– A… Xong ngay nè. Em post đoạn thu âm xong sẽ đi ngủ liền.
Tiêu Liên đặt tên cho phần ghi âm theo ngày tháng, rồi phát lên chuyên mục radio của câụ trên một trang web đang nổi gần đây.
Chất giọng của Tiêu Liên rất dễ nghe nhưng không phải kiểu trầm thấp nam tính bá đạo tổng tài đang được ưa chuộng. Mà giọng cậu dịu dàng như nước, mềm nhẹ khiến mọi người nghĩ ngay đến kẹo bông. Hoặc ví như áo lông ấm áp mùa đông, vừa nghe đã muốn ôm ấp. Tuy chỉ có mấy trăm người hâm mộ, thế nhưng sau khi đăng kí tài khoản một tháng, hầu như đêm nào cậu cũng đọc lại diễn cảm một mẩu truyện ngắn hoặc thơ, chúc đám fan nhỏ đi ngủ. Chỉ trừ mấy lần bị Ôn Tình làm đến cạn kiệt sức lực không nhích nổi người mà thôi.
Tiêu Liên là người rất dễ thỏa mãn, cậu nhìn lượng người hâm mộ từ con số 0 tăng đến 508, trong lòng đã thấy vừa mừng vừa lo.
Giọng anh nhỏ thiệt dịu dàng nha… muốn gả lun quá *cười e thẹn*
Vừa nghe biết ngay là thụ nuôn… chủ thớt nhất định là tiểu thụ trong sáng lạnh lùng cấm dục * thèm thuồng*
Giọng chi mà ngọt quá trời, hun anh đẹp zai một cái trong mơ nha~ moa~
Đáng yêu à, muốn… Khoan, tui đây là đàn ông mà a a a! Anh đẹp trai bẻ cong mị rùi phải chịu trách nhiệm đi chớ hu hu hu hu (ㄒo ㄒ)
Ngày nào mị cũng phải nghe giọng anh nhỏ mới ngủ được đó *khóc lóc* Mong rằng thêm cả cái khác, không chỉ đọc mỗi chiện thui~ cái chi cũng được hén *cười nham hiểm* Anh nhỏ ngủ ngon, yêu nạ!
…
Vui vẻ đọc qua bình luận, Tiêu Liên bật cười thành tiếng. Cơn buồn ngủ ban nãy đã bay đi non nửa.
Ôn Tình lại liếc màn hình laptop rồi im lặng, đoạn nằm xuống giường quay lưng về phía Tiêu Liên. Không được anh chúc ngủ ngon như thường lệ thì anh đã ngủ mất tiêu. Tiêu Liên lập tức gấp máy tính bỏ sang bên, bất an lo sợ ôm lấy người đang nằm bẹp chết dí cạnh mình.
– Chồng ơi...
Tiêu Liên thử thăm dò, khẽ gọi một tiếng.
– Ừ.
Ôn Tình vẫn xoay lưng về phía cậu, giọng nói chẳng hề gợn sóng.
Như chú cừu non bị hắt hủi, Tiêu Liên dán chặt lên lưng Ôn Tình
– Chồng nè… Có phải chồng không thích em đọc truyện đọc thơ cho người khác không?
Cậu vùi đầu hôn hôn cổ anh, nghe giọng có phần tủi thân.
– Không có.
Ôn Tình chầm chậm xoay lại, giọng vẫn nhàn nhạt như cũ, kéo cậu vào lòng.
Tiêu Liên ngẩng lên dựa sát vào anh, trong lòng vẫn thấy bất an. Ôn Tình hôn nhẹ lên cánh môi cậu rồi nhắm mắt lại trấn an:
– Ngủ đi.
Tiêu Liên rúc vào ngực anh đôi phần hoảng loạn. Ôn Tình chẳng có biểu hiện gì là tỏ vẻ bất mãn, nhưng cậu cảm thấy không ổn. Trong lòng ngổn ngang tâm sự nên mãi nửa đêm Tiêu Liên mới chợp mắt ngủ, giấc ngủ chập chờn sinh cơn ác mộng...