Rồi quay sang Trần Diệp, giọng lạnh lùng: "Trần tổng."
Trần Diệp không để ý đến cô ta, chỉ phất tay:
"Xem lại lịch hẹn, đừng để sai sót. Ở đây không có việc gì cho cô."
Tần Du cắn môi, đáp nhỏ một tiếng "Dạ."
Tôi nằm trong vòng tay Trần Diệp, ánh mắt dán chặt vào cốc trà sữa trên bàn.
Cảm giác nghẹn ngào trào dâng, như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không nuốt xuống được, cũng không thở ra được.
Tôi nói:
"Đuổi Tần Du đi đi."
Trần Diệp không hề do dự, chỉ vuốt ve đuôi mắt tôi.
"Được."
Rồi hắn khẽ nói:
"Châu Châu, mắt em có nếp nhăn rồi."
Phải, tôi đã 33 tuổi, không còn là cô gái trẻ trung nữa.
Nhìn Tần Du, tôi biết ngay chúng tôi không cùng một thế giới.
Cô ta xuất thân trong gia đình khá giả, vì vậy mà tỏa ra sự hoạt bát, tự tin.
Còn tôi, lớn lên trong nghèo khó, luôn cẩn thận dè dặt.
Dù giờ đây đã không còn thiếu thốn, tôi vẫn có thói quen chỉ mua sắm vào dịp giảm giá.
Tôi đã trải qua những ngày tháng nghèo đói và hiểu thế nào là không có gì trong tay, vì vậy tôi trân trọng hạnh phúc hiện tại hơn bất kỳ ai.
Trần Diệp nắm lấy tay tôi, vuốt ve chiếc nhẫn kim cương nhỏ xíu, chỉ 12 phân.
Đó là món quà hắn mua bằng toàn bộ số tiền tiết kiệm khi chúng tôi kết hôn năm 22 tuổi.
Khi ấy, công ty mới thành lập, mọi nguồn vốn đều được dùng để xoay sở.
Số tiền 4.000 tệ để mua chiếc nhẫn này là từng đồng từng cắc hắn tằn tiện tích góp.
Hắn nói:
"Lúc đó, chỉ có mình em là luôn ủng hộ anh."
Đúng vậy, khi công ty mới thành lập, chỉ có hai chúng tôi.
Hắn là ông chủ, tôi là nhân viên. Tôi vừa làm kế toán, vừa lo nhân sự, kiêm luôn việc mua sắm.
Chúng tôi cùng nhau đi ký hợp đồng, thậm chí uống tới mức khiến đối tác phải nằm bẹp dưới gầm bàn.
Hai vợ chồng ôm lấy nhau trong văn phòng, vừa khóc vừa cười, trông chẳng khác nào hai kẻ điên.
"Thời gian trôi nhanh thật…"
Chúng tôi mua nhà, mua xe, công ty ngày càng phát triển. Cái nghèo khó ngày xưa đã không còn quay lại nữa.
Tôi vẫn đeo chiếc nhẫn nhỏ bé ấy, dù Trần Diệp đã mua cho tôi vô số trang sức đắt tiền đủ để lấp đầy cả một ngăn kéo.
Hắn từng hỏi tôi:
"Sao em không đeo mấy chiếc nhẫn kim cương lớn kia?"
Tôi trả lời:
"Bởi vì ý nghĩa không giống nhau."
Đó là năm Trần Diệp yêu tôi nhất.
Hắn ôm tôi, như một chú gấu túi lớn, thủ thỉ bên tai:
"Vợ ơi, chúng ta mãi mãi không chia xa nhé."
4.
Chắc chắn Trần Diệp biết rằng tôi đã nhận ra vài dấu hiệu bất thường.
Nhưng hắn sẵn sàng quay lại, và tôi cũng muốn cho hắn một cơ hội.
Dù vậy, công ty giờ đây chẳng còn hoàn toàn là của tôi nữa.
Tai mắt trong công ty không biết từ bao giờ đã trở thành người của Trần Diệp.
Tôi phải lén đưa thêm người mới vào, giữ chặt quyền kiểm soát.
Tôi trở nên căng thẳng, như một kẻ mất trí, mỗi giác quan đều căng lên để nghe ngóng tin tức về Tần Du.
Chỉ sợ rằng Trần Diệp chưa thật sự đuổi cô ta.
Nếu hắn dám vì cô ta mà phản bội lời hứa với tôi, điều đó đồng nghĩa với việc hắn đã chọn cô ta thay vì tôi.
May mắn thay, Tần Du đã biến mất khỏi công ty sau hôm đó.
Lòng tôi nhẹ nhõm phần nào.
...
Hôm nay, Tiểu Hiên hơi khó chịu trong người.
Tôi và Trần Diệp đưa con đến bệnh viện.
May mắn, chỉ là chuyện con nít ăn linh tinh dẫn đến đau bụng, không phải vấn đề nghiêm trọng.
Bác sĩ bảo chỉ cần truyền dịch một lát sẽ ổn.
Khi đang đợi, Trần Diệp nhận được cuộc gọi và phải rời đi ngay lập tức.
Hắn nói có vấn đề với dự án, hắn phải đích thân xử lý.
Nhưng tôi đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại từ đầu dây bên kia.
Đôi khi, tôi thật sự ước tai mình không nhạy cảm như vậy.
Giọng Tần Du, nghẹn ngào, xen lẫn tiếng khóc:
"Em đau bụng lắm..."
"Em nhớ anh, rất nhớ..."
"Anh có thể đến với em một lát được không? Chỉ một lát thôi, em hứa..."
"Em không cố ý, nhưng em thật sự rất đau."
"Xin lỗi... em biết như vậy là có lỗi với chị Châu Châu..."
"Nhưng chị ấy có tất cả rồi, chị ấy sẽ luôn có anh. Em chỉ cần một chút, một chút thôi..."
Trần Diệp thật sự rất sốt sắng. Khi hắn đứng dậy, hắn đã làm đổ cả thùng rác.
Thật buồn cười, hơn ba mươi tuổi đầu rồi, mà hắn vẫn hành xử như một cậu trai trẻ non nớt.
Nhưng liệu khi Tần Du đau bụng cần hắn đến, hắn có nhớ rằng từng có một lần, tôi phải một mình đối mặt với cơn đau ruột thừa khi hắn đi công tác?
Một mình bắt xe cấp cứu, một mình ký giấy phẫu thuật, một mình trải qua đêm giao thừa trong bệnh viện với nỗi đau dày vò?
Liệu hắn có nhớ ngày tôi sinh non, nằm trên bàn sinh khóc nức nở vì sợ hãi?
Thai vị không đúng, bác sĩ phải dùng tay để chỉnh. Đau đến tận xương tủy, đến mức cả đời này tôi không thể quên.
Nỗi đau đó lớn hơn gấp nhiều lần so với cái "đau bụng" của cô ta.
Tôi không nhớ mình đã bao lâu không khóc.
Nhưng hôm nay, nước mắt cứ thế tuôn rơi, rơi từng giọt xuống sàn.
Tiểu Hiên nhìn tôi, đôi tay bé nhỏ vươn ra lau nước mắt cho mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ không vui à?"
Đôi mắt thằng bé to tròn, long lanh, giống hệt Trần Diệp.
Môi thằng bé mím lại, bắt đầu mếu máo:
"Có phải Tiểu Hiên làm mẹ buồn không? Mẹ đừng khóc, khóc xấu lắm..."
Tôi ôm con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về:
"Không phải lỗi của Tiểu Hiên."
Thằng bé dụi dụi vào n.g.ự.c tôi, rồi lại ngẩng lên hỏi:
"Vậy có phải là lỗi của ba không? Con sẽ đi đánh ba!"
Tay bé xíu của con nắm lại thành nắm đấm, giơ lên đầy quyết tâm.
Nhưng chỉ trong một thoáng, thằng bé lại lẩm bẩm như tự nhủ:
"Nhưng Tiểu Hiên thích ba lắm. Vậy phải làm sao đây?"
Rồi nó dứt khoát:
"Dù sao đi nữa cũng không được làm mẹ buồn! Ba đã nói mà, không ai được làm mẹ buồn, không vì bất kỳ lý do gì cả. Nếu có, thì lỗi là ở người đó!"
Tôi giật mình. Tiểu Hiên tiếp tục líu ríu:
"Mẹ là đúng nhất, mẹ không cần phải lo gì hết. Mẹ chỉ cần làm những gì khiến mẹ vui là được!"
Tôi khẽ hỏi con:
"Ba nói với con từ khi nào thế?"
"Đêm qua," giọng con nhỏ dần, "ba làm gì sai rồi phải không? Nhưng con vẫn mong mẹ tha lỗi cho ba."
Rồi thằng bé lại nghiêm túc nói tiếp:
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Nhưng mẹ vui là quan trọng nhất!"
Chúng tôi rốt cuộc đã sai ở đâu? Rõ ràng vẫn luôn đặt nhau ở vị trí đầu tiên...
5.
Trần Diệp về nhà không quá muộn. Hắn nằm xuống bên tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi.
“Công việc ổn không?”
“Ổn.”
Giọng hắn khàn đặc, hai từ ngắn gọn như rút cạn hết sức lực.
Hắn không giỏi nói dối, mà tôi cũng chẳng ngốc.
Chúng tôi đều hiểu, chỉ là ngầm đồng thuận với nhau, giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Trần Diệp áp sát tôi, hơi thở của hắn phả vào cổ tôi.
Đã lâu rồi chúng tôi không còn thân mật, nhưng mỗi tối vẫn ôm nhau ngủ như một thói quen.
Giờ nghĩ lại, hóa ra đó chỉ là một sự quen thuộc kéo dài.
Hắn bắt đầu có ý định gần gũi hơn, nhưng mùi hương nhè nhẹ của lê tuyết chợt len vào mũi tôi, khiến tôi buồn nôn.
Tôi vốn thích mùi hương của hoa dành dành, nhưng đã lâu không dùng nước hoa nữa.
Cô ta đau bụng, hắn ôm cô ta dỗ dành. Lúc đó hắn nghĩ gì? Giờ đây, hắn nằm bên tôi, cố gắng chạm vào tôi, liệu có phải để bù đắp?
Tôi đẩy Trần Diệp ra, quay lưng lại với hắn.
Nhận thấy sự lạnh nhạt của tôi, hắn dừng lại, chỉ im lặng ôm lấy tôi từ phía sau.
“Anh có yêu em không?”
“Yêu.”
“Nhưng em cảm thấy anh không còn yêu em nữa.”
Trần Diệp xoay tôi lại, để khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi hiện lên trước mắt hắn.
Hắn mím môi, rồi hỏi ngược lại: “Chúng ta đã bên nhau bao lâu rồi?”
Không đợi tôi trả lời, hắn tự mình nói tiếp:
“Chúng ta quen nhau từ nhỏ, yêu nhau từ năm mười chín tuổi, kết hôn khi hai mươi hai tuổi. Đến giờ, chúng ta đã hiểu rõ nhau hơn ba mươi năm. Giữa chúng ta còn gì là tình yêu nữa? Chúng ta đã hòa vào làm một, như xương liền với thịt, như gân kết với cốt. Dù muốn cũng không thể tách rời.”
Tôi nhắm mắt, thì thầm: “Vậy là chúng ta không còn yêu nhau nữa, đúng không?”
“Còn chứ.”