"Trần Diệp, anh nói đi, nếu anh yêu cô ta, vậy những năm qua chúng ta là gì? Là gì hả?"
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trần Diệp lùi lại vài bước, hắn định nói gì đó, nhưng môi mấp máy mãi cũng chẳng thốt lên lời.
Tôi hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Ngày 25 tháng 1."
Là năm ngoái. Hóa ra mọi chuyện đã bắt đầu từ lâu đến thế.
Đêm hôm đó, Trần Diệp về muộn, người nồng nặc mùi rượu.
Hắn rút từ túi áo vest ra một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc vòng tay kim cương.
Hắn còn tự tay đeo lên cho tôi!
Con người thật kỳ lạ.
Ngay lúc này đây, tôi vẫn có thể nhớ lại cảm giác cảm động và bất ngờ khi ấy, tự lừa mình rằng giá như hắn có thể tiếp tục lừa tôi thì tốt biết mấy.
Tại sao hắn không lừa tôi chứ? Đã lừa lâu như vậy rồi.
Những cuộc đối thoại sau khi ngoại tình bị phơi bày chẳng khác nào từng lớp da thịt của người vô tội bị xé toạc, để lộ xương cốt trần trụi ra ngoài không khí.
Ngay cả hơi thở cũng phảng phất mùi m.á.u thắn, và mỗi nhịp đập của trái tim đều tiêu hao hết sức lực.
"Trần Diệp, đây là một lỗi thuộc về anh"
"Đúng vậy." Hắn cúi đầu. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên gương mặt hắn cảm xúc của kẻ mắc lỗi.
"Châu Châu," hắn gọi tên tôi, "cho hắn một cơ hội được không?"
"Nếu em nói không thì sao?"
Hắn không vội, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Em là toàn bộ giấc mơ của anh thuở thiếu niên. Mọi thứ anh có đều vì em."
"Anh đã chịu rất nhiều khổ cực, đến mức nửa đêm tỉnh giấc nhớ lại vẫn nghiến răng ken két. Chỉ vì một câu nói: "Anh muốn để Lý Châu Châu có một cuộc sống tốt đẹp." Em nói xem, sao anh có thể cam tâm ly hôn? Làm sao anh có thể cam tâm để em rời xa anh?"
Trần Diệp cao hơn tôi nhiều lắm. Khi hắn ôm tôi vào lòng, tôi thậm chí chẳng chạm được tới cằm hắn.
Những lời hứa chỉ có giá trị khi người ta còn yêu.
Hết yêu rồi thì chỉ còn là những câu nói đầu môi.
Đến cả khổ cực hắn từng chịu đựng cũng phải tính vào sổ nợ của tôi.
Hắn như muốn nhắc nhở rằng: "Nếu không phải vì em, anh đâu cần vất vả như vậy."
Hóa ra đàn ông ngoại tình là nghĩ như thế.
Hóa ra không muốn ly hôn là vì không cam lòng.
Tôi từng là tất cả giấc mơ của hắn, là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ là hạt cơm trắng dính trên n.g.ự.c áo. Dù vậy, hắn vẫn không muốn buông tay.
Vì hắn không có đủ năng lượng để bắt đầu lại một cuộc hôn nhân, cũng không tìm được ai toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng con cái như tôi.
Hơn nữa, vòng xã hội hắn xây dựng đã quen thuộc với người vợ này rồi, đập đi làm lại thì phiền phức quá.
Thế nên cứ dây dưa mãi thế này thôi.
Đợi khi tất cả đam mê đã cạn, chúng tôi sẽ sống tiếp như những cộng sự, những người xa lạ quen thuộc nhất.
Như một mối quan hệ đứt từng khúc xương nhưng vẫn nối liền bằng gân.
Chỉ duy nhất không phải là tình yêu.
Tình cảm năm xưa của tuổi trẻ sâu đậm đến thế, rốt cuộc lại đi đến bước đường này.
Trần Diệp nắm lấy tay tôi. Đôi mắt hắn thật đẹp, nhìn sâu vào đó, tôi chỉ thấy toàn là sự si tình.
"Châu Châu, em đánh anh đi. Như thế em sẽ dễ chịu hơn."
Đàn ông, thật sự rất tàn nhẫn.
Khi hết yêu, họ có hàng ngàn cách để ép bạn phải thỏa hiệp.
8.
Trần Diệp cắt hết thẻ của tôi. Hắn muốn nói rõ ràng rằng: mấy năm làm bà nội trợ đã biến tôi thành cây tơ hồng, chỉ biết sống dựa vào hắn, đừng mơ tưởng chống lại.
Tôi bình thản nằm trên giường, Trần Diệp ôm tôi, lặp đi lặp lại:
"Châu Châu, em phải ngoan ngoãn."
"Dù có thế nào, anh cũng sẽ không rời xa em. Cuối cùng, chúng ta nhất định sẽ quay về bên nhau."
Tôi nhắm mắt lại, không ngờ đêm đó lại ngủ ngon đến vậy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Diệp đã đi rồi.
Hắn chu đáo để lại nồi cháo hải sản trong chiếc nồi đất, kèm theo một mảnh giấy:
"Biết em tâm trạng không tốt, trong tài khoản anh chuyển 500 tệ, mua gì đó cho vui. Nghĩ kỹ lời anh nói đi, đây là lựa chọn tốt nhất. Châu Châu, chúng ta là định mệnh của nhau, cả đời này không thể thoát khỏi nhau."
Ngốc thật, ai thèm cả đời với hắn.
Không nên để bụng mình phải chịu khổ, tôi vừa ăn cháo hải sản vừa liên lạc ngân hàng, rút hết 500 ngàn đó.
Sau đó, tôi tạm nhún nhường.
"Em không giận nữa rồi."
Trần Diệp cười nhẹ qua điện thoại: "Em giận là đúng, là anh sai mà."
Ở đầu dây bên kia, có tiếng nói nhỏ của Tần Du bị Trần Diệp mắng khẽ.
Hắn tiếp tục hỏi tôi: "Sao em rút hết 500 tệ một lúc vậy?"
"Em thích một chiếc xe, giá hơi đắt, chồng mua cho em nhé?"
Nghe tôi làm nũng, tâm trạng Trần Diệp tốt hẳn.
Hắn hào phóng chuyển nốt số tiền còn lại vào tài khoản của tôi.
Qua điện thoại, tôi còn nghe tiếng hắn thở dài.
"Như vậy là tốt lắm rồi, Châu Châu."
Tôi liên lạc với Yến Tử: "Trong tay mình có 17% cổ phần tập đoàn Minh Thần, cậu muốn mua không?"
Tôi bắt đầu lục tung nhà, gom hết những thứ giá trị, bán đi lấy tiền rồi chuyển tất cả vào tài khoản riêng.
Tôi muốn cắt đứt hoàn toàn với Trần Diệp.
Nếu hắn không chịu ký đơn ly hôn, vậy cứ để hắn thoải mái tung hoành bên ngoài.
Một ngày nào đó, hắn sẽ phải hối hận.
Tôi dẫn Hiên Hiên lên chuyến bay đến một thành phố khác.
Thằng bé không hiểu chuyện, khóc nức nở, thậm chí còn hỏi tôi:
"Mẹ ơi, mình không cần ba nữa hả?"
Người lớn có thể dứt khoát, nhưng với trẻ con, cha là một vai trò không thể thiếu.
Tôi xoa đầu an ủi con:
"Không phải đâu, bất kể thế nào, ba vẫn yêu Hiên Hiên mà. Chỉ là chúng ta cần chút thời gian, mỗi người bình tĩnh lại một chút thôi."
Hiên Hiên bĩu môi: "Mẹ với ba ly hôn hả?"
Nó rúc đầu vào lòng tôi, thủ thỉ: "Con chỉ mong mẹ vui."
Tôi cứ nghĩ trẻ con không hiểu gì, nhưng thực ra chúng biết hết.
Người chịu tổn thương lớn nhất không phải tôi, mà là Hiên Hiên.
Tôi gọi điện cho Tần Du.
Đầu dây bên kia, giọng cô ta run rẩy, gọi tôi là "chị Châu Châu", trong tiếng nói còn mang theo tiếng nức nở:
"Xin lỗi, chị Châu Châu. Em không cố ý, chỉ là… em yêu Trần Diệp quá thôi."
Tôi thở dài, trong đầu nghĩ, cô diễn như vậy không thấy mệt à?
"Đừng giả vờ nữa, tôi tìm cô là vì có việc."
"Vâng, chị nói đi."
"Tôi với Trần Diệp sắp ly hôn, cô biết rồi đúng không?"
Hơi thở của Tần Du rõ ràng gấp gáp hơn: "Em… xin lỗi."
"Giờ xin lỗi thì được gì? Tôi chỉ muốn ly hôn. Cô khiến Trần Diệp chịu ký đơn ly hôn, ghế bà Trần là của cô. Tự mà giữ lấy."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó cô ta chậm rãi đáp: "Được."
Cứ để họ tự dày vò lẫn nhau. Còn tôi, những ngày bên ngoài cùng Hiên Hiên, tôi sẽ sống vui vẻ hết mình.
Ngoài kia, những cô nhân tình dịu dàng ngoan ngoãn là thế, nhưng khi họ giở trò còn rắc rối hơn cả người vợ gốc.
Hôm sau, trời không đẹp chút nào.
Mưa như trút nước, hơi nước bốc lên làm nhòe cả khung cảnh ngoài phố.
Khi Trần Diệp gọi điện đến, tôi vẫn còn mơ màng, nheo mắt nhìn ra cửa sổ, cảm giác như mọi thứ đều xa lạ.
Giọng Trần Diệp thấp trầm, mang theo chút nghẹn ngào.
Ngày mưa thế này, chắc chân hắn lại đau rồi.
Trước đây, tôi luôn chuẩn bị sẵn nước nóng, khăn, và thuốc bôi.
Nhẹ nhàng xoa thuốc lên đầu gối hắn, quấn màng mỏng rồi đắp khăn ấm lên, để bắp chân ngâm trong nước nóng.
Chỉ như thế, hắn mới bớt đau đớn mà ngủ được ngon hơn.
Hồi đó, không một xu dính túi, ông chủ không chịu cho tôi ứng lương.
Trên đường về, Trần Diệp bị xe máy đ.â.m phải.
Người ta thấy hắn trẻ măng nên chẳng đưa đi kiểm tra, cũng không báo cảnh sát.
Họ chỉ để lại 200 tệ rồi bỏ đi. Trần Diệp cầm số tiền đó, mua xiên nướng, mua đồ ăn vặt cho tôi.
Hắn sợ tôi phát hiện vết thương trên chân, kéo ống quần thấp xuống hết mức.
Một ngày nghỉ cũng không có, sáng hôm sau lại đến công trường.
Ngày qua ngày, vết thương để lại di chứng. Mỗi khi trời mưa, chân hắn đau đến không chịu nổi.
"Châu Châu, chân anh đau."
Giờ nói với tôi còn ý nghĩa gì?
"Trần Diệp, từ lúc anh chọn Tần Du, em đã không còn nghĩa vụ chăm sóc anh. Tình nghĩa vợ chồng của chúng ta kết thúc ngay khoảnh khắc đó. Anh hiểu không?"
Trần Diệp ngừng lại một chút, cười khổ sở.
“Châu Châu, đừng giận nữa được không? Anh đến tìm em.”