• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3

 

Đây là một chuyện sai trái, bí mật, kích thích, đồng thời khiến người ta xấu hổ đến khó tả.

 

Trong lớp có camera giám sát, sân bóng thì đông người. Cuối cùng tôi nhìn trúng khu rừng nhỏ phía sau giảng đường.

 

Tôi đi phía trước, Trương Dĩ Kiều chậm rãi theo sau.

 

Mãi đến khi cả người tôi đã khuất sau những tàng cây, tôi mới dừng lại, đưa tay về phía cậu ta: “Tiền.”

 

Trương Dĩ Kiều dừng lại trong gang tấc: "Con người cậu hèn mọn như thế thôi sao?"

 

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, sao lấp lánh đầy trời, chiếu lên đôi mày đẹp đẽ của cậu ta.

 

Tôi không hề sợ hãi đưa tay ra, lặp lại: "Tiền."

 

Cậu ta cười khẩy, đưa cho tôi tờ một trăm đồng, tôi mở ra xem xét, gấp lại rồi nhét vào túi quần đi học.

 

Kéo dây kéo áo khoác xuống, tôi không chút do dự đưa tay ra sau lưng.

 

Lích kích.

 

Âm thanh cởi cúc rất nhỏ nhưng bên tai chúng tôi lại trở nên quá mức ồn ào.

 

Chúng tôi cảnh giác quan sát xung quanh, đảm bảo không ai nghe thấy âm thanh vừa rồi.

 

"Không có ai ở đây cả, nhanh lên."

 

"Không phải chứ, cậu nghiêm túc đấy à?"

 

Cậu ta rén rồi, như vậy đâu có được.

 

"Đồ hèn." Tôi quay người đi: "Tôi về ký túc xá đây."

 

Cậu ta dùng sức nắm lấy cổ tay tôi: “Tôi trả tiền rồi, quay lại!”

 

Những vết chai mỏng trên đầu ngón tay cậu ta để lại trên cổ tay tôi những xúc cảm nhỏ bé.

 

Lòng bàn tay Trương Dĩ Kiều ướt đẫm, động tác tóm lấy tôi giật cục và thô bạo.

 

Cậu ta có vẻ háo hức, nóng lòng muốn hái trái cấm mà tôi đã hứa với cậu ta.

 

——Mơ đi.

 

Cổ họng tôi nghẹn lại, hai mắt đỏ hoe. Trương Dĩ Kiều nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại khóc?"

 

Cậu ta muốn giúp tôi lau nước mắt nhưng tôi lại né tránh.

 

Con người trên đời này đều như vậy, cho đi chút ngọt ngào rồi ra vẻ quân tử đạo mạo.

 

Từ xa quét tới một luồng ánh sáng trắng của đèn pin.

 

"Mấy giờ rồi?" Tôi khàn giọng hỏi cậu ta: "Cho tôi mượn xem điện thoại của cậu chút đi."

 

"Tôi không mang theo, cậu sợ tôi chụp lén à?"

 

"Không mang theo à……cảm ơn nha, cậu tốt ghê á."

 

"Cậu nói cái——rít!"

 

Trong chớp mắt, tôi dùng đầu gối thúc mạnh vào chỗ hiểm của cậu ta!

 

Trương Dĩ Kiều đau đớn kêu lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, rồi quỳ xuống đất.

 

Tôi cười đến mức toàn thân run lên: “Cậu thật tốt, tốt đến ngu si.”

 

"Cậu bị bệnh à?" Cậu ta khàn giọng gầm lên: "Lâm Hàm Thanh, cậu lên cơn đ.i.ê.n gì vậy?"

 

Ánh sáng nhợt nhạt chiếu thẳng vào khu rừng nhỏ.

 

Tôi phớt lờ Trương Dĩ Kiều đang cuộn tròn hệt như một con tôm trên mặt đất, dồn hết sức lực lao ra ngoài.

 

Trương Dĩ Kiều hoảng hốt bắt lấy mắt cá chân của tôi.

 

Tôi giơ chân giẫm mạnh lên tay cậu ta, cậu ta rên rỉ vài tiếng rồi đau đớn rút tay lại.

 

"Ai đó?" Giọng nói mạnh mẽ, đầy uy lực của nhân viên bảo vệ vang lên.

 

"Chú! Chú ơi, cứu cháu với!" Tôi hoảng hốt lo sợ: "Cậu ta, cậu ta b.ắ.t n.ạ.t cháu!"

 

"Cô bé, đừng sợ! Đứng sau chú!"

 

Chú bảo vệ mập bị dọa giật mình, bảo vệ tôi ở sau lưng: “Người ngoài trường à?”

 

"Không, không phải……"

 

Tôi trốn đằng sau chú ấy.

 

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Trương Dĩ Kiều đang đuổi theo ra khỏi rừng.

 

Tôi nói từng chữ: "Là bạn cùng lớp của cháu."

 

Trương Dĩ Kiều nheo mắt, vô thức đưa tay lên che mặt.

 

Chú bảo vệ mập kéo mạnh cánh tay Trương Dĩ Kiều: “Đi, đến phòng giáo vụ!”

 

Tôi rụt rè trốn sau lưng chú bảo vệ thân hình vạm vỡ như núi.

 

Chú bảo vệ mập quay người lại, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, cháu chỉ cần đi nói rõ tình hình là được.”

 

"Lâm Hàm Thanh, cậu muốn c.h.ế.t à?" Trương Dĩ Kiều lạnh giọng quát tôi:

 

"Cậu nói con mẹ gì vậy? Hạ Hạ nói đúng, cậu đúng là đồ con hoang!"

 

Cậu ta quay lại nhìn tôi, quai hàm nghiến chặt, gương mặt tức giận đến đỏ bừng.

 

Mà tôi lại đang quay lưng lại về phía camera, hai vai tôi run lên, không phải khóc mà là đang cười.

 

Tôi đút tay vào túi quần đi học, mân mê tờ tiền qua chỗ quần bị rách.

 

Đáng đời.

 

Tôi mỉm cười không biết xấu hổ.

 

4

 

Trương Dĩ Kiều bị xách cổ tới phòng giáo vụ, còn tôi tò tò theo sau.

 

Cũng không còn sớm nên chỉ còn lại ba giáo viên.

 

Trưởng phòng giáo vụ, Châu Ứng Hoè và giáo viên ngữ văn của tôi, Hoàng Vũ Vy.

 

Chú bảo vệ mập kể lại sự tình.

 

Trương Dĩ Kiều lớn tiếng phản bác: "Là cậu ta! Cậu ta lừa em tới!"

 

Trưởng phòng giáo vụ ra hiệu cho chú bảo vệ thả cậu ta ra.

 

Trương Dĩ Kiều như được ân xá, moi trong người ra một mảnh giấy rồi mở ra: Hẹn gặp ở khu rừng nhỏ, nhớ mang theo tiền.

 

Lời lẽ lấp lửng mơ hồ, vừa mờ ám vừa giảo hoạt.

 

Châu Ứng Hòe cầm tờ giấy, đôi mắt sau tròng kính sâu như hồ băng:

 

"Em nói cái này là Lâm Hàm Thanh viết?"

 

Trương Dĩ Kiều vô cùng kích động, nói liền tù tì mấy từ "Đúng".

 

Anh xem qua vở bài tập của tôi và Trương Dĩ Kiều, càng cau chặt mày: "Trưởng phòng, ông xem đi."

 

Nam trưởng phòng lật qua mấy trang: "Trương Dĩ Kiều, đây là nét chữ của em."

 

Trương Dĩ Kiều không dám tin, vội vàng bước tới lật xem cuốn vở bài tập, thẹn quá hóa giận: "Cậu ta cố ý!"

 

Đúng, tôi cố ý đấy.

 

Tôi cố tình bắt chước nét chữ của cậu, cố tình viết giấy nhắn, còn cố tình dẫn cậu đến khu rừng nhỏ không có camera giám sát.

 

Xin lỗi nha, Trương Dĩ Kiều.

 

Nếu tôi cũng có một chiếc bút máy đắt tiền thì tôi cũng sẽ vẽ thêm một cái mặt cười sau câu này.

 

Nhưng tôi không có, tôi chỉ có thể giữ im lặng.

 

“Tiền.” Giọng cậu ta khản đặc: “Em cho cậu ta một trăm, cậu ta nhận rồi, nhất định vẫn còn trên người cậu ta!”

 

"Soát người!" Mắt cậu ta trừng lớn: "Cậu có dám không?"

 

Tôi lắc đầu tỏ ý phản kháng, nắm chặt chiếc áo khoác đồng phục mà Hứa Ỷ Hạ cho tôi mượn.

 

“Thầy ơi, đừng mà.” Tôi cầu xin: “Em không muốn……”

 

Trưởng phòng bảo những người khác ra ngoài, vẫy tay với người ngồi trong góc: "Tiểu Trần."

 

Gương mặt Hoàng Vũ Vy lộ vẻ khó xử: "Trưởng phòng, như vậy không ổn……"

 

Đối phương đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại một cách dứt khoát, ý tứ đã rõ ràng.

 

Hoàng Vũ Vy chần chừ một lát: "Cô nhớ ra rồi, em là người đã đoạt giải viết văn……"

 

Tôi đứng dậy cởi quần áo ra: “Cô cứ lục soát đi ạ.”

 

Đêm tháng mười, trời đã hơi se lạnh.

 

“Không có gì đâu cô.” Tôi gần như khỏa thân đứng dưới ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt: “Cô nhìn đi, em không có giấu tiền.”

 

Trên người tôi chỉ còn lại duy nhất một mảnh vải.

 

Là chiếc quần lót cũ kỹ của tôi, là mảnh vải che thân cuối cùng, cũng là chút tôn nghiêm còn sót lại.

 

Máy điều hòa ù ù thổi ra làn khí lạnh.

 

Hai tay tôi ôm ngực: "Cô Hoàng, như vậy đã được chưa? Em lạnh quá."

 

Cô ấy không đành lòng, nhẹ nhàng giúp tôi mặc chiếc áo ngắn tay vào.

 

Trương Dĩ Kiều thiếu kiên nhẫn đá cửa bước vào, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi thì ngây người tại chỗ.

 

Châu Ứng Hòe phản ứng rất nhanh, che mắt cậu ta lại rồi lôi ra ngoài.

 

Trương Dĩ Kiều ở ngoài cửa điên cuồng hét lên: "Cô ta không cởi hết! Kêu cô ta cởi hết quần áo ra!"

 

Tôi để ngoài tai, nhưng lại làm bộ giả vờ lau nước mắt.

 

Tờ tiền được gấp nhét trong quần lót hơi cộm.

 

Cuối cùng, trưởng phòng giáo vụ đi kiểm tra lại camera.

 

Tôi nhắc nhở ông ấy: “Thầy ơi, ký túc xá sắp tắt đèn rồi.”

 

Đối phương trả lời một nẻo: “Tôi nhớ phụ huynh của em……”

 

Tôi thật muốn cười lạnh: “Ồ, mẹ em có tiền án tống tiền.”

 

Ông ấy im lặng rê chuột.

 

Trên màn hình xuất hiện hai bóng người.

 

Trong đoạn phim ghi hình, tôi ở phía trước, Trương Dĩ Kiều theo sau.

 

Tôi chỉ vào màn hình: "Cậu ấy theo dõi em."

 

Trưởng phòng giáo vụ hỏi: "Em đi đến đó một mình làm gì?"

 

Tôi trả lời lưu loát: “Em đi cho mèo ăn.”

 

Ông ấy muốn tôi chứng minh.

 

Thế là tôi đưa ông ấy đến khu rừng nhỏ, gọi Hữu Tài ra.

 

Chú mèo mun nhảy phốc ra, cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.

 

Ông chú này cuối cùng cũng từ bỏ việc cố gắng minh oan cho Trương Dĩ Kiều.

 

Trở lại văn phòng, tôi mới có thể thả lỏng, hắt hơi một cái.

 

Châu Ứng Hòe cởi áo khoác của mình khoác lên vai tôi.

 

Chiếc áo được giặt trắng tinh.

 

Giống như chính anh vậy, cẩn thận, tỉ mỉ, không chút tì vết.

 

Mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc rất nồng.

 

Tôi không khỏi cau mày.

 

Châu Ứng Hòe rót cho tôi một cốc nước: "Khó chịu à? Cảm lạnh rồi sao?"

 

"Cặp sách của em vẫn còn trong lớp học."

 

Anh ngây người một lát rồi đứng dậy nói: “Thầy đi cùng em đến phòng học.”

 

"Dẫn thằng nhóc này theo luôn đi." Trưởng phòng giáo vụ ra hiệu với anh: "Trương tổng gọi điện thoại tới đòi người."

 

Trương Dĩ Kiều vô cùng tức giận.

 

Cậu ta chộp lấy tờ giấy trên bàn, xé thành từng mảnh vụn.

 

Bằng chứng duy nhất không còn.

 

Một nhóm chúng tôi quay lại lớp học, đèn trong phòng vẫn sáng.

 

Hứa Ỷ Hạ đang cúi đầu nghịch máy ảnh: "Sao giờ cậu mới tới? Phim……chào thầy Châu."

 

Châu Ứng Hòe gật đầu, rồi quay qua dặn dò tôi mấy câu.

 

Anh muốn đưa Trương Dĩ Kiều về trước, sau đó quay lại đưa tôi về ký túc xá. Trong lớp chỉ còn lại tôi và Hứa Ỷ Hạ.

 

Cô ta đứng dậy, ngạc nhiên hỏi tôi: "Sao cậu cũng ở đây?"

 

Tôi cúi đầu thu dọn đồ đạc, chỉ nói: “Ỷ Hạ, xin lỗi.”

 

"Hả?" Cô ta cười miễn cưỡng: "Sao cậu lại xin lỗi?"

 

"Tôi làm bẩn áo đồng phục cậu cho tôi mượn rồi."

 

Tôi bắt chước dáng vẻ của cô ta hôm nay, chắp hai tay lại cười vô tội:

 

"Xin lỗi nhé, Ỷ Hạ."

 

Phá hỏng buổi hẹn hò mà cậu chờ đợi bấy lâu, tôi thật sự vô cùng——

 

Vô cùng vinh dự.

 

Đôi môi Hứa Ỷ Hạ run lên, bước tới nắm lấy cổ áo tôi.

 

Tôi sợ hãi nói: “Thầy Châu.”

 

Cô ta hốt hoảng buông tay, nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.

 

Thiết Mộc Lan

Thật là đồ đầu to, óc như trái nho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK