ như thế, kí ức nhanh chóng ùa về.
Chỉ là những kí ức này còn chưa qua đi bao lâu, nữ chính trong kí ức bỗng vỗ lên người cô, "Bạn cùng bàn?"
Tô Tư Doanh hoàn hồn, vội vàng cầm đũa lên, gắp miếng sườn cho vào miệng. Nếm được mùi vị đã lâu không được nếm, nhất thời trong lòng cô buồn bã tới phát nghẹn.
Bạch Dĩ Dung nhìn biểu cảm của Tô Tư Doanh không ổn, trong lòng đang trống rỗng, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng thút thít trầm ngâm.
"Tư Doanh, chị sao thế?" Bạch Dĩ Dung vội vàng rút giấy đưa cho người bên cạnh, người đó nhận lấy giấy, cắn thêm một miếng sườn rồi mới nói: "Lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm chung."
Bạch Dĩ Dung ngẩn ra, sau đó liền cười lên. Tô Tư Doanh đỏ ửng mắt ngẩng đầu lườm Bạch Dĩ Dung, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, cô vội vàng thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn xương sườn.
Ban nãy khi cảm xúc kích động, không cẩn thận để nước mắt trào ra rơi xuống áo, Bạch Dĩ Dung thở dài, rút giấy lau mặt cho Tô Tư Doanh. Ngón tay ấm áp cùng tờ giấy mềm mại tiếp xúc với da thịt trên gò má, khiến miếng sườn Tô Tư Doanh đang kẹp trên đũa suýt chút nữa rơi xuống, im lặng giây lát, nhỏ tiếng nói: "Tôi không sao, có lẽ là áp lực kì thi quá lớn, cảm xúc mất khống chế."
Bạch Dĩ Dung dịu dàng cười cười, "Em biết, được rồi, trút hết cảm xúc ra rồi thì nên ăn cơm thôi."
Tô Tư Doanh cúi đầu "ừm" một tiếng, tay trái nắm lấy giấy ăn, lặng lẽ gặm sườn.
Ăn cơm xong, giấy ăn đã bị vo viên. Hai người cùng nhau dọn dẹp hộp cơm, khi quay về lớp học, chỉ cách thời gian lên lớp chưa tới nửa tiếng đồng hồ. Tô Tư Doanh cũng không biết tại sao bữa cơm trưa này lại kéo dài lâu tới thế, nhưng sự chân thực và thỏa mãn trong lòng kiến cô không kịp nghĩ tới những chuyện này.
Cho nên, tại sao đóa hoa nhỏ bỗng mang cơm trưa cho bản thân? Thật sự là lí do giống như em ấy đã nói sao?
Trước khi quay về chỗ ngồi, Tô Tư Doanh nghĩ tới bản thân kích động khóc lên ban nãy, liền muốn vùi đầu vào hai chồng sách trên mặt bàn.
Mất mặt quá đi mất!
Nhưng không thể không nói, Bạch Dĩ Dung bỗng quay lại dáng vẻ lúc trước, thật sự khiến cô vừa mừng vừa sợ.
Cứ như thế, cuối cùng Tô Tư Doanh cũng hiểu ra, có đánh chết bản thân cũng muốn chia xa người này. Nghĩ kĩ lại, sự lạnh nhạt thời gian trước giống như để nói với bản thân Bạch Dĩ Dung quan trọng nhường nào trong khoảnh khắc này – quan trọng tới mức ăn chung một bữa cơm với Bạch Dĩ Dung cũng có thể kiến bản thân vui vẻ tới khóc.
Cho dù thế nào, Tô Tư Doanh quyết định thu lại câu nói với Ngô Anh Triết trước đó.
Có lẽ là vì bữa cơm này, hai người dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, tất cả sự chuyển biến ấy đều rất tự nhiên. Tuy cả hai không còn như hình với bóng giống như lúc trước, nhưng trong lòng Tô Tư Doanh hiểu rõ, người bản thân có thể đưa tay ra là chạm vào kia, chí ít cũng không thật sự muốn hờ hững với bản thân.
Cho nên... có lẽ khoảnh thời gian này là do bản thân ngang ngược nên tạo thành. Tô Tư Doanh có chút buồn bã rõ ràng trong miệng Ninh Sóc, bản thân là một người phụ nữ lí trí tới đáng sợ, cả ngày chỉ biết nói lí, nhưng tới hiện tại, đừng nói lí trí, ngay cả lí lẽ cô cũng không muốn nói.
Tô Tư Doanh thở dài, nhìn bạn học trực nhật sửa con số đếm ngược trên bảng, lắc đầu, chuyên tâm học hàng.
Hai mươi ngày nữa lại trôi đi, chỉ còn hai mươi ngày...
Theo lí mà nói, tháng Năm sẽ diễn ra một cuộc thi thử quy mô toàn thành phố, nhưng suy nghĩ tới mức độ ảnh hưởng của hai chữ "thành tích" đối với học sinh, nhà trường vẫn tiến hành thi cử theo thông lệ, nhưng không nhận xét bài thi và xếp hạng thành tích. Bài thi chưa được phê và đáp án được phát xuống, Tô Tư Doanh nghiêm túc đối chiếu kết quả một lượt, phát hiện điểm số ước chừng của bản thân đạt 620 điểm, lặng lẽ thở phào một hơi.
Với phong cách tính thử điểm thi của Tô Tư Doanh, thành tích thật sự sẽ cao hơn một chút, cũng có thể nói là cô có thể ổn định trong top 30 của trường.
Vẫn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút... tiếp tục cố gắng, là có thể đuổi kịp Bạch Dĩ Dung.
Tô Tư Doanh cắn chặt răng, khi con số đếm ngược biến thành chữ số một đơn vị, vẫn không ngừng học tập.
Thật ra tới lúc này, học sinh lớp 12 đã bắt đầu nóng ruột. Không chỉ học sinh, toàn thể giáo viên khối 12 đều sốt ruột với ngày 7 tháng 6 cận kề, ước gì ngày hôm sau mở mắt ra là bắt đầu tới kì thi.
Hơi thở mùa hè khiến người ta nóng lòng kèm theo áp lực và sốt ruột thuộc về kì thi đại học, lan tràn khắp các phòng học của khối 12. Những người có thể yên lặng học hành trong lớp càng ngày càng ít, rất nhiều giáo viên cũng không muốn lên lớp, cho nên khi giáo viên Toán nhìn thấy Tô Tư Doanh đang chăm chỉ làm đề trong phòng tự học, ông vẫn sửng sốt không thôi.
Đương nhiên ông nhìn ra sự tiến bộ trong thành tích của cô gái này, nhưng dù sao mỗi lần Tô Tư Doanh tiến bộ là một lần vả vào mặt mình, là giáo viên, ông không thể cúi đầu trước mặt học sinh, dứt khoát lựa chọn bỏ qua sự trưởng thành của cô. Chỉ là hiện tại cách kì thi đại học chưa tới mười ngày, Tô Tư Doanh vẫn còn thể bình tĩnh làm đề, cho dù ông không muốn thừa nhận, cũng phải suy nghĩ lại những lời bản thân đã nói lúc trước trong lòng.
Tô Tư Doanh đã tiến bộ tới mức này, không chỉ chứng minh lần thi đó cô thật sự không sao chép, còn có nghĩa là ông đã phán đoán sai lầm về cô học trò này.
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, nhìn người trong phòng tự học, sau đó quay ngươi về lớp, ngồi trên bục giảng giải đáp thắc mắc cho học sinh. Đợi ông rời đi, Tô Tư Doanh mới ngẩng đầu lên, nói: "Có phải thầy cảm thấy bản thân đã sai rồi không?"
"Cho dù biết thầy cũng không thừa nhận." Bạch Dĩ Dung giở sách Ngữ pháp, "Nhưng vả mặt là một chuyện tốt."
Tô Tư Doanh hít vào một hơi, gật đầu. Người bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn một lúc mới cười nói: "Được rồi, đừng nhắc tới thầy ấy nữa, tiếp tục làm đề đi."
Người bị nhìn đỏ ửng mặt, loạn xạ đáp lại, ngoan ngoan giải đề.
Còn chín ngày, thời gian thật sự trôi đi trong khổ sở.
Thời gian khổ sở ấy dường như bị kéo dài thêm mấy lần, nhưng cho dù như thế, thời gian vẫn dịch chuyển. Đợi Tô Tư Doanh nhìn thấy "Thời gian đếm ngược 6 ngày" mới phản ứng ra, hiện tại đã là tháng Sáu.
Mà ngày đầu tiên của tháng Sáu, là ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Ngay tới ngày Thanh niên cũng không tiện đón, đương nhiên Tô Tư Doanh không có suy nghĩ gì với tết Thiếu nhi, nhưng rõ ràng đó hoa trắng đã là người thành niên lại buộc tóc hai bên tới trường. Thấy Bạch Dĩ Dung vào lớp, người này lại giơ lược lên trước mặt cô, ý đồ rất rõ ràng.
Thế là, Tô Tư Doanh mvới gương mặt phỉ nhổ cùng kháng cự bị đẩy xuống ghế, chải tóc rồi buộc tóc hai bên, xấu hổ tới nỗi cô che mặt không dám ra ngoài. Đợi Chúc Tuệ Quân tới, Bạch Dĩ Dung lại cười cười, giơ lược lên, rất nhanh sau đó, trong lớp xuất hiện người thứ ba buộc tóc hai bên.
Hạ Đông tới trường nhìn thấy cảnh này, gương mặt đờ đẫn đứng trước cửa rất lâu, cuối cùng phì cười thành tiếng.
Bị bắt cưa sừng làm nghé, Tô Tư Doanh bò ra bàn, không còn thiết sống.
Tan tiết đầu tiên, Bạch Dĩ Dung xé một tờ giấy trên vở đưa cho bạn cùng bàn. Người không còn thiếu sống nhận lấy tờ giấy, nhìn cô gái buộc tóc hai bên đáng yêu trên tờ giấy, bên cạnh có viết một dòng chữ "Tết Thiếu nhi vui vẻ", mới coi như dịu lại.
Suýt chút nữa quên mất chuyện này, đóa hoa trắng còn biết vẽ. Buổi tối về tới nhà, Tô Tư Doanh cẩn thận đặt chung bức vẽ này cùng với vị trí chỗ ngồi, hình chibi lúc mới đi học cùng nhau, lúc này mới yên tâm.
Tết Thiếu nhi qua đi, chỉ còn lại năm ngày nữa.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Năm ngày sau, chính là khoảnh khắc cô hoàn thành cố chấp với kì thi đại học, cũng là thời khắc quyết định bản thân có thể tiếp tục làm bạn học với Bạch Dĩ Dung hay không. Nhưng sau khi kì thi kết thúc, sẽ ra sao đây?
Tô Tư Doanh mở mắt, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chầm chậm ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị ăn cơm tối.
Cô không muốn trải nghiệm sự lạnh nhạt lúc trước, nếu đã như thế, vậy cứ để thuận theo tự nhiên đi.