• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

24

Sau khi Hoàng thượng rời cung, núi rừng mất đi chúa sơn lâm, Ký Nhi gặm ngón tay say sưa ngon lành, nhìn thật thoải mái và bạo dạn.

Ta mỉm cười nhìn thằng bé chu mỏ chóp chép, không nhịn được mà véo má nhỏ của thằng bé hết lần này đến lần khác.

Nghị Nhi thì ê a với con vẹt lông xanh đã học nói suốt mấy ngày nay.

Thằng bé kêu một tiếng, con vẹt liền đáp lại một câu “Vạn an”, đúng là sự đồng điệu của những người cùng chung chí hướng.

Còn Giác Nhi thì ngồi nghiêm chỉnh ở Ngự Thư uyển, đã chăm chỉ đọc sách suốt hơn nửa năm nay.

Mỗi lần ta lén nhìn trộm, càng nhìn lại càng thích, đứa bé nhăn nhó, xấu xí ngày xưa, bây giờ đã trở nên trắng trẻo đáng yêu, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cầm bút vô cùng vững vàng, đôi lông mày nhỏ cau lại vô cùng tập trung nghe tiên sinh giảng bài, hơn hẳn ta ta ngày xưa gấp trăm ngàn lần.

Thân thể ta đã hoàn toàn khỏe lại, dù Hoàng thượng để Gia Nghĩa ở lại nhằm trói buộc ta nhưng nhờ có Liên Nhi bên cạnh, nàng ấy luôn có thể tìm ra đủ loại phương pháp để khống chế y.

Nhân lúc Gia Nghĩa bận bịu không thể để mắt tới ta, cuối cùng sau hơn một năm trời ốm yếu, ta cũng có cơ hội vận động gân cốt.

Ví dụ như một ngày nọ, ta cùng Thúy Tâm lén mang theo Hàn Đàm Hương đã hâm nóng, chạy đến Quán Nguyệt Đài nướng thịt.

Mấy đốm lửa tóe ra suýt chút nữa thiêu cháy tấm bình phong vẽ sơn thủy mà Hoàng thượng tự tay vẽ.

Lại ví dụ như có một ngày khác, ta lén mang thức ăn cho cá, dẫn cả một đoàn người từ cung Trường Hy, đập tan lớp băng trên hồ Vĩnh Nhữ, hớn hở câu được mấy sọt cá diếc đem tới Ngự Thiện Phòng.

Kết quả là toàn bộ cung Trường Hy uống canh cá diếc đến mức ai nấy ngửi thấy mùi đều biển sắc.

Lại có một hôm, ta dẫn theo mấy cung nữ và tiểu thái giám trẻ tuổi tới Quản Huấn Thú để xem chọi gà xiếc khỉ.

Chẳng may làm sổng mất một con khỉ hoang còn chưa thuần được dã tính. Chúng ta thở hổn hển đuổi quanh Ngự Hoa Viên mấy vòng nhưng cuối cùng vẫn để nó trốn thoát, khiến cả Lục cung ngày đêm thấp thỏm đề phòng một con khỉ.

Ban ngày chơi mệt rồi, đến buổi tối ta trốn vào điện Hưng Đức, tiêu dao tự tạ lật xem đống sách mà Hoàng thượng để lại trước khi xuất cung. Có truyện chí quái, có truyện giang hồ và cả những những tập tranh đầy thú vị. Cuộc sống trôi qua thật vô cùng phong phú.

Ta hành xử không chút quy củ như thế vậy mà cả hoàng cung trên dưới đều giả vờ như không thấy. Không chỉ Hiền phi, người trông coi sự vụ Lục cung không nghe không hỏi, mà ngay cả Thái hậu cũng nhắm một mắt mở một mắt, chỉ giống như thường ngày sai cô cô tới hỏi han xem hai đứa cháu bảo bối hôm nay ăn có ngon không, rồi thuận miệng bảo rằng con khỉ nghịch ngợm kia đã bị trói lại đưa về Quản Huấn Thú, dặn ta từ nay đi ra ngoài không cần lúc nào cũng phải mang theo nải chuối để dụ khỉ nữa.

Ta ngạc nhiên lại nghi hoặc, véo má mình mấy cái, xác nhận mình không phải đang nằm mơ. Cảm giác như sau trận ốm này, khi khỏi bệnh toàn bộ thế giới đều trở nên tuyệt diệu hơn hẳn.

“Xem ra Thái hậu và nương nương các cung đã quen với tính tình không có quy củ… ừm, có chút phóng khoáng của nương nương chúng ta rồi thì phải?” Liên Nhi nhìn sắc mặt ta, cẩn thận lựa chọn lại từ ngữ.

Ta ngẫm nghĩ một hồi, hồi tưởng lại cuộc sống trước kia của mình, cảm thấy rất có lý: “Có lẽ bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng với bản cung rồi, kiểu như mặc kệ muốn ra sao thì ra, giống hệt như phụ thân và mẫu thân ta ngày trước vậy.”

“Nương nương tuyệt đối không thể tự coi nhẹ mình như thế. Làm gì có chuyện mặc kệ muốn ra sao thì ra.” Thúy Tâm đặt lò sưởi đã ủ ấm vào trong tay ta: “Hoàng thượng yêu thương nương nương, người trong hậu cung tất nhiên phải thuận theo tâm ý của Hoàng thượng.”

“Lừa gạt người.” Ta lẩm bẩm.

Trước kia Thừa Nguyên Chỉ đối xử tốt với ta, vậy mà Huệ phi vẫn lén lút muốn tiến ta về Tây Thiên. Ta chẳng tin vào chuyện thuận theo tâm ý đó.

“Nương nương, Hoàng thượng đăng cơ đã sáu năm, đại thế đã thành, con đường đã vững.”

Thúy Tâm thấy ta dựa vào lò sưởi tỏ vẻ không tin, liền tiếp tục giải thích: “Hoàng thượng đối đãi với nương nương khác biệt, cả lục cung đều nhìn thấy rõ ràng. Bây giờ Thái hậu vui vầy bên cháu trai, cũng không tiếp tục làm khó nương nương nữa. Nương nương tính tình phóng khoáng, bệnh lâu như vậy chắc chắn rất buồn bực. Bây giờ thân thể khỏe mạnh, thỉnh thoảng tuỳ tiện một chút cũng chẳng ai dám nói lời nào, càng không có ai dám có suy nghĩ ngu muội như Lý Bảo Lâm ngày trước nữa.”

Sáu năm, hóa ra ta đã vào cung sáu năm rồi, nếu như qua Tết Nguyên Đán, sẽ là năm thứ bảy.

Tiền triều và hậu cung giờ đây đã hoàn toàn nằm trong tay hoàng thượng.

Trong triều dù vẫn có trung thần và nịnh thần nhưng không còn đại thần quyền cao chức trọng, công lao át chủ nữa.

Nghĩ lại trận chiến tranh đoạt ngôi vị giữa Thái tử và Ninh Vương ngày trước, thật sự giống như là chuyện của kiếp trước.

“Hơn nữa có Thống lĩnh Gia Nghĩa ở đây, nương nương sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Thúy Tâm vô cùng yên tâm đưa cho ta chén trà sâm đã nguội bớt.

Ta quả thực không gặp chuyện gì nhưng bên phía Hoàng thượng lại xảy ra chuyện.

Dù hoàng quyền có cao đến đâu, hoàng uy có mạnh đến đâu cũng luôn có những kẻ không sợ chết dám thách thức.

Khi tin tức Hoàng thượng bị hành thích truyền đến trong cung, tay ta run lên một cái, chén trà rơi xuống đất vỡ tan.

Tiểu thái giám truyền tin vội vã nói thêm rằng may mắn là Hoàng thượng không sao, Dương Phụng Thường đã chắn một kiếm thay Hoàng thượng.

Lúc đó, trái tim ta mới từ từ buông lỏng xuống. Dương Phụng Thường chính là Dương Nhị Lang Dương Hiên, từng nổi danh sánh ngang với nhị ca của ta.

Hình như năm ngoái y vừa được thăng làm Phụng Thường.

Nghĩ đến việc y từng thân thiết với nhị ca, được phụ thân ta trọng dụng, hơn nữa nhị tỷ của ta lại gả cho Dương Tam Lang Dương Hy, Dương gia và Tề gia cũng xem như là người một nhà, hy vọng lần này y bị thương nhưng không có gì đáng ngại.

Hậu cung không còn yên bình như trước nước.

Nghe nói vụ hành thích lần này có thể là người cận thân, chính là trong ngoài cấu kết sắp đặt, dường như còn có người trong hậu cung liên quan.

Thái hậu ban chỉ dụ khắp lục cung, từ hôm nay mọi người đều phải tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, bất kỳ cung nhân nào vi phạm đều bị trừng phạt nặng.

Vệ Úy ty cũng gắt gao điều tra thư từ qua lại, tra hỏi cung nhân, đầu tiên là Trịnh Mỹ nhân bị nhốt vào bạo thất, sau đó là Khương Dung nghi bị cấm túc trong cung, các cung nhất thời đều nơm nớp lo sợ.

Ta không khỏi suy nghĩ lời Thúy Tâm nói trước đó, “Đại thế đã định, con đường đã vững", nói cái gì mà không ai dám có suy nghĩ ngu xuẩn động đến ta,

Vậy tại sao lại dám trực tiếp động tay tới chỗ Hoàng thượng? Đây là định “bắt giặc phải bắt vua trước” sao?

Ta đứng thẫn thờ trong nội viện cung Trường Hy, nhìn gió thổi qua những cành cây trơ trọi đung đưa, không khỏi lo lắng không biết bây giờ Thừa Nguyên Chỉ có ổn không.

Trong lòng hắn liệu có sợ hãi không? Có lẽ Gia Nghĩa đã đi theo bên cạnh hắn, có Gia Nghĩa ở đó, chắc chắn sẽ không có người nào có thể lại gần hắn được.

Trời đông giá rét, gió thổi càng lúc càng lớn, ta trở vào trong phòng, cảm thấy bụng trống rỗng đến khó chịu.

Ta cầm lấy bánh ngọt, nhét từng miếng từng miếng vào miệng nhưng làm thế nào cũng không thể lấp đầy cảm giác trống trải trong bụng.

Khi nào Hoàng thượng mới có thể hồi cung? Ta rất nhớ hắn.

Thế nhưng cơn sóng này chưa yên, cơn sóng khác đã nổi lên.

Trong cung bắt đầu râm ran lời đồn rằng lần hành thích này là do Ký Vương mưu tính.

Miền Tây Nam gặp đại hạn, mà Ký Châu nằm ở Tây Nam.

Nghe nói Ký Vương ở trong vương phủ còn từng nói rằng Thiên tử vô đức nên mới khiến trời nổi giận, gây ra hạn hán ở Tây Nam.

Lời đồn lan truyền ngày một dữ dội, ta thật sự là càng nghe càng kinh hãi.

Thế nhưng cho dù trong lòng thấp thỏm, ta vẫn giữ lại chút tỉnh táo.

Chuyện này không thể nào là do Ký Vương làm được.

Dù là kẻ ngu ngốc, cũng không ai giữa lúc dầu sôi lửa bỏng lại liều mạng đổ thêm dầu vào lửa, là hận không thể để mình chết nhanh hơn sao?

Huống chi Ký Vương đã ẩn nhẫn không động tĩnh suốt sáu năm, chẳng lẽ lại đợi đến lúc Hoàng thượng ngồi vững trên hoàng vị, đang lúc nhà mình gặp phải thiên tai mới ra tay đâm Hoàng thượng một đao sao?

Tính cách của Ký Vương xưa nay nhu nhược, căn bản không phải kẻ có dã tâm tàn độc.

Lời nói ngông cuồng phản nghịch như vậy, nếu là người nhà Hàn gia, nhà ngoại của Hoàng hậu ngày trước thì còn có thể tin.

Cả đời Ký Vương chỉ thích mỹ nhân, cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể tận hưởng đủ kiểu mỹ nhân trong vòng tay.

Chính vì thế mà năm đó mọi việc trong phủ Thái tử đều do đại tỷ ta toàn quyền quản lý.

Cũng vì vậy mà lúc trước khi Tiên hoàng quyết định tru di Hàn gia, cũng nhận định rằng sau này Ký Vương không thể nào trở mình, cũng không có suy nghĩ lật lại thế cờ. Vì vậy mới giáng y làm Ký Vương, đày đến vùng đất Ký Châu xa xôi, giữ lại mạng sống cho cả nhà.

Giờ đây Tây Nam gặp hạn hán, thứ thiếu là nước mưa chứ không phải mỹ nhân, chẳng lẽ Ký Vương sống an ổn sáu năm, đột nhiên lại không muốn sống nữa sao?

Ta nắm chặt ông tay áo, không đâu, chắc chắn không phải là Ký Vương.

Thế nhưng sau đó, người của Vệ Uý ty đã điều tra ra, tên thích khách kia thật sự là đến từ Ký Châu, còn là người dưới trướng của Ký Vương.

Tội danh mưu phản hành thích Hoàng thượng của Ký Vương gần như đã định, chỉ còn chờ Hoàng thượng trở về kinh thành, gật đầu ban bố thiên hạ.

Tây Nam gặp đại hạn, Hoàng thượng nhân đức, dù giữa mùa đông lạnh lẽo vẫn đích thân đến Thái miếu cầu mưa, vậy mà Ký Vương lại lòng lang dạ sói, nói lời xằng bậy còn cả gan hành thích Hoàng thượng, khiến Phụng Thường Dương Hiên bị đâm trọng thương.

Phụ thân của y, Dương Tư Không khóc ròng viết xuống hịch văn tố cáo tội phản nghịch của Ký Vương, thậm chí bất chấp tuổi tác đã cao, muốn đích thân đến Ký Châu thu phục nghịch tặc. Tấm lòng yêu con của ông ấy khiến ai nghe thấy cũng động lòng.

Nấy ngày nay Liên Nhi và Thúy Tâm không dám nói gì nhiều với ta.

“Nương nương, mọi chuyện chờ Hoàng thượng trở về rồi tính toán cũng không muộn.” Thúy Tâm cẩn thận khuyên nhủ ta.

“Đúng vậy, trong tình cảnh hiện tại, nương nương ngàn vạn lần không được hành động nông nổi.” Liên Nhi liên tục gật đầu, thấy sắc mặt ta tái nhợt liền đẩy lò sưởi ấm lại gần.

Nhưng hai tay ta lạnh buốt như băng, dù có sưởi thế nào cũng không ấm lên được, trong lòng lại sinh ra cảm giác đời người sao mà hoang đường nực cười đến vậy.

Tề gia chúng ta có tổng cộng ba người con gái, gia tộc gặp nạn, trải qua bao sóng gió, số phận lần lượt thay đổi.

Cuối cùng, một người ở Ký Vương phủ, một người gả vào Dương gia, một người vào cửa Hoàng gia, chẳng ai đạt được ước nguyện ban đầu.

Ít ra, mỗi người vẫn bình an, có thể sống yên ổn phần đời còn lại.

Nhưng hôm nay chúng ta lại phải chĩa gươm giáo vào nhau sao?

Nếu như Ký Vương thật sự bị kết tội mưu phản, đại tỷ ta sao có thể thoát thân, mà nhà phu quân của hai muội muội chính là bùa hộ mạng cuối cùng của nàng ấy.

Toàn thân ta run rẩy, đầu đau như muốn vỡ tung nhưng ký ức xa xưa về đại tỷ Tề Yên lại liên tục ùa về trong tâm trí của ta, không thể nào xua tan được.

“Đây là chuồn chuồn nhỏ A Âm bắt cho a tỷ sao?” Thiếu nữ mặc y phục lộng lẫy cẩn thận nắm lấy cánh chuồn chuồn, nhìn đứa bé tóc còn để chỏm với ánh mắt đầy ngạc nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi nhỏ đẫm mồ hôi của cô bé, mỉm cười đôi mắt cong lên: “Cảm ơn tiểu muội của tỷ.”

“Tiểu A Âm hư quá, lại làm bung bím tóc rồi, a tỷ cũng mặc kệ.” Thiểu nữ dung nhan tuyệt sắc, ngón tay khéo léo buộc lại mái tóc mềm mại của cô bé, nhẹ nhàng cài thêm một bông nhung nhỏ, đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng ấm áp: “Muội muội của tỷ thật là xinh đẹp.”

“Tiểu A Âm, đừng vội, cánh gà để vào đĩa thì sẽ không bay đâu.” Nữ tử cười rạng rỡ như hoa, gắp một cái cánh gà đặt vào bát của cô bé, không nhịn được trêu chọc khuôn mặt phồng lên giận dỗi của cô bé: “Dù có bay mất, a tỷ cũng sẽ bắt về lại cho Tiểu A Âm, chỉ cần có a tỷ ở đây, cánh gà của Tiểu A Âm sẽ không đi đâu hết.”

“Tiểu A Âm, có phải lại lén lấy kiếm của đại ca ra chơi không?” Nữ tử vén góc chăn lên, nhỏ giọng hỏi cô bé đang trốn trong chăn, bên ngoài truyền đến giọng nói giận dữ của đại ca. Người trong chăn run lên một cái, nữ tử lập tức phủ kín chăn lại, hơi hoảng hốt ra sức che giấu: “Đại ca, A Âm không có trong phòng!”

“Tiểu A Âm, để a tỷ xem nào, có phải bị kim thêu đâm đau rồi phải không?” Nữ tử mặc bộ y phục giản dị nhẹ nhàng thoa thuốc lên ngón tay cô bé, ánh mắt nhìn cô bé đang tỏ vẻ tủi thân tràn đầy bất lực và cưng chiều: “Tiểu A Âm không thích thêu thùa thì thôi, sau này quần áo của Tiểu A Âm đều để a tỷ thêu cho.”

“Tiểu A Âm, buồn ngủ rồi phải không?” Nữ tử đưa tay cầm quyển sách, bất lực nhìn cô bé đang học thuộc bài bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật, từ từ rút quyển sách ra khỏi tay cô bé, để cô bé nằm trên đùi mình dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, cô bé nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng như có như không: “Ước gì Tiểu A Âm mãi mãi không lớn lên.”

“Tiểu A Âm, xem a tỷ mặc bộ hỷ phục này có đẹp không?” Nữ tử đội mũ phượng, khoác hỷ phục đỏ rực ngồi xuống xoa đầu cô bé, gương mặt vẫn dịu dàng yêu thương giống hệt như lúc trước nhưng giọng nói đã trở nên kiên định và bình tĩnh hơn: “A tỷ gả vào Đông Cung, sau này sẽ không còn ai dám nói muội muội nhà ta nghịch ngợm nữa. A tỷ nhất định sẽ bảo vệ Tiểu A Âm, bảo vệ Tề gia.”

Bảo vệ Tiểu A Âm, bảo vệ Tề gia.

“Nương nương, Hoàng thượng đã hồi cung.” Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống bẩm báo.

Ta ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi đứng lên.

Ký Vương tuyệt đối không thể nào mưu phản hành thích được.

Đến cả Thúy Tâm cũng hiểu rằng trong sáu năm qua, Hoàng thượng đã củng cố được nền tảng vững chắc, Ký Vương hành thích mưu phản căn bản không có khả năng chiến thắng.

Ai lại ngu xuẩn đến mức ấy?

Huống hồ, Ký Vương từng là Thái tử, trưởng thành trong Hoàng gia, cho dù y có nhu nhược nhưng không phải là kẻ ngốc.

Cái gì mà nói lời ngông cuồng, cái gì mà cận thân hành thích, cái gì mà xuất thân từ Ký Châu môn hạ của Ký Vương phủ, tất cả đều là gán tội danh.

Ta đi từng bước một về phía điện Hưng Đức, mặc kệ Thúy Tâm và Liên Nhi hoảng hốt ngăn cản, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, trong triều đình từ trên xuống dưới đều một mực nhắm vào Ký Châu, sợ rằng Hoàng thượng dù đôi cánh đã cứng nhưng mối nghi ngờ trong lòng vẫn chưa hết, không chịu để Ký Vương sống yên ổn nơi góc trời. Hắn để Gia Nghĩa ở bên cạnh ta, chỉ là để màn kịch này thêm phần chân thật hơn thôi sao?

Ta không biết liệu mình có thể lay chuyển được lòng dạ đế vương hay không nhưng ta không thể trơ mắt đứng nhìn nữ tử dịu dàng, cương nghị mà kiêu hãnh trong ký ức ta vô duyên vô cớ trở thành một nắm tro tàn dưới hoàng quyền.

Đó là đích trưởng nữ của Tề gia, là đóa mẫu đơn rực rỡ kiêu ngạo nhất kinh thành. Nàng ấy tuyệt đối không thể nào héo úa, lụi tàn, rồi tan biến vào đất bụi một cách không rõ ràng như vậy.

25

Ta đứng bên ngoài tường cung của điện Hưng Đức, đột nhiên gặp được Hiền Phi từ trong điện bước ra, đang định quay về cung. Ánh mắt Hiền Phi lướt nhẹ qua người ta, cuối cùng dừng lại bên cạnh ta với dáng vẻ đoan trang. Nàng ta thản nhiên nói:

“Du Phi, về đi thôi. Hoàng thượng vừa trở về kinh thành sau chuyến đi vất vả, đã hạ lệnh không ai được quấy rầy.”

Ta hành bình lễ*, sau đó đi thẳng về phía trước.

*Bình lễ: Lễ chào của hai người có địa vị ngang nhau.

“Hoàng hậu nương nương đang ở trong điện, Du Phi còn muốn vào sao?” Giọng nói của Hiền Phi không có chút cảm xúc nào nhưng lại như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim ta.

Từ trước đến nay Hiền Phi vốn luôn ít nói nhưng mỗi khi mở lời lại cực kỳ có hiệu quả, khiến ta phải dừng bước.

“Dương Phụng thường hộ giá có công bị nghịch tặc đâm trọng thương, khiến Hoàng hậu nương nương lo lắng ngày đêm, suốt đường đi Hoàng thượng đã phải an ủi. Giờ phút này, Du Phi còn muốn tiền vào làm phiền Đế hậu nghỉ ngơi sao?” Hiền Phi thấy ta dừng lại, nàng ta đứng phía sau lưng ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều len lỏi vào tai ta.

“Hoàng thượng chưa từng lưu bất kỳ phi tần nào lại qua đêm ở điện Hưng Đức. Ta có thể chờ một lát.” Ta đứng yên không động đậy.

Nếu như Hoàng hậu thực sự đang ở trong đó, ta quả thực không thể bước chân vào điện, trong lòng mơ hồ có chút áy náy.

Bất kể chân tướng ra sao, việc Dương Phụng thường vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió cũng khiến ta khó lòng mở miệng cầu xin trước mặt Hoàng hậu.

Hiện tại vẫn còn chưa tới buổi chiều, ta có thể đợi đến tối khi Hoàng hậu rời đi.

“Ngươi và ta đều là phi tần.” Hiền Phi tỏ vẻ hiểu rõ, bước đi thong thả đến trước mặt ta, khẽ cười nhạt: “Hoàng hậu là chính thất.”

“Hoàng thượng chưa từng lưu người nào qua đêm ở điện Hưng Đức.” Ta sửa lại lời mình một lần nữa, không hiểu hôm nay Hiền Phi lấy đâu ra hứng thú để lải nhải với ta như vậy.

Hiền Phi im lặng một lúc, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn ta.

“Hoàng hậu nương nương không phải người tầm thường.”

Một lúc sau, Hiền Phi cười một tiếng, giọng nói như thì thầm mà đầy ẩn ý: “Nhớ năm đó, nàng ấy vào cung chỉ là một tiểu Tiệp dư nhỏ bé, vậy mà có thể thăng tiến một đường đến vị trí Hoàng hậu. Nếu bàn về việc biết thời biết thế, bản cung còn phải tự thẹn không bằng.”

Hôm nay Hiền Phi giống như một con nhím, lúc thì công kích ta, lúc lại ngấm ngầm châm biếm Hoàng hậu.

Ta nhìn nàng ta nhưng lại thoáng thấy nụ cười lạnh lùng khinh thường nơi khóe miệng nàng ta.

“Ha ha, Dương Hoàng hậu, quả nhiên là thủ đoạn cao minh.” Hiền Phi ngẩng mặt nhìn trời: “Bản cung nhớ rõ, trước đây Dương gia cũng có quan hệ tốt với hai nhà Tề Hàn. Hoàng hậu nương nương từng thân thiết như tỷ muội với Ký Vương phi nhưng vừa rồi ở trong điện, Hoàng hậu nương nương lại chẳng hề có lòng riêng nào, không để lại chút đường lui nào cho Ký Vương cả.”

“Dương Phụng thường dù sao cũng là Nhị ca của Hoàng hậu nương nương. Người thân vô cớ bị thương, nàng ấy phẫn nộ cũng là chuyện thường tình...” Ta vịn tay Liên Nhi, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.

“Đúng vậy, dù sao cũng là người một nhà. Du Phi chẳng phải cũng vì tỷ tỷ của mình mà đến đây sao?” Hiền Phi hừ lạnh, rồi lại thản nhiên ngắm nhìn móng tay đỏ thắm của mình: “Chỉ là cho dù vô tình hay cố ý, nhát dao mà Dương Phụng thường chịu quả thật rất đáng giá. Nhát dao này không chỉ chứng minh lòng trung thành của Dương gia có thể sánh ngang nhật nguyệt, mà cho dù Dương Hoàng hậu không có con, địa vị của nàng ấy trong lục cung cũng không thể bị lay chuyển. Dương gia một đời phú quý có thể được bảo toàn rồi.”

Ta ngẩng lên nhìn Hiền Phi, không giấu nổi sự kinh ngạc trong ánh mắt.

“Dù vô tình hay cố ý” nghĩa là gì? Nhị lang Dương gia sao có thể cố ý bị thương?

Chẳng lẽ Dương gia cùng Hoàng thượng dàn dựng kế hoạch để hãm hại Ký Vương?

Làm sao có thể chứ?

“Du Phi nghĩ lại mà xem, ngày xưa Tề gia và Dương gia có một quan hệ tốt như vậy, rốt cuộc là bao nhiêu phần chân tình, bao nhiêu phần giả ý đây?” Hiền Phi liếc nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng khinh miệt.

Nàng ta cười lạnh một tiếng, rồi vịn tay cung nhân rời đi.

Ta đứng giữa cơn gió lạnh, bên tai mãi vang vọng giọng nói lạnh lùng của Hiền Phi, máu trong người từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo.

Năm xưa, phe Thái tử sụp đổ, nhà ngoại của Thái tử là Hàn gia vì tội phản nghịch bị xử chém cả nhà, Tề gia vốn là thế lực lớn nhất trong phe Thái tử lúc đó, mặc dù không dính líu đến chuyện phản nghịch nhưng vì ngày thường cấu kết hãm hại Ninh Vương nên bị Tiên hoàng lưu đày ra khổ địa.

Bây giờ nghĩ lại, việc năm đó Tề gia có thể may mắn bảo toàn tính mạng cũng xem như Tiên hoàng khoan dung.

Mà năm đó, trong phe Thái tử có rất nhiều thế gia, Dương gia cũng là một trong số đó.

Dương phủ vốn là dòng dõi thư hương, mặc dù không phải là danh môn đại tộc nhưng cũng là một gia tộc thanh quý, tuy nhiên, trưởng tử của Dương phủ bởi vì bị cuốn vào một vụ tai tiếng phong lưu mà chết trong nhục nhã, gia phong suy đồi, bị các danh gia vọng tộc ở kinh thành xem thường phỉ nhổ, Dương phu nhân cũng bởi vì con trai mình mang tiếng xấu qua đời mà ngày đêm đau buồn, cuối cùng mất trong mùa đông sau khi sinh ra một người con gái.

Đối với Dương phủ, đó chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Thế nhưng, ai ngờ vài năm sau, nhị tử của Dương phủ, Dương Hiên, lớn lên trở thành một thiếu niên tài mạo song toàn, danh tiếng vang xa, sánh cùng Nhị ca Tề Viễn của ta được xưng tụng là “Tuyệt thế song tài”, nổi bật nhất kinh thành.

Còn bé gái năm xưa do Dương phu nhân sinh ra được đặt tên là Dương Chiêu Nhi.

Sau khi phu nhân qua đời, chủ nhân Dương phủ không cưới thêm chính thất, mấy người con khác đều là con của di nương trong phủ, nên Dương Chiêu Nhi là đích nữ suy nhất của Dương phủ.

Dương Chiêu Nhi tuy từ khi sinh ra đã mồ côi mẫu thân nhưng tuổi còn nhỏ đã vô cùng đoan trang, nhã nhặn, thông thạo cầm kỳ thư họa, dần dần nổi danh tài nữ ở kinh thành.

Chính đôi huynh muội này đã giúp Dương phủ ngày xưa bị ghẻ lạnh đến mức trước cửa có thể giăng lưới bẫy chim, lại một lần nữa tấp nập xe ngựa, khách khứa đầy nhà.

Khi còn nhỏ ta không bận tâm đến những chuyện này, còn những chuyện lặt vặt của Dương phủ đều là ta vô tình nghe được từ miệng của trưởng tỷ và Nhị ca, thậm chí có vài chuyện là do mẫu thân kể cho ta, bởi vì năm đó, Dương phủ và Tề gia chúng ta thân thiết như người một nhà.

Năm đó Dương Hiên vừa nổi danh tài học, giữa hắn và Nhị ca của ta từng có một thời gian văn nhân không ưa nhau, cạnh tranh về thơ văn, không ai chịu nhường ai.

Không biết có phải là không đánh không quen hay không mà Nhị ca và Dương Hiên dần trở nên thân thiết, tình cảm càng thêm gắn bó, Dương phủ và Tề gia chúng ta cũng qua lại thường xuyên hơn.

Dương Chiêu Nhi cũng nhiều lần được mời đến Tề phủ tụ họp, đặc biệt thân thiết với trưởng tỷ của ta.

Mỗi lần trưởng tỷ tổ chức hội thơ vào tiết Thất Tịch hay lễ Hoa Triều đều gọi Dương Chiêu Nhi tham gia. Cả hai đều là tài nữ xuất chúng, tự nhiên sinh ra tình cảm đồng điệu cùng chung chí hướng.

Mẫu thân từng nói với ta rằng Dương Chiêu Nhi tuổi tác không chênh lệch ta bao nhiêu, dù từ nhỏ đã mất mẫu thân nhưng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, tài trí hơn người, khiến cho người khác yêu mến.

Vì chuyện này mà ta đã có lần cảm thấy ghen tị, khiến mẫu thân phải cưng chiều chạm vào chóp mũi của ta mà bảo rằng A Âm của ta mới là người khiến cho người khác yêu thương nhất, ta mới chịu thôi.

Bởi vì có Dương Hiên và Dương Chiêu Nhi, Dương phủ và Tề gia của ta qua lại càng thêm thân thiết.

Phụ thân rất yêu mến Dương Hiên, thường thân mật gọi hắn ta là Dương Nhị lang, vì vậy, cả gia đình ta cũng quen miệng gọi hắn ta là Nhị lang.

Vào sinh nhật mười ba tuổi của ta, phụ thân không chỉ mời Dương Chiêu Nhi mà còn mời cả Dương Hiên, đó là lần đầu tiên ta gặp người được sánh ngang với Nhị ca, Dương Nhị Lang. Dương Hiên trong bộ trường bào bạc thêu hoa văn, chỉ đứng yên lặng một chỗ đã toát lên phong thái như chi lan ngọc thụ*, dung mạo và khí chất đều vô cùng xuất chúng.

*Chi lan ngọc thụ: dùng để khen ngợi những người không chỉ tài năng mà còn có nhân cách cao đẹp, giống như cây lan quý và cây ngọc đều mang trong mình vẻ đẹp tinh tế và thanh nhã.

Nhưng khi đó, vì tính bảo vệ người nhà của ta quá mạnh, dù trong lòng nghĩ rằng Dương Hiên quả thật là một nam tử xuất sắc nhưng ta vẫn xách váy chạy đến trước mặt hắn ta, giọng lanh lảnh: “Huynh chính là Nhị Lang Dương gia à? So với Nhị ca của ta, vẫn kém xa đấy!"

Ta vừa nói vừa cố gắng nghĩ trong đầu vô số điểm xuất sắc của Nhị ca để chuẩn bị phản bác lại lời hắn ta nếu cần.

Dương Hiên khi ấy thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười ôn hòa: “Tiểu thư nói đúng, so với Nhị ca của tiểu thư, tại hạ tự biết kém xa nghìn dặm.”

Kém xa nghìn dặm? Khoảng cách này không phải là quá lớn rồi sao? Điều này khiến ta có chút bất ngờ, trong kinh thành mọi người đều so sánh hai người với nhau nhưng nghìn dặm thì có vẻ hơi xa.

Trong lòng ta thấy có chút không đúng, ngơ ngác trả lời: “Cũng không đến mức xa nghìn dặm, có lẽ là trăm dặm, à không, chắc cũng phải mười dặm gì đó chứ?'”

Dương Hiên không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ta, ánh mắt có vẻ hơi tổn thương nhưng biểu cảm vẫn vô cùng ôn hòa.

Chẳng lẽ mười dặm cũng khiến hắn ta cảm thấy bị coi thường sao?

Ta có hơi bất an, tự hỏi có phải nội tâm tài tử văn nhân đều yếu đuối không chịu nổi một đòn như vậy không?

Ta đành phải nhỏ giọng còn có phần thỏa hiệp hỏi lại: “Vậy, chênh lệch một con phố Thiên Phúc thì được chứ?”

Phố Thiên Phúc dài và rộng, trong suy nghĩ của ta, khoảng cách ấy đã là rất xa rồi.

Dương Hiên nhìn ta thật lâu, sau đó bật cười dịu dàng như mưa xuân: “Được, là chênh lệch một con phố Thiên Phúc.”

Ta gật đầu hài lòng, nghĩ thầm Dương Nhị Lang quả nhiên là người biết lý lẽ.

Buổi tối ngày sinh nhật, mẫu thân đến phòng ta, trò chuyện một lát rồi đột nhiên không nhanh không chậm mỉm cười hỏi: “A Âm, hôm nay con thấy Dương Nhị Lang thế nào? Có hợp ý không?”

Ta đang suy nghĩ ngày mai sẽ dắt Tề Nô Nhi đi đâu để hành hiệp trượng nghĩa, nên chỉ đáp qua loa: “Cũng được, là người biết lý lẽ, có thể hòa hợp.”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Mẫu thân mỉm cười gật đầu.

Chỉ là một người biết lý lẽ thôi mà lại khiến mẫu thân vui thế sao? Ta thắc mắc trong chốc lát nhưng rồi nhanh chóng quên mất chuyện này.

Về sau ta mới biết, ngày hôm đó phụ thân đã có ý định gả ta cho Dương Hiên. Vì lo lắng ta không thích nên mới đặc biệt mời Dương Hiên đến phủ nói chuyện với ta vài câu, thấy ta không phản đối, liền quyết định sau khi ta đến tuổi cập kê sẽ kết thân với Dương gia.

Nhưng ta còn chưa đến tuổi cập kê, Tề gia chúng ta đã gặp nạn, ta theo chỉ dụ nhập cung, mối hôn sự không thành với Dương Hiên cũng như mây khói trôi qua.

Chỉ là, dù ta không có duyên phận với Dương Nhị Lang nhưng muội muội của hắn ta, đích nữ Dương Chiêu Nhi của Dương phủ, lại nhập cung cùng một ngày với ta, ta được phong Tài nhân, nàng ấy được phong Tiệp dư.

Dương gia năm xưa có mối quan hệ thân tình với Tề gia chúng ta, cũng xem như dựa dẫm Tề gia, tự nhiên quy thuận phe Thái tử.

Năm ấy, phe Thái tử thất bại, Tiên hoàng nhân từ chỉ xử lý hai thế lực lớn là Tề gia và Hàn gia, còn những gia tộc khác chỉ bị giáng chức vài quan viên quan trọng, không bị xử phạt nặng.

Dương gia vốn không phải là gia tộc hiển hách, khi ấy chủ nhân Dương gia chỉ giữ chức Lễ quan đại phu, không phải là chức quan lớn gì nhưng bởi vì mối thân tình với Tề gia chúng ta suốt mấy năm trời, nên danh tiếng trong kinh thành mới trở nên lừng lẫy.

Sau cuộc đấu đá bè phái, Dương gia lại bảo toàn được bản thân, đến khi tân đế tuyển phi trong các gia tộc, đích nữ duy nhất của Dương gia là Dương Chiêu Nhi được lựa chọn vào hậu cung của tân đế, phong làm Dương Tiệp dư.

Việc năm ấy không liên lụy đến Dương gia, đối với bọn họ mà nói, còn là một điều may mắn.

Hoàng thượng khi còn là Ninh Vương chưa lập chính phi, sau khi lên ngôi cũng không lập hậu, chỉ phong con gái của Phiêu Kỵ đại tướng quân Lý Ngụy, là Lý Quân Kiều, làm Huệ Phi, đứng đầu chúng phi.

Mặc dù năm xưa Tề gia từng thân thiết với Dương gia như người một nhà nhưng ta và Dương Chiêu Nhi lại không mấy thân thiết.

Dương Chiêu Nhi và trưởng tỷ của ta nói không hết chuyện nhưng đối với ta lại chỉ là xã giao hời hợt.

Khi đó, thế giới của ta là những con phố ngõ nhỏ bên ngoài Tề phủ, ta đương nhiên là vô cùng lười biếng qua lại với tiểu thư các gia đình vọng tộc, việc duy trì thể diện Tề gia đã có trưởng tỷ và nhị tỷ gánh vác.

Sau khi vào cung, ta ở tại cung Vĩnh An, một góc khuất tầm thường nhất trong hoàng cung, Dương Chiêu Nhi ở cung Hợp Húc, cách cung Vĩnh An xa vời vợi.

Cho dù có ra ngoài đi dạo giải khuây, ta và nàng ấy cũng rất khó có thể chạm mặt nhau.

Càng quan trọng hơn ta là con gái tội thần, chỉ giữ vị trí Tài nhân nhỏ bé, các phi tần trong cung chỉ sợ tránh ta còn không kịp, ta vì không muốn liên lụy đến Dương Chiêu Nhi hay Dương gia, cho dù có chạm mặt Dương Tiệp dư, ta cũng sẽ lánh mặt từ xa.

Thế nhưng, khi mọi người đều nghĩ Huệ Phi trở thành mẫu nghi thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian thì Dương Chiêu Nhi lại bất ngờ vượt lên.

Náng ấy nhờ vào sự thông minh lanh lợi, hiền hòa hiểu lễ, được Thái hậu yêu quý, cũng được Hoàng thượng để mắt.

Trong vòng một năm ngắn ngủi, nàng ấy đã ba lần được tấn phong: đầu tiên là thăng lên Dương Tu viện, sau đó là Dương Phi, cuối cùng vào đầu năm Tân Kiến thứ hai, nàng ấy được lập làm Hoàng hậu, dọn vào cung Phượng Nghi.

Nàng ấy thăng tiến chóng đến vậy, nhìn lại lịch sử hậu cung từ xưa đến nay, không ai có thể sánh kịp.

Lúc đó, chuyện Huệ Phi và Dương Phi đấu đá lẫn nhau lan truyền khắp nơi, còn hấp dẫn hơn cả thoại bản.

Cuối cùng, Dương Phi cờ cao hơn một nước, khiến Thái hậu mỗi lần nhìn thấy Huệ Phi đều ghét bỏ đến mắt trợn trắng, Hoàng thượng đương nhiên là một người hiếu thảo, giữa Huệ phi và Dương phi, cuối cùng hắn đã lựa chọn Dương Phi.

Dương Chiêu Nhi cứ thế vượt qua quãng đường chông gai, đánh đâu thắng đó bình định lục cung, trở thành Hoàng hậu của triều ta.

Ta cảm thấy vui mừng khi Dương Chiêu Nhi có thể trở thành Hoàng hậu.

Không phải vì mối thâm tình năm xưa giữa Tề gia và Dương gia, mà vì ở trên người nàng ấy, ta ít nhiều có thể nhìn thấy bóng dáng của trưởng tỷ ta, Tề Yên.

Cả hai người bọn họ đều cao quý đoan trang, thông tuệ, tinh thông cầm kỳ thi họa.

Khi ta đến cung Phượng Nghi thỉnh an, ngay cả mùi hương bánh nướng trong Phượng Nghi cung cũng giống hương vị năm xưa trưởng tỷ làm.

Mà ta lại luôn nhớ mong người nhà, chỉ có ở cung Phượng Nghi, ta mới có thể cảm nhận được chút hơi ấm của Tề gia.

Vì vậy, mỗi sáng tới cung Phượng Nghi thỉnh an, ta đều vô cùng tích cực, chưa từng bỏ một ngày nào.

Còn về thái độ của Dương Hoàng hậu đối với ta, dường như vẫn giống với trước kia ở Tề gia, chỉ là hỏi han vài câu xã giao. Ta cũng cảm thấy như vậy là rất tốt, nàng ấy đã là Hoàng hậu, ta không nên liên lụy nàng ấy.

Nhưng cuộc đời ta lại thay đổi sau khi náo loạn thọ yến của Thái hậu, bị ép buộc mang thai đứa bé Giác Nhi, biên cương phía bắc xảy ra chiến loạn, Đại ca ta, Tề Thương trở về kinh. Giác Nhi chào đời, Tề gia được chỉ dụ quay lại kinh thành, tựa như cây khô gặp xuân, dần dần hồi sinh.

Khi Tam lang cua Dương gia, Dương Hy cầu hôn nhị tỷ ta, Tề Lệnh, Dương gia mới lại khôi phục tình cảm thân thiết ngày xưa với Tề gia.

Chỉ khác là lúc này, Tề gia chúng ta lại trở thành người trèo cao bám vào Dương gia.

Sau khi Dương Chiêu Nhi được lập làm Hoàng hậu, cửa nhà Dương gia trở nên rạng rỡ. Đến năm Tân Kiến thứ ba, phụ thân của Dương Chiêu Nhi được tấn phong làm Tư Không, xem như rất được Hoàng thượng tin tưởng.

Vào thời điểm đó, Dương gia đã không phải là nơi Tề gia ta có thể với tới, vì vậy, vào mùa đông năm Tân Kiến thứ tư, Dương gia cưới nhị tỷ ta vào cửa, ta đã vô cùng cảm kích.

Nhưng giờ đây, ta hồi tưởng lại lời nói của Hiền Phi, Dương gia nhanh chóng đứng vững trong tân triều như vậy, thật sự không có ẩn tình gì sao?

Bao nhiêu chân tình, bao nhiêu giả ý?

Lời nói của Hiền Phi như lời nguyền độc địa, khiến đầu ta đau như muốn nứt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK