• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5

 

Ngày hôm sau, bố của Trương Dĩ Kiều không hề xuất hiện.

 

Đại diện cho ông ta là số tiền chuyển khoản 30.000 tệ.

 

Ba mươi nghìn tệ. Chuyện này cứ như vậy chấm dứt.

 

Sự việc bị dìm xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ánh mắt lén lút lượn lờ quanh tôi và Trương Dĩ Kiều.

 

Những chuyện ngồi lê đôi mách cứ bám lấy chúng tôi như rêu xanh sinh trưởng nơi góc tường ẩm ướt.

 

Hứa Ỷ Hạ không tỏ ra tử tế với Trương Dĩ Kiều nữa, cũng không ngang nhiên bàn luận chuyện gia đình tôi nữa.

 

Dây đeo cặp của tôi bị đứt, thế là cô ta tặng tôi chiếc cặp cũ mà cô ta đã dùng chán.

 

Tôi lên mạng tra giá, bán nó với giá 700 tệ rồi mua một chiếc cặp mới với giá 40 tệ.

 

Cô ta biết chuyện, tán dương tôi trước mặt mọi người: "Hàm Thanh quả là có óc kinh doanh!"

 

Một câu đá đểu đổi lại được 700 tệ, quá hời. Tôi thản nhiên chấp nhận sự chế nhạo của cô ta.

 

Tự nhiên đối tốt chắc chắc có gian tình. Cô ta làm khó tôi ngược lại khiến tôi càng yên tâm.

 

Những câu chuyện bàn tán về mẹ tôi giảm hẳn, các bạn cùng lớp bắt đầu nói về chuyện tôi keo kiệt như thế nào.

 

Thì đã làm sao? Keo kiệt chính là yêu tiền, trên đời này có ai không mê tiền đâu chứ.

 

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Hứa Ỷ Hạ thôi không nghịch chiếc máy ảnh đắt tiền của cô ta nữa.

 

Cô ta thân mật ôm lấy tay tôi, ngượng ngùng gãi đầu:

 

"Mình xin lỗi nhé, Hàm Thanh. Lúc trước mình lỡ miệng để lộ chuyện của mẹ cậu."

 

Tôi khéo léo rút tay về: “Không sao đâu, tôi không quan tâm.”

 

“Còn nữa, còn nữa.” Cô ta lục lọi ngăn kéo bàn: “Mình mới mua một chiếc vòng tay mới, tặng cậu nè.”

 

Không đợi tôi đáp lại, cô ta đã buông tay, chuỗi hạt lách tách rơi xuống sàn.

 

Âm thanh đó thu hút ánh nhìn của các bạn cùng lớp, cô ta khó chịu: "Sao lại đứt rồi? Cái này đắt lắm đấy."

 

Đắt à, nghĩa là có thể bán lấy tiền rồi. Tôi ngồi xổm xuống, nhặt từng hạt, từng hạt một, cũng từng chút, từng chút một từ bỏ lòng tự trọng của mình.

 

Hứa Ỷ Hạ từ trên cao nhìn xuống tôi nói: "Nếu cậu vẫn không thích nó thì có thể đem bán lấy tiền mà."

 

Lời này vừa dứt, những người hóng chuyện lại bắt đầu thì thầm to nhỏ, tôi thấy lưng mình như bị kim châm.

 

Tôi ngồi xổm tại chỗ, ngẩng đầu nhìn nụ cười đầy tự mãn của cô ta, mới nhận ra rằng cô ta chưa hề bỏ cuộc.

 

Cảm giác mơ hồ kia lại quay trở lại, Hứa Ỷ Hạ, cô ta vẫn thích mang tôi ra làm trò tiêu khiển.

 

Mục đích của trò đùa này nằm ở đâu đó giữa đùa giỡn và trả thù, không ai có thể kết tội cô ta, ngoại trừ tôi.

 

“Cám ơn nhé, Ỷ Hạ.” Tôi đứng lên: “Thì ra làm cảnh sát lại kiếm được nhiều tiền như vậy.”

 

Cô ta không ngờ tôi lại phản pháo, sắc mặt tái nhợt, ra vẻ đáng thương mở miệng nhưng lại không lên tiếng.

 

Châu Ứng Hòe xuất hiện nơi cửa lớp với vẻ mặt lạnh nhạt: "Lâm Hàm Thanh, lại đây."

 

Từng bước đi theo anh, chúng tôi kẻ trước người sau bước vào văn phòng.

 

Đơn xin trợ cấp cho học sinh nghèo của tôi đang nằm ngay ngắn trên bàn anh.

 

"Đơn xin trợ cấp của em lần này tôi không duyệt, em cầm về đi."

 

“Ồ.” Tôi nhìn mũi giày của mình: “Là vì em học lệch ạ?”

 

“Thành tích không phải nguyên nhân chính.” Anh cầm cốc nước lên: “Có người tố cáo em.”

 

"Tố cáo?" Trong đầu tôi xuất hiện một vài cái tên: "Ai vậy ạ?"

 

"Thư nặc danh, nói em mang cặp hàng hiệu, còn chụp màn hình liên kết bán hàng của em."

 

"Chiếc cặp đó là của Hứa Ỷ Hạ dùng chán rồi tặng cho em, em đăng lên mạng bán lấy tiền."

 

Châu Ứng Hòe ngước mắt nhìn tôi: “Tôi không cần em giải thích, chỉ thông báo kết quả cho em thôi.”

 

"Thầy không tin học sinh của mình sao? Người thầy cần tìm là Hứa Ỷ Hạ!"

 

Anh mở ngăn kéo ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên một mảnh giấy: “Tôi đã từng tin em.”

 

"Hẹn gặp ở khu rừng nhỏ, nhớ mang theo tiền."

 

Mảnh giấy kia được dán băng dính, nằm lặng lẽ trên một đống bài thi.

 

Giọng Châu Ứng Hòe lạnh lùng: “Nhưng bây giờ tôi không tin nữa.”

 

Đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại, nhịp tim cũng ngày một nhanh: "Ý thầy là gì?"

 

Anh không ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi đã dán mảnh giấy lại.”

 

Không thể nào, anh không thể nào ghép lại mảnh giấy đã bị xé nát kia được.

 

"Cái này ở đâu ra vậy?"

 

"Trên này có dấu vân tay của em, Lâm Hàm Thanh."

 

Đầu óc tôi rối bời, anh quay người lại: “Sao em lại nói dối?”

 

“Lá thư này không phải em viết.”

 

“Vậy sao.” Anh gõ nhẹ lên bàn: “Vậy tờ giấy em viết đâu?”

 

"Không, không phải, em không có viết thư!"

 

“Trong camera giám sát, mỗi lần vào rừng cho mèo ăn xong em đều đi thẳng về ký túc xá, nên luôn mang theo cặp sách.”

 

Anh rõ ràng là có chuẩn bị: “Nhưng tối hôm xảy ra sự việc, em không mang theo cặp sách, điều này chứng minh em đã tính toán cả rồi. Trước khi sự việc xảy ra, em đã biết mình sẽ quay lại lớp học.”

 

"Em quên mang thôi. Thầy là người theo chủ nghĩa đổ lỗi cho nạn nhân à?"

 

"Lâm Hàm Thanh, em không những nói dối giỏi, mà còn rất biết cách đánh tráo khái niệm, dùng danh nghĩa đạo đức để áp chế người khác."

 

"……"

 

"Bức thư là do tôi làm giả, cũng chưa hề gửi nó đi xét nghiệm dấu vân tay, tôi lừa em đấy."

 

"……"

 

"Em đã để lộ sơ hở rồi, Lâm Hàm Thanh. Em quả thật đã vu khống cho bạn cùng lớp của mình."

 

Im lặng hồi lâu, tôi không còn kiên nhẫn để tiếp tục giằng co với anh.

 

"Cậu ta bị vậy là đáng đời."

 

"Vậy ra em ủng hộ thuyết đổ lỗi cho nạn nhân."

 

"Thầy muốn gì?"

 

"Xin lỗi, hoàn lại tiền bồi thường, loại em ra khỏi hạn ngạch trợ cấp."

 

"Thầy là muốn tống tiền à?"

 

Chuyện này anh không nói với Trương Dĩ Kiều, mà nói với tôi trước tiên.

 

Nhất định là anh đang muốn ăn chia.

 

"Lâm Hàm Thanh, em đã phạm sai lầm, tôi đang dạy em cách chịu trách nhiệm!"

 

"Thầy muốn chia bao nhiêu?"

 

Tôi cụp mắt đánh giá chiếc sơ mi trắng trên người anh: “Thầy cũng khá keo kiệt đấy nhỉ.”

 

Châu Ứng Hòe kìm nén cơn tức giận:

 

"Em đã làm sai, đây không phải thái độ mà em nên có."

 

"Dẹp đi, thầy cũng có bằng chứng đâu."

 

Tôi thở dài một hơi, định rời đi: "Bằng chứng ngụy tạo không được tính."

 

Châu Ứng Hòe đứng dậy, chắn trước mặt tôi.

 

"Tránh ra." Tôi hoàn toàn không muốn tiếp tục tiếp chuyện cùng anh: "Hay thầy muốn trở thành Trương Dĩ Kiều thứ hai?"

 

Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

 

"Tôi đã ghi âm lại rồi."

 

Mặt tôi trở nên xám xịt.

 

Tên k.h.ố.n này!

 

6

 

Châu Ứng Hòe muốn tôi thứ hai tuần sau phải xin lỗi và hoàn lại tiền.

 

Nhưng tôi không định làm vậy.

 

Nửa đêm gần sáng, đang nằm suy nghĩ biện pháp đối phó thì tôi nghe bên tai có tiếng động.

 

Dưới ánh sáng m.ô.n.g lung mờ ảo của chiếc đèn bàn nhỏ.

 

Tôi nhìn thấy bóng lưng của Hứa Ỷ Hạ, cô ta đang bỏ thứ gì đó vào cặp của tôi.

 

Rồi cô ta nhanh chóng quay lại giường ngủ, căn phòng khôi phục lại trạng thái tĩnh lặng.

 

Tôi kiên nhẫn đợi thêm một lúc rồi lặng lẽ nhỏm dậy kiểm tra cặp sách.

 

Bên trong là một chiếc máy ảnh đắt tiền đang lặng lẽ nằm đó.

 

Ý đồ của người sở hữu máy ảnh rất rõ ràng. Cô ta muốn dùng nó để đổ tội cho tôi.

 

Tôi cong môi cười, nhìn Hứa Ỷ Hạ đang ngủ ở giường trên.

 

Cô ta đã ngủ say. Bộ đồ lót ren của cô ta bay phấp phới nơi đầu giường.

 

Đồ ngốc. Tôi đứng dậy nhẹ nhàng mở cặp sách ra.

 

Thế này đâu có tính là ăn trộm, Ỷ Hạ à, là cậu hai tay dâng tới miệng cho tôi đấy chứ.

 

……

 

Hôm sau, tôi thức dậy thì thấy tủ quần áo bị xáo trộn tứ tung.

 

Tôi ngồi dậy, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Ai lục tủ đồ của tôi thế?"

 

Hứa Ỷ Hạ ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.

 

Phía sau cô ta là hai cô bạn khác, là bạn cùng phòng của tôi và là chị em cây me của cô ta.

 

Tôi hỏi lại: “Là ai lục tủ của tôi?”

 

"Đồ đâu?" Hứa Ỷ Hạ trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Cậu giấu ở đâu rồi?"

 

Tôi xuống giường: "Đồ? Đồ gì?"

 

"Bớt giả ngu lại đi, trả máy ảnh lại cho tôi!"

 

Tôi ngơ ngác: “Cậu làm mất máy ảnh à?”

 

"Tôi biết là cậu giấu nó rồi." Hứa Ỷ Hạ nghiến răng nghiến lợi: "Cứ đợi mà xem."

 

Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng cũng bị đóng sầm lại.

 

Trong ký túc xá không còn một ai, tôi vò nát một tờ giấy, ném vào túi rác dưới gầm bàn.

 

Được thôi, cứ chờ xem.

 

Cả ngày thứ sáu, Hứa Ỷ Hạ thôi không nghịch máy ảnh trong giờ học nữa.

 

Trần Lộ Lộ hỏi cô ta: "Hạ Hạ, máy ảnh của cậu đâu?"

 

Hứa Ỷ Hạ cười nửa miệng, liếc tôi: "Không biết là bị ai trộm mất, đi bán lấy tiền rồi."

 

Cô ta nghiến răng phun ra mấy chữ “bán lấy tiền”.

 

Tôi ngồi bên cạnh, mặt không đổi sắc.

 

Mấy đứa thích hóng chuyện nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đi, bà tám với đứa khác.

 

Xung quanh rộ lên tiếng ồn ào huyên náo.

 

Dường như tôi nghe thấy tên mình, lại dường như không phải.

 

Thiết Mộc Lan

Tôi giống như con ch.ó của Pavlov vậy.*

 

*Con chó của Pavlov: chú chó được Pavlov dùng làm thí nghiệm để phát hiện ra định luật phản xạ có điều kiện.

 

Thấy người ta thì thầm to nhỏ liền theo phản xạ, bắt đầu tự vấn bản thân.

 

Xem xét lại bản thân mình, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, xem có phải lại có điều gì đáng xấu hổ không.

 

Sau này tôi nhận ra, không phải tôi làm không tốt, mà là họ cần tôi.

 

Họ cần những đề tài thú vị để tám như một cách để giải khuây sau giờ học, và tôi không may là người được chọn.

 

Chuyện tôi cần làm không phải là tự lên án bản thân, tôi chỉ cần g.i.ế.t gà dọa khỉ, không hơn.

 

Tối thứ sáu, tôi đeo cặp sách, xách theo túi đựng rác rời khỏi ký túc xá.

 

Học sinh nội trú thường về nhà vào sáng thứ bảy, nhưng tôi lại quen về vào thứ sáu.

 

Hứa Ỷ Hạ đang đắp mặt nạ hỏi đầy hàm ý: "Túi rác của cậu nặng quá nhỉ."

 

"Có cần kiểm tra không? Đại tiểu thư." Tôi mở cái túi ra: "Cậu nhìn đi."

 

Trong túi nào là giấy, nào là vỏ trái cây loạn cào cào, cô ta ghét bỏ nói: "Đem đi đi!"

 

Bước ra khỏi phòng ký túc, tôi đi vòng tới chỗ góc c.h.ế.t của camera, lấy máy ảnh từ trong túi ra, nhét vào cặp sách.

 

Tôi nhanh chóng chạy xuống lầu rồi ném túi rác vào thùng rác lớn.

 

Tôi ngẩng đầu lên, Hứa Ỷ Hạ, người đang đắp mặt nạ, đang nhìn tôi.

 

Trong đêm tối hiu quạnh, miếng mặt nạ giấy màu trắng kia giống hệt chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô ta.

 

Hứa Ỷ Hạ muốn biết liệu tôi có thực sự đi vứt rác không.

 

Cô ta nghĩ gì, làm gì, tôi đều rõ như lòng bàn tay.

 

Bởi tôi cũng là người như vậy, có năng khiếu nói dối trời cho.

 

Tôi về nhà. Căn phòng trọ rất nhỏ, hiện tại chỉ có mình tôi ở.

 

Tôi lấy chiếc máy ảnh từ trong cặp ra, lau sạch sẽ.

 

Tôi dùng điện thoại tra cách sử dụng máy ảnh rồi xóa lịch sử duyệt web.

 

Hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, bắt xe buýt vào thành phố.

 

Ở đó có một khu chung cư cũ, không có thang máy, giá thuê cũng khá rẻ.

 

Châu Ứng Hòe, người mới nhận việc năm nay, thuê nhà ở đó.

 

Đúng là tồi tàn. Tôi bước vào tòa nhà, vừa gặm màn thầu vừa leo lên tầng trên cùng, xách theo cái máy ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK