2
Người người đều ca ngợi Tân hoàng là người vô cùng hiền minh, chăm chỉ việc triều chính, biết nghe lời can gián, rộng lượng bao dung nhưng chỉ có một mình ta biết hắn là một kẻ tiểu nhân cực kỳ thích trả thù, tâm cơ sâu không thấy đáy.
Ta đã sớm không còn tham vọng cứu vãn Tề gia, bởi vì ta đây muốn giữ cái mạng mình thôi cũng đã khó lắm rồi.
Bởi vì ta là phi tần đầu tiên được triệu hạnh trong hậu cung, lại mang thân phận con gái tội thần nên ta không chỉ bị các phi tần khác oán ghét mà còn bị Thái hậu bây giờ, tức Nhu phi năm xưa gọi đến cung của bà ấy nghiêm khắc dạy dỗ ta thế nào là tôn ti, thế nào là nữ đức và phẩm hạnh của một hiền phi. Thái hậu căn dặn ta không được dùng sắc đẹp mê hoặc quân chủ.
Ta nhìn Thái hậu dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dung mạo vẫn diễm lệ. Nhớ lại mấy chữ “mê hoặc quân chủ” mà phụ thân ta thường dùng để tố cáo Nhu phi lên Tiên hoàng, lúc này ta cảm nhận sâu sắc Thái hậu cũng đang trả thù đây mà.
Ta thật oan ức. Rõ ràng đêm đó Hoàng thượng ngoài việc dùng lời lẽ lạnh lùng châm chọc ta, thưởng cho ta vài cái nhìn khinh khỉnh, độc chiếm giường của ta thì chẳng hề ban ân sủng gì cho ta. Vậy mà không hiểu sao ta lại trở thành mục tiêu oán giận của cả hậu cung, ta thật sự cảm thấy vô cùng uất ức.
Nhưng ta lại không dám nói ra nỗi uất ức đó, bởi vì cung nữ của ta, Thúy Tâm và Liên Nhi bảo rằng nếu như ta nói ra người trong hậu cung không chỉ oán giận ta mà sẽ còn chế giễu ta.
Thế nên ta đành phải nhẫn nhịn không nói ra, mà nhịn càng lâu, ta càng thêm ấm ức.
Hoàng thượng dường như càng được nước lấn tới. Khi không có việc gì là lại triệu hạnh ta, ở lì trong cung của ta, nhìn ta nhịn tới mặt mũi đỏ bừng cũng không dám đánh hắn một bạt tai, hắn lại càng thêm đắc ý chiếm giường của ta, quăng cho ta một cái chăn để ta ngủ dưới đất.
Một năm trôi qua, nỗi oán hận của người trong hậu cung đối với ta càng thêm sâu sắc, còn ta càng là có khổ mà không thể nói.
Xem ra khi Hoàng thượng nói muốn trả thù ta là thật sự sẽ trả thù. Hơn nữa thủ đoạn vừa bỉ ổi vừa thâm độc, gi người không để lại dấu vết, không có chút nhân tính nào.
Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy. Ngay cả Thúy Tâm và Liên Nhi cũng cảm thấy việc Hoàng thượng thường xuyên đến cung của ta là ân điển lớn bằng trời.
Còn ta, từ nhỏ đã không chịu được uất ức, thay vì ở trong cung này chịu đựng khổ sở ta thà rằng một dải lụa trắng th ắ t cổ, kết liễu đời mình gọn gàng mà dứt khoát còn hơn. Ta cảm thấy sớm muộn gì mình cũng không nhẫn nhịn nổi nữa.
Mà ngày ta bùng nổ thật sự chẳng phải ngày lành tháng tốt gì.
3
Hôm ấy là ngày mừng thọ bốn mươi lăm tuổi của Thái hậu.
Đầu mùa xuân, dương liễu vừa đâm chồi, vị Hoàng thượng luôn tự xưng hiếu tử đã dốc hết tâm tư vào việc trang hoàng cung Thành Đức. Đèn lồng bảy màu rực rỡ, vũ nữ uyển chuyển xoay quanh, đồ ăn toàn mỹ vị, còn có phi tần hậu cung ngồi kín hai bên cung Thành Đức thi nhau nói lời hoa mỹ khiến Thái hậu ngồi ở chính điện nghe đến tươi cười rạng rỡ.
Ta vốn có phân vị thấp lại không giỏi nói mấy lời lấy lòng, sau khi mười mấy phi tần kính rượu chúc thọ xong, ta càng không còn lời nào hay ho để nói. Cũng may những lời chúc tốt lành mà ta thường nói mỗi lần chúc thọ phụ thân vẫn chưa bị mấy phi tần khác dùng đến.
Vậy là ta liền đứng dậy, nói to, rõ ràng, dõng dạc với vị Thái hậu nhan sắc vẫn còn mặn mà kia:
“Chúc Thái hậu càng già càng dẻo dai!”
Cả cung điện lập tức im lặng như tờ. Ta tự mình uống hết ly rượu trong tay, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy sắc mặt Thái hậu đã xanh mét, trong lòng có hơi bối rối.
Mỗi lần ta nói câu này với phụ thân, phụ thân đều luôn cười hiền từ mà nhỉ. Sao bây giờ lại khiến cả hậu cung căm ghét ta không phân biệt hoàn cảnh, không phân biệt lý do như vậy?
“Người đâu, lôi yêu nghiệt này xuống, đánh hai mươi trượng cho ai gia!” Giọng nói của Thái hậu có hơi run rẩy nhưng dáng vẻ lại vô cùng đanh thép.
Hai tiểu thái giám lập tức tiến đến định áp giải ta đi chịu phạt.
Đây cũng thật là khinh người quá đáng rồi!
Lửa giận trong lòng ta bùng lên dữ dội, đưa mắt thấy đám phi tần oanh oanh yến yến xung quanh đều đang lạnh lùng nhìn ta. Dáng vẻ bọn họ hoặc là mỉa mai, hoặc là hả hê càng khiến ta không nhịn được nữa muốn lật tung bàn tiệc.
Thúy Tâm cả người run rẩy, thấp giọng nhắc nhở: “Tài nhân bớt giận, Tài nhân bình tĩnh.”
Nhưng chủ như đổ thêm dầu vào lửa, ta kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng. Nhìn thấy hai tiểu thái giám kia túm lấy cánh tay của ta muốn kéo ra ngoài, ta thuận thế đột ngột giật mạnh cánh tay của tên tiểu thái giám kia một cái, đẩy cả hai đập vào bàn ăn của ta. Lập tức tiếng chén bát vỡ vang lên, văng tung tóe khắp nơi.
Trong điện lặng ngắt như tờ. Ta cũng không thèm để ý, thuận chân đá lật bàn ăn của mình, ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, không biết trời cao đất rộng giận dữ nói với Hoàng thượng đang ngồi bên cạnh xem kịch vui:
“Năm đó ta đánh ngài một bạt tai là ta không đúng nhưng Tề Âm ta không chịu nổi uất ức này. Đánh thì đánh, gi thì gi, đầu một cái, mạng một thân, hôm nay Hoàng thượng hãy giải quyết ta đi!”
Ta càng nói càng cảm thấy tủi thân, khóe mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ vững khí thế vững như bàn thạch, thật sự là vô cùng mệt mỏi.
Thái hậu vừa mới bị ta làm loạn một trận, lúc này vẫn còn đang ngẩn người, đợi khi hoàn hồn thì đã tức giận đến bốc hỏa.
“Đánh ch! Kéo ra ngoài, đánh ch cho ai gia!”
Đánh ch thì đánh ch!
Ta khinh thường liếc nhìn Hoàng thượng một cái, nghĩ bụng ít nhất nửa đời còn lại của ta sẽ không bị hắn đùa giỡn nữa!
“Mẫu hậu bớt giận. Tề Tài nhân đã mang long thai được hơn một tháng. Cúi xin mẫu hậu chờ nàng sinh hạ Hoàng tử rồi hãy xử lý.”
Hoàng thượng hoàn toàn không hề để ý ta đã phẫn nộ như một con thú nhỏ thế nào, chỉ bình tĩnh nói với Thái hậu vẫn còn đang giận dữ.
Cả đại điện lập tức rơi vào im lặng. Ai cũng nhìn ta bằng ánh mắt khó tin, mà ta đây cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoàng thượng.
Hoàng thượng lại dám nói dối!
4
Kể từ sau khi Hoàng thượng tuyên bố ta có thai, các phi tần trong hậu cung đều nhìn ta với ánh mắt như hận không thể khoét của ta một miếng thịt.
Ta nhất thời không biết nên có cảm giác gì, nên vui mừng vì đã lừa gạt được cả hậu cung hay nên lo lắng về việc mấy tháng nữa phải làm sao để biến ra một đứa trẻ.
Ta nhìn xuống cái bụng lép kẹp của mình. Ta đã từng nhìn thấy nữ tử mang thai, cảm thấy có lẽ không cần phải đợi mấy tháng sau, chỉ một tháng thôi ta cũng không thể giấu được nữa rồi.
Đêm nào ta cũng ôm chăn trằn trọc suy đi tính lại cách kiếm ra một đứa trẻ còn kẻ khởi xướng thì lại chẳng thấy đâu. Đã ròng rã suốt ba ngày hắn không đặt chân tới cung của ta.
Cuối cùng đến ngày thứ tư Hoàng thượng mới chậm rãi ung dung dạo đến chỗ ta sau khi dùng bữa tối ở cung Huệ phi xong.
Suy tính suốt ba ngày ta đã sức cùng lực kiệt, không còn tâm trạng nào mà đấu khẩu với hắn nữa. Đôi mắt mệt mỏi của ta chỉ chăm chăm dõi theo hắn, trong lòng âm thầm lên kế hoạch.
Hoàng thượng dường như không chú ý đến ý đồ xấu của ta, vẫn nhìn ta giống như mọi khi, không mặn không nhạt, “xoạch” một tiếng, ném chăn mền xuống đất, thản nhiên nói:
“Nếu ngươi không sinh được con, không chỉ mạo phạm Thái hậu mà còn phạm tội khi quân, liên lụy cả Tề gia bị tru di cửu tộc.”
Trong đầu ta như đột nhiên vang lên một tiếng “ong”.
Thật là độc ác! Quả nhiên ngày hôm đó tên tiểu nhân này nói dối cứu ta chỉ là để tính toán một kế hoạch ác độc hơn.
Ta có thể không quan tâm cái mạng nhỏ này nhưng Tề gia của ta dù là bị lưu đày thì ít nhất vẫn còn giữ lại được mạng sống. Nếu như bởi vì ta mà gặp nạn, có lẽ ta có ch cũng không thể nhắm mắt.
Ta lại nghẹn tới mặt mũi đỏ bừng, nhìn chằm chằm Hoàng thượng, cảm thấy chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi ta đã phải chịu tất cả những uất ức bằng cả mười lăm năm sống trên đời cộng lại.
Nhưng ta không thể không suy tính cho Tề gia. Kế hoạch ta đã ấp ủ trong lòng trước đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ sau lời nói kích thích của tên tiểu nhân này.
Ta phải liều mạng thôi!
Ta thuần thục cởi phăng áo ngoài của mình, “phịch” một cái nhảy lên trên giường, đè thẳng Hoàng thượng xuống ghì chặt xuống, hung hăng nói với tên vẫn còn chưa kịp định thần kia:
“Thần thiếp muốn có con!”
Hoàng thượng cũng không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, khuôn mặt bị ta ép vào trong chăn, giọng khàn khàn nói:
"Ngươi dám cưỡng ép Thánh thượng!"
Ta tỏ vẻ đắc ý. Bốn năm trước ta còn dám tát vào mặt hắn, bây giờ cưỡng ép hắn một chút có gì mà không được. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đây chính là nguyên tắc sống của Tam tiểu thư Tề gia ta.
Nhưng ta đắc ý cũng chẳng được bao lâu, Hoàng thượng trở tay vặn cổ tay ta ra, sau đó mạnh mẽ đè chặt ta xuống giường khiến ta không thể cử động được.
Ta thật sự đã quá chủ quan! Bốn năm trước ta đánh không lại hắn, làm sao có chuyện bây giờ có thể thắng nổi.
Lẽ ra ta nên nhân lúc hắn không đề phòng, cầm bình hoa đập thẳng vào đầu hắn mới phải!
“Ngươi vẫn còn nghĩ cách đối phó với trẫm.”
Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt đó giống như có thể nhìn thấu tâm can ta vậy.
Nhưng ánh mắt của hắn lại không còn lạnh lùng giống như lúc trước mà dường như có vô số vì tinh tú đang lấp lánh.
Ta cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, bất giác nhớ lại bốn năm trước cũng bị ánh mắt này của hắn mê hoặc như vậy.
Ta vội vàng lắc đầu, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
“Ngươi muốn có con sao?”
Lúc Hoàng thượng nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào trên khuôn mặt ta, khiến ta cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Ta không khỏi nhớ đến lúc mình cầm cánh gà mà cười tít mắt nói: “Ta muốn ăn ngươi đó!” Cách nói của ta lúc ấy và cách nói của Hoàng thượng giờ phút này thật sự giống y hệt nhau.
Ta không biết cánh gà kia có muốn bị ta ăn hay không nhưng lúc này ta vô cùng muốn có con để cứu lấy Tề gia.
Nhưng ta cũng hiểu, làm gì có chuyện Hoàng thượng dễ dàng cho ta được toại nguyện như vậy chứ?
“Trẫm chiều theo ý ngươi.”
5
Ta ngàn vạn lần không nghĩ tới việc có một đứa con lại phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
Ta biết ngay tên tiểu nhân đó làm sao có thể dễ dàng thuận theo ý ta.
Sau một đêm bị hành hạ ta cũng có chút mờ mịt, không biết đây rốt cuộc là chiều theo ý của ta hay ý của tên Hoàng thượng tiểu nhân kia.
Tóm lại, ngày hôm sau, lúc hắn rời đi trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý, còn ta thì đau đến mức không thể xuống giường được.
Nói về tâm cơ, bàn về nham hiểm, ta nghĩ đời này ta không bao giờ theo kịp tên cẩu Hoàng đế đó!
May mắn thay cuối cùng ta cũng có thể có con để cứu lấy Tề gia.
Ta cố nhịn đau, rưng rưng nước mắt ăn hết một con gà ngay trên giường. Thúy Tâm liên tục vỗ vỗ phía sau lưng ta, sợ ta sơ ý sẽ bị nghẹn ch.
Vì Tề gia, chút đau khổ này đã là gì chứ?
Nhưng tối đó, khi lại nhìn thấy Hoàng thượng bình thản ung dung đi vào trong phòng của ta, trái tim dũng cảm kiên cường của ta vẫn run lên ba phần. Thật là quá đáng, thực sự quá đáng, bây giờ ta đã thê thảm như vậy, chẳng lẽ còn bắt ta phải ngủ trên sàn nhà nữa sao?
Thế nhưng ta không phải ngủ dưới đất mà lại bị hành hạ thêm một đêm. Bởi vì tên tiểu nhân kia nói rằng chỉ một đêm thì không thể có con.
Làm sao ta có thể tin tưởng hắn được?
Ta túm lấy Thúy Tâm và Liên Nhi gặng hỏi đến ba, bốn lần, hai đứa nha hoàn đỏ mặt gật đầu bốn, năm lần, ta mới chịu từ bỏ ý định phản kháng, nhẫn nhịn chịu thêm một đêm đau khổ.
Nhưng ta ngàn vạn lần không ngờ, chuyện này cứ lặp đi lặp lại như vậy. Ta phải chịu đựng ròng rã sáu ngày đau khổ rồi!
Cuối cùng trong một lần sốt cao, hành trình khổ hạnh tìm con của ta rốt cuộc cũng kết thúc, bởi vì Thái y nói, ta thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Tới ngày thứ sáu rồi Thái y mới nói ta không chịu nổi sao?
Phải rồi, Thái y vốn dĩ là người của tên cẩu Hoàng đế kia mà!
Trong cơn sốt mê man, ta nhìn chằm chằm vào Thái y đang hầu hạ bên cạnh, căm hận mà phát lời thề độc. Nếu ta lại phải chịu khổ như vậy mà vẫn không có con, ta sẽ đi đập vỡ bảng hiệu của Thái y viện!
“Mẫu thân...”
Ta mơ màng lẩm bẩm, đầu óc càng lúc càng mơ hồ.
Mẫu thân ơi, con đã cố gắng hết sức rồi.
Ta mơ mơ màng màng nhìn thấy ở chân giường dường như lấp ló một góc áo màu vàng sáng, còn chưa kịp ngóc đầu lên nhìn rõ thì đã chìm vào hôn mê.
6
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy, nhìn quanh căn phòng đầy trân châu ngọc ngà, bàn tiệc toàn rượu ngon mỹ vị, ta bỗng cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật đáng giá.
Quan trọng hơn nữa là Hoàng thượng không còn đến làm phiền ta vào ban đêm nữa mà đổi thành mỗi ngày hắn lại đến cung của ta ăn cơm trưa và đấu võ mồm cùng ta.
Nhờ có Hoàng thượng ở đó, bữa trưa trong cung của ta thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trước kia, ta muốn ăn một cái cánh gà, bảy ngày thì sáu ngày không thể ăn được. Giờ đây ngày nào ta cũng được có thể nhả ra xương gà.
Nhưng Hoàng thượng vẫn hẹp hòi như vậy, cả một bàn đầy sơn hào hải vị, ta ăn một cái cánh gà thì không được đụng đến chân giò heo, ăn một miếng vịt muối thì không được nếm cá phỉ thuý.
Ta ăn mà trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Mặc dù không thể thoải mái ăn uống nhưng rốt cuộc ta vẫn không nỡ từ bỏ những món ngon ngập tràn mỗi bữa trưa. Dù mỗi ngày chỉ được ăn no một nửa ta cũng nhịn. Đối với những lời mỉa mai không mấy thiện ý của Hoàng thượng, ta cũng không tranh luận với hắn.
Ngàn vạn lần không thể ngờ, đường đường tam tiểu thư Tề gia như ta lại có một ngày chịu quỳ gối trước đồ ăn ngon!
Cứ như vậy chưa đầy một tháng trôi qua, mặc dù ta ăn uống không nhiều nhưng sức khỏe đã ngày một khá hơn, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng hào.
Tin vui nhất đến vào lúc hoa đào vừa chớm nụ, khi Thái y run rẩy cúi đầu trước ánh mắt sắc bén của ta chúc mừng ta đã có tin vui. Tấm biển hiệu Thái y viện của ông ấy xem như được bảo toàn.
Vậy là mạng sống của lớn bé Tề gia của ta cũng coi như được cứu.
Từ sau khi ta đạt thành tâm nguyện, khẩu phần ăn của ta mỗi ngày lại càng tăng lên.
Ta ăn nhiều hơn cũng không còn ai ngăn cản nữa.
Đáng chú ý là dù Hoàng thượng đã mấy ngày không ghé qua cung ta kiếm chuyện, đồ ăn thức uống ở cung của ta vẫn duy trì ở mức xa hoa.
Nghĩ tới đây, ta không khỏi cảm thấy vui vẻ mà ăn thêm nửa bát cơm.
Mãi đến khi Hoàng thượng vắng mặt mười ngày liền, ta mới cảm thấy có chút không quen. Giả vờ vô tình thuận miệng bảo Thúy Tâm đi hỏi thăm một chút, ta mới biết được hoá ra Hoàng thượng phải xuất binh đánh trận.
Tên cẩu Hoàng đế này thật sự là không may mắn, ngồi lên hoàng vị chưa được bao lâu, vậy mà vùng biên giới phía Bắc vốn luôn ổn định nhất không hiểu sao lại đột nhiên nổi loạn.
Ta chỉ có thể nói, kẻ tiểu nhân tự có trời phạt.
Nhưng sự trừng phạt lần này dường như lại liên luỵ đến rất nhiều người.
Khi bụng ta ngày một lớn lên trông thấy, chiến hỏa biên cương dường như cũng càng ngày càng dữ dội.
Cuối cùng, một ngày nọ, cái tên Tề Thương của đại ca ta đã truyền đến tai ta.
Huynh trưởng Tề gia ta, bảy tuổi đã thông thạo binh thư, mười một tuổi theo quân ra chiến trường, mười sáu tuổi đã là thiếu niên tướng quân có chút danh tiếng, hai mươi tuổi, một trận thành danh, tiếng tăm lừng lẫy, hai mươi hai tuổi vì tai họa của gia tộc mà bị lưu đày chịu khổ.
Hai năm trôi qua, đại ca của ta nay đã hai mươi bốn tuổi, cuối cùng ta lại nghe được cái tên của huynh ấy.
Nhưng ta lo dù đại ca có là người dụng binh như thần, Hoàng thượng vẫn có thể vì oán hận ta mà không muốn trao cho huynh ấy cơ hội.
Danh Sách Chương: